Written by Terryblackfox
Suốt quãng đường đi, Dạ Anh không dám kháng cự nửa lời. Chỉ sợ mình đang đi chung với cậu ta thôi cũng đủ khiến nhiều người dòm ngó rồi. Huống chi cứ làm ồn càng thêm thu hút nhiều ánh nhìn kì quặc .
Quãng thời gian đến được lớp quả là cực hình !
Còn anh, sau khi thu phục được cô, bắt cô ngoan ngoãn đi theo mình thì tâm trạng cũng vui hẳn lên. Chỉ là anh rất điêu luyện mà cất giấu tâm trạng ấy đi. Vẫn là mặt lạnh hiên ngang kéo tay cô đi mặc cho cô gái phía sau đang cắm cúi nép vào balo anh để che được tí mặt nào thì che !
-------------------
Vào đến lớp, có vẻ như cả lớp nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng không phải cảm thấy bất ngờ mà là rất bình thường. Giống như chuyện này là đương nhiên vậy !
Cũng phải, trong lớp này, chỉ có người duy nhất dám to gan cãi tay đôi với trưởng lạnh lùng của họ thôi ! Đó chính là cô !
Mệt mỏi đặt thân hình nằm nhoài xuống bàn, miệng vẫn luôn than vãn.
- Lớp trưởng ! Ban nãy đường gần không đi mà lại đi đường vòng ?
- Chẳng phải lúc nãy cậu tính đi đường đó sao ?
Hoắc Dương Thần rất từ tốn mà đáp lại. Mắt vẫn nhìn vào cuốn sách đang đọc dở, vẻ mặt rất bình thản.
- Ban nãy tớ đi là vì muốn trốn....
- Trốn?
- Ờ ... ờ thì....
Biết bản thân mình vừa lỡ lời, nhất thời chẳng biết trả lời anh thế nào. Đành phải lảng sang chuyện khác.
- Ayda hình như lớp chưa có ai trực nhật. Tớ phải đi phân công cái đã..!
Hoắc Dương Thần đương nhiên hiểu rõ Dạ Anh muốn nói gì. Chỉ là muốn đùa với cô một chút. Không vội lật tẩy cô để xem cô diễn trò thế nào.
Không ngờ, cô lại chọn cách đánh trống lãng như vậy !
Anh khẽ cười, nhưng rất nhanh thu hồi lại vẻ mặt nghiêm nghị vốn có. Tiếp tục công việc đọc sách. Bản thân cũng không hề hay biết, đang có hai ánh mắt đang chăm chăm quan sát từng hành động cử chỉ của anh .
Đang trong giờ học. Bỗng bàn trên đưa cho anh một tờ giấy nhỏ. Không có ghi tên. Dạ Anh nhanh chóng nhìn thấy thì không khỏi cất tiếng trêu chọc.
- Lớp trưởng, đang trong giờ học mà lại có thư tình nha !
- Không phải có thư thì nhất định phải là thư tình !
- Biết đâu được. Cậu mở ra xem thử đi ! Lỡ đâu một bạn nào đó trong lớp mình crush lớp trưởng thì sao ?
Miệng thì nói nhưng vẫn rất nhanh tay cướp lấy bức thư trong tay cậu. Cứ nghĩ sau khi bị đọc trộm thư tình thì cậu sẽ giật lại hay cáu gắt lên. Nhưng không, cậu vẫn ngồi đó, lắng nghe thầy giảng bài.
Hứ ! Đã thế thì tôi đọc vậy !
Chưa kịp mở ra thì thầy bỗng quay xuống, nhìn trọn hết những hành động đang làm của Dạ Anh thì không khỏi tức giận, lên tiếng quát lớn khiến cô có chút giật mình .
- Dạ Anh, trò đang làm việc riêng trong giờ của tôi sao ?
Nghe tiếng thầy giáo đang nói mình. Dạ Anh vòng tay cất giấu tờ giấy ra sau lưng. Miệng cũng lắp bắp nói.
- Dạ.... em... em... em không có thưa thầy ...
- Vậy trò đang giấu gì đằng sau, đưa ra tôi coi !
- Nhưng mà...
- Nhanh lên !
Nhìn dáng vẻ của thầy giáo lúc này thật đúng là rất ghê gớm. Cũng bởi một phần thầy được mệnh danh là ác mộng của tất cả học sinh bởi vì tính thầy rất nghiêm khắc. Dạ Anh thấy thầy giáo bắt đầu bước xuống chỗ mình thì tay chân cũng luống cuống lên.
Bỗng một bàn tay nào đó vòng qua sau lưng cô. Nhẹ nhàng lấy đi mảnh giấy nhỏ đó. Thu gọn vào tay mình. Rất nhanh vo mảnh giấy thành dạng rất nhỏ rồi ném ra ngoài. Trong trọn một khắc, hành động đó rất chớp nhoáng khiến bất kì không thể nào nhìn thấy được.
Khi thầy giáo bước xuống chỗ của Dạ Anh, bắt cô đưa hai tay ra thì cô cũng rất ngoan ngoãn xòe hai tay ra. Rất thanh bạch mà chớp chớp đôi mắt nhỏ của cô.
- Ừm. Được rồi. Trò Dạ Anh lần sau không được mất tập trung trong giờ của tôi nữa có biết không ?
- Vâng em nhớ rồi ạ !
- Ừm. Ngồi xuống đi !
- Cảm ơn thầy !
Phù ! Thế là thoát nạn !
Mặc dù được an toàn qua cửa ải nhưng trong đầu Dạ Anh hiện giờ là hình ảnh khoảnh khắc của Hoắc Dương Thần nhanh tay cướp lấy mảnh giấy từ tay cô rồi ném đi.
Phải nói, thời khắc ấy chính là cậu đã cứu cô !
Khẽ liếc nhìn sang bên chỗ cậu thì vẫn thấy cậu đang chăm chú nghe giảng bài . Bất giác, Dạ Anh lên tiếng hỏi.
- Hoắc Dương Thần, cậu không chép bài sao ?
Sau khi hỏi xong thì cô lại ngẩn người ra một lúc.
Chẳng phải từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ chép bài sao ?
Mà nói vậy cũng không đúng. Cậu chỉ chép những bài mình cảm thấy thật sự cần phải hiểu. Còn lại thì ở trên lớp. Cậu tiếp thu bài rất nhanh. Đầu óc cậu tiếp thu nhanh và biết vận dụng hiệu quả đến nỗi ngay cả hiệu trưởng còn phải cấp giấy miễn cho cậu chép bài nữa là !
- Những bài này là cơ bản. Tớ đương nhiên biết cách giải.
Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì đột nhiên cậu lại trả lời câu hỏi của cô khiến cô có chút bất ngờ.
Cứ tưởng như mọi bữa sẽ bị lớp trưởng đại nhân cho ăn ' bơ ' thì lần này cậu lại trả lời. Còn trả lời rất rõ nữa.
Chẳng lẽ hôm nay mặt trời thật sự mọc hướng tây rồi sao ?
Cô thầm nghĩ ngợi một lúc rồi lại quay mặt sang hướng khác. Bắt đầu nghe thầy giảng bài.
Hoắc Dương Thần cũng vì câu hỏi của cô mà tự nhiên lòng anh xuất hiện một cảm xúc thật ấm áp.
Cô đang quan tâm anh sao ?
Hoắc Dương Thần thầm nghĩ nhưng cũng nhanh chóng bị gạt bỏ cái suy nghĩ ấy đi vì nghĩ tính tình hay lạc quan biết quan tâm người khác của cô thì không khỏi lắc đầu cười.
Bản thân thật suy nghĩ quá nhiều rồi !
Chưa đầy mười phút. Giọng nói lí nhí của cô bỗng vang lên.
- Lớp trưởng ! Cảm ơn !
Anh bày vẻ mặt hơi khó hiểu.
- Thôi bỏ đi. Dù gì chuyện lúc nãy cũng là do cậu gây ra. Cậu giúp tôi cũng là chuyện thường mà !
- Cậu nghĩ tôi giúp cậu thật sao ?
- Không lẽ không phải ?
Đột nhiên anh trầm mặc một lúc lâu. Cuối cùng cũng cất giọng, thanh âm dường như rất có ý muốn trêu đùa, nói.
- Rảnh nên tiện tay thôi. Cậu nghĩ sao cũng được !
Rảnh? Đang trong giờ học lại bảo là rảnh? Người kém khôn cũng đủ biết là cậu đang cố ý muốn nói rằng cậu đang cố tình thương hại muốn giúp cô đây mà!
Nghe đến đây, khóe miệng Dạ Anh cũng giật giật.
Đúng là ban nãy không nên cảm ơn cậu ta mà ! Thật muốn đấm cho cậu ta một đấm cho hả giận !
Nghĩ thì nghĩ, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Làm sao cô có thể đánh lớp trưởng đại nhân chứ. Nếu cô không muốn chết và sáng mai sẽ có tin một nữ sinh bị một đám nữ sinh đánh hội đồng chỉ vì một nam sinh !
Nghe đến đây, cảm thấy mình thật giàu trí tưởng tượng. Cả người cũng run lên. Ớn lạnh thật !
-----------------