Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 1




Sau lần tự sát thứ 18 không thành công, Phong Linh đặt mông ngồi phịch xuống đất, khóc đến hôn thiên ám địa.

“Mẹ nó! Người ta xuyên, ta cũng xuyên! Tại sao lại cho ta một cơ thể có xương to như thế?”.

Hai nha hoàn bên cạnh thật cẩn thận nói: “Vương Phi, người không thoải mái chỗ nào? Có cần gọi đại phu đến không?”.

“Mỡ của ta đau!”.

Sau khi gầm lên một tiếng, Phong Linh di chuyển thân thể gần 200 cân đi vài bước chạy thẳng tới hồ sen trong hoa viên.

Mục tiêu của nàng hôm nay chính là tự vẫn! Người mập như thế này nàng còn sống làm gì nữa! Nàng không tin với thể trọng như thế này có người có thể vớt nàng lên!

Nếu ông trời có mắt thì hãy để cho nàng xuyên thêm một lần nữa, nếu không thì nàng phải đến Địa phủ vậy!

Lên cầu, cởi quần áo, dang tay, rơi tự do vào nước, chìm tới đáy.

“Có ai không? Vương Phỉ nhảy hồ tự vẫn rồi! Mau tới cứu người!”. Hai nha hoàn gấp gáp đứng trên cầu kêu to. Ngay sau đó Phong Linh từ trong hồ đứng lên.

Vấn Xuân và Sơ Hạ vội vàng chạy tới: “Vương phi, Vương phi, người không sao chứ? Mau lê đây!”.

Phong Linh đưa tay vuốt nước trên mặt, gắt lên: “Mẹ nó! Muốn chết còn khó hơn giảm cân!”.

Tốn công sức bò lên bờ, vửa ngẩng đầu gặp một ánh mắt tỏ vẻ khinh miệt.

Phong Linh nhếch miệng, sống lưng thẳng tắp rất có cốt khí, tránh ánh mắt cao ngạo nói: “Vấn Xuân, một lát nữa nói với quản gia ao này cạn quá, muốn bơi lội tay chân cũng gò bó”.

Vấn Xuân sững sờ đáp: “A, vâng, vương phi”.

Dạ Dập Tuyên nâng con ngươi đen, khinh thường nhướn mày, đến bên cạnh nàng không nhanh không chậm nói: “Thân hình tốt như Vương phi thì dù có nhảy sông cũng không phát huy được!”.

Mẹ nó! Cái đồ con nít thất đức!

Phong Linh quay người lại đối mặt cùng hắn, rất có bộ dạng Thái Sơn áp đỉnh [1], không khách khí dùng đầu ngón tay to tròn chọt chọt vào lồng ngực của hắn: “Tiểu tử, bàn về vai vế thì ngươi phải gọi ta một tiếng chị dâu. Đừng tưởng ngươi thay huynh ngươi bái đường với ta rồi lên mặt nhé! Ngươi ở đây không lớn không nhỏ, có tin là ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi Vương Phủ hay không?”.

[1] Thái sơn áp đỉnh: tạo áp lực

Dạ Dập Tuyên khó tin, trừng mắt nhìn nàng. Trong cung già trẻ lớn bé ai cũng nâng niu hắn trong lòng bàn tay! Đừng nói là quát hắn, ngay cả một câu lớn tiếng cũng chưa từng! Thế mà hôm nay hắn lại bị bà mập này dạy dỗ!

Thấy hắn tức giận trừng mình, Phong Linh nhếch mày: “Sao? So mắt to à? Cái đó dù có to hơn nữa thì cũng là hai lỗ, ngươi đâu thể dùng nó ăn cơm hay là thở?”. (Ốc: chịu câu này)

Dạ Dập Tuyên hoàn toàn tức giận, khuôn mặt tuấn tú tức đến mức vặn vẹo: “Ngươi dám nói chuyện như thế với ta?”.

Thấy Tuyên Vương nổi giận như vậy, Vấn Xuân và Sơ Hạ bị dọa sợ, nắm ống tay áo Phong Linh: “Vương phi, người nên trở về phòng thay quần áo!”.

Phong Linh hai tay chống nạnh ngẩng đầu lên nói: “Tại sao không dám? Trên có Hoàng đế, dưới có bách tính bình dân, ngươi ở giữa coi mình là ai hả? Hơn nữa đây là Hàm Vương phủ, ta là Hàm Vương phi, huynh của ngươi không có ở đây thì nơi đây sẽ do ta định đoạt! Muốn về phòng sám hối hay rời khỏi đây!”.

“Ngươi ——”.

“Ngươi cái gì mà ngươi? Còn không mau trở về phòng!”. Phong Linh cười lạnh lùng. “Sơ Hạ!”.

Sơ Hạ giật mình bước lên đáp: “Vâng thưa Vương phi”.

“Đóng cửa! Thả chó!”.

Hai nha hoàn hít một hơi lãnh khí, Vương phi muốn gây sự với Tuyên vương.

Dạ Dập Tuyên mặt xanh lét, đã bao giờ hắn bị đối xử như thế? Nhưng mà hết lần này đến lần khác nàng đều nói đúng, nàng là chị dâu của hắn, cho dù bất mãn hắn cũng không làm được gì!

“Tốt!”. Dạ Dập Tuyên rất tức giận nói: “Nhiếp Tố Tố, ngươi nghe rõ ràng cho ta! Chờ sau khi Vương huynh trở lại, ta nhất định sẽ làm cho hắn bỏ ngươi!”. Sau đó xoay người tức giận về phòng.

“Thảm rồi, thảm rồi”. Vấn Xuân gấp đến độ muốn khóc. “Hàm Vương rất thương Tuyên Vương, chỉ cần Tuyên Vương nói ra là không có gì Hàm Vương không làm được! Làm sao bây giờ!”.

Sơ Hạ cũng oán giận nói: “Vương phi, người nhất định phải đối chọi với Tuyên Vương sao? Đắc tội với hắn Vương phi không được cái gì tốt cả”.

“Hắn nhỏ nhen, tự mình kiếm chuyện ta có biện pháp gì?”. Phong Linh phiền lòng khoát tay. “Đi, chúng ta về phòng ăn điểm tâm!”.

“Đúng rồi!”. Sơ Hạ nhớ đến tin đồn mình vừa hỏi thăm được, hưng phấn nói: “Ta nghe bọn thị vệ nói sáng mai Hàm Vương sẽ trở lại”.

“A”. Vấn Xuân hưng phấn nói. “Vậy thì tối mai Vương gia và Vương phi sẽ động phòng hoa chúc rồi!”.

“Đúng vậy đúng vậy!”.

“Ha ha, thật tốt quá!”.

Nhìn hai nha hoàn đang huơ chân múa tay, Phong Linh nhàm chán ngáp một cái. Làm ơn! Động phòng hoa chúc chính là cởi hết y phục tạo em bé ư! Với thân thể to lớn của nàng, nhất định sẽ dọa Dạ Vô Hàm vô năng [2].

[2] ý chị là không có khả năng làm chuyện cần làm vào đêm động phòng hoa chúc.