Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận

Chương 8: 8: Linda




Lục Tế Tân đang suy nghĩ số liệu thí nghiệm nên có chút phân tâm, không chú ý đến giọng điệu khi Linda nói chuyện, chỉ nghe được câu hỏi.

Những lời này không giống như có ý tốt, nó giống như mang theo ý tứ trào phúng.

Lục Tế Tân giật mình, phản ứng chậm nửa nhịp, nhìn qua muốn xác định một chút.

Linda là hỏi đơn giản hay thực sự chế giễu cô?

"Cô Lục." Linda chỉnh lại tay áo, khôi phục vẻ mặt ôn hòa ban đầu, tiếp tục nói: "Đừng để ý, vừa rồi tôi chỉ là đang thăm dò, tìm tòi tính cách của cô. Giảng dạy phải có phương pháp, tuỳ theo từng người, chắc hẳn cô Lục đã hiểu ý tôi.”

Lục Tế Tân như điều suy nghĩ nhìn Linda một cái, không nói gì.

"Mới vừa rồi, ở phòng ăn, tôi đã nhìn thấy." Linda đột nhiên nhắc tới chuyện lúc nãy: "Cô Lục có biết, tại sao tôi lại tới đây không? Người mời tôi dạy lễ nghi xếp hàng đến năm sau, theo lý thuyết là không có thời gian, nhưng mà, Nhã Tình cầu xin trước mặt tôi, chúng tôi là bạn bè tốt, mặt mũi của cô ấy tôi không thể không cho.

Nhã Tình thật lòng muốn xin lỗi cô. Ở nơi cô không nhìn thấy, cô ấy đã làm rất nhiều chuyện cho cô. Làm người, không thể quá phiến diện, chỉ nắm lấy được một chút thì cứ không buông tha cho người. Cô Lục ở ngoài đường quen rồi, sợ là không hiểu quy củ của nhà giàu.

Là cô chủ nhà giàu, quan trọng nhất chính là sự phóng khoáng, không thể quá tính toán chi li!

Học tốt lễ nghi chỉ là bề ngoài, quý giá nhất là phẩm chất, là sự khoan dung phóng khoáng sâu thẳm bên trong. Cô Lục lòng dạ quá hẹp hòi, không nhìn thấy được ưu điểm của người khác, bỏ qua lòng tốt của người khác..."

Nói đến cuối cùng, dĩ nhiên là giọng điệu dạy dỗ.

Một người xa lạ không thân không phải bạn bè, ngay cả quen thuộc không tính người lạ cũng dám đến đấy giáo huấn người khác.

Trên đời này đúng là người nào cũng có.

Lục Tế Tân đỡ trán, ngoắc ngoắc ngón tay với Linda: "Cô đã nghe qua một câu nói chưa?”

Linda nhíu mày.

Lục Tế Tân chậm rãi mở miệng, giọng điệu u ám: "Hổ có què chân rụng răng thì vẫn là mãnh thú, mà chuột dù hoàn hảo đến cỡ nào cũng không thể trở thành mãnh thú được, nó chỉ có thể trốn ở những hang động tối tăm ẩm ướt.”

“Giống như cô vây!” Ngón tay Lục Tế Tân cong lên đột nhiên duỗi thẳng hướng về Linda ở phía đối diện: "Vô luận cô nói đường hoàng cỡ nào, lời nói có đạo lý cỡ nào, tư thái ưu nhã cỡ nào, lễ nghi xuất chúng cỡ nào, cũng không thay đổi được căn cơ yếu ớt của cô.”

"Một người dạy người lễ nghi thôi mà, nể mặt gọi cô là cô giáo, cô tự cho rằng mình là cô giáo dạy dỗ người khác thật sao?"

"Cái gọi là lễ nghi quý tộc, là người trước khơi dậy lên, sau đó nó trở thành chuyện tự nhiên, người khác muốn trở thành giàu sang phú quý, cho nên cũng muốn học lễ tiết cao quý này nọ. Cho dù cô Linda có học lế nghi giỏi đến đâu, cô cũng sẽ không bao giờ trở nên cao quý được.”

“Hai chữ nghèo túng cô nói thấm sau vào trong người, thấu hiểu rất rõ!”

"Cô..." Con ngươi Linda co rút lại và đột nhiên đứng lên.



Nhà giàu xa xút là vinh quang duy nhất cô ta có thể đem ra, nhưng cũng là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cô ta.

Ai mà không muốn làm cô chủ còn nhà giàu chứ, nếu cô ta có tiền, cần gì phải đi dạy lễ nghi cho người ta, chỉ cần làm một cô chủ mua mua mua, mỗi ngày cùng các con nhà giàu khác đi dạo phố uống trà chiều không tốt sao!

Linda đè nén cơn thịnh nộ, ổn định giọng nói của mình.

Lục Tế Tân mở cửa tiễn khách: "Cô đi đi, chỗ này của tôi không cần cô. "Nói xong, cô lấy 3 tờ tiền 100 nhân dân tệ từ trong ví ra, nhét vào túi xách tinh xảo của Linda: "Đây cho tiền boa cho cô!”

Không có gì nhục nhã hơn cái này, Linda luôn tự xưng là cô chủ cao sang, ngay cả dạy lễ nghi cho người khác cũng phải nâng giá trị của mình lên, nhưng Lục Tế Tân lại trực tiếp vạch trần ngụy trang của cô ta, chỉ thẳng vào bản chất…

Cô ta là một nhân viên phục vụ kiếm tiền, cầm tiền boa của khách.

Linda tức giận đến mặt đỏ bừng, thân thể run rẩy, nhưng dù sao cô ta cũng là người đã gặp qua nhiều tình huống, rất nhanh lại sự bình tĩnh.

Cô ta lạnh lùng nhìn Lục Tế Tân: "Đại khái chắc cô Lục chưa biết thanh danh của tôi ở trong ngành, chỉ cần tôi ra ngoài thuận miệng nói một câu, lễ nghi của cô Lục kém, tính cách không tốt, thanh danh của cô Lục sẽ bị hủy hoại.”

Khi nói lời này, trong mắt Linda đầy ác ý, giống như một con rắn vừa dính nọc độc.

Đây là uy hϊếp cô sao?

Lục Tế Tân cảm thấy buồn cười: "Vậy thì sao, tôi không dựa vào cái này để kiếm cơm. Về phần cô Linda, chỉ cần đi ra ngoài, thoáng nói nửa câu học sinh của mình không tốt, có lẽ sau này cũng sẽ không có người mời cô.”

Linda thay đổi sắc mặt.

Cô ta có ngày hôm nay chính là dựa vào thái độ biết giữ kín miệng, nếu như cô ta thật sự dám đi ra ngoài, nói Lục Tế Tân lễ nghi không tốt thì cũng đừng nghĩ lăn lộn ở đây nữa.

Nói Lục Tế Tân không tốt, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô ở một mức độ nào đó.

Nhưng người bị ảnh hưởng nhiều nhất là Linda. Là một giáo viên giảng dạy lễ nghi, không những không dạy học sinh tốt, còn đi ra ngoài nói xấu học sinh. Nhà giàu quý nhất là danh dự, giáo viên mà có cái miệng không nghiêm, hay nói vớ vẩn thì tuyệt đối sẽ không dùng được.

Hôm nay, cô ta có thể nói với người khác, ngày mai có thể nói với con gái mình không?

Giống như một chậu nước lạnh dội xuống, Linda có cảm giác xung quanh mát mẻ.

——

Linda đi chưa đầy một phút, chuyện đã truyền đến tai mẹ Lục.

Mẹ Lục cảm thấy rất kì lạ, thanh danh của Linda trong ngành luôn rất tốt, Tế Tân cũng không phải là đứa nhỏ có tính cách cổ quái, theo lý mà nói hẳn là có thể ở chung tốt, sao mới có chút xíu người đã rời đi rồi.



Bà Lục quyết định đi hỏi đến cùng.

Bà mới từ trong phòng đi ra, liền gặp Lục Nhã Tình đi tới tìm bà.

Lục Nhã Tình đi lên ôm lấy cánh tay mẹ Lục, quan tâm mở miệng: "Con đã nghe chuyện của chị, có phải Linda chọc chị không vui không?”

Mẹ Lục nhíu mày: "Hẳn là không, Linda là một người thông mình, EQ cực cao, sao lại chọc Tế Tân chứ?”

"Đúng vậy." Lục Nhã Tình gật đầu: "Quan hệ giữa con và Linda không tệ, con cũng biết rõ thái độ làm người của cô ấy, nói chuyện và hành xử đều vô cùng thoả đáng, chưa bao giờ khiến người ta không thích.”

Nếu Linda không có vấn đề gì thì vấn đề chính là ở Lục Tế Tân.

Nghĩ đến đây, mẹ Lục nhíu mày, bước chân vừa đi ra ngoài lập tức dừng lại.

Bà nhớ tới ngày gặp mặt đầu tiên, Lục Tế Tân đối với Nhã Tình hùng hổ bức người, thậm chí còn tát Nhã Tình một cái.

Tình hình lúc đó quá hỗn loạn, bà lại lo lắng cho thương thế của Nhã Tình nên không nghĩ nhiều.

Hôm nay xem ra, đứa nhỏ kia quá thô lỗ, còn có khuynh hướng bạo lực, thật sự rất kỳ cục.

Đường đường là tiểu thư nhà giàu, nào có đạo lý động thủ đánh người như vậy.

Thật sự là quá ngang tàng.

Ây! Mẹ Lục thở dài, đứa nhỏ lớn lên ở bên ngoài, không bằng trong nhà cẩn thận bồi dưỡng, tính cách cũng quá kém, tuy rằng rất ưu tú, nhưng giơ tay nhấc chân đều mang theo hơi thở thô bỉ.

Bà Lục không phải ghét bỏ Lục Tế Tân, dù sao cũng là con gái ruột của mình, bà luôn hy vọng cô sống tốt.

Thế nhưng, lớn lên ở bên ngoài mười mấy năm, cái gì cũng không hiểu, không biết lễ nghi, không hiểu chuyện, là sự thật.

Đại khái, là Linda cảm thấy Tế Tân quá thô lỗ, gỗ mục không thể điêu khắc, mới chủ động rời đi.

Nghĩ đến đây, giữa hai hàng lông mày mẹ Lục mang theo chút phiền não, vừa cảm thấy không vui với sự thô lỗ của Lục Tế Tân, cảm thấy mất mặt cho mình, vừa lo lắng cho tương lai của cô.

Cô gái như vậy, sau này nhà nào dám muốn?

Nhà giàu cũng không đừng nghĩ tới, chỉ có thể vào những gia đình nhỏ.

“Nhã Tình này." Mẹ Lục vuốt ve tay Lục Nhã Tình: "Sau này, con phải giúp đỡ Tế Tân nhiều một chút.”

Tựa hồ đã kết luận tương lai của Lục Tế Tân sẽ không bằng Lục Nhã Tình.