Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận

Chương 62: 62: Âm Thầm Bày Mưu




Sau khi Cố Tu Minh và Lục Tế Tân cùng rời đi, Lục Nhã Tình tức giận đến mức ném dao nĩa.

Cô ta không dám ném những món đồ thủy tinh như bát đĩa, bình rượu đồ sứ, vì sợ mảnh vỡ sẽ bắn lên làm mặt bị thương. Mặt khác sợ tiếng động quá lớn, lỡ như Cố Tu Minh quay lại thấy cô ta ném đồ thì sẽ cảm thấy tính tình cô ta nóng nảy.

Hôm nay như thế đã đủ mất mặt rồi, Lục Nhã Tình không muốn mình để lại ấn tượng tệ hơn trong lòng Cố Tu Minh.

Cho nên cô ta chỉ ném dao nĩa, dùng những thứ này để trút giận.

Đúng lúc này, Thịnh Yên Nhiên gọi điện thoại đến hỏi thăm tình huống của cô ta.

Lục Nhã Tình tức giận với cô ta: "Còn sao nữa, chỉ mới mấy ngày mà có hiệu quả gì chứ? Cô làm như tôi là tên lửa vậy!"

Thịnh Yên Nhiên nghe cơn giận của cô ta thì cười khẽ ra tiếng, đầu ngón tay xoắn lọn tóc màu đen, nói với giọng điệu chế giễu: "Ngày đầu tiên tôi đến nhà họ Lục đã khiến chị ta không về nhà được."

Lục Nhã Tình nghe giọng điệu tự luyến này thì không kiềm được cơn giận, châm chọc nói: "Đúng thế, cô giỏi, cô trâu bò! Tự sát, khiến cho mình sắp chết làm cho chị ta không về nhà được. Cô lấy mạng sống trả giá chỉ khiến chị ta không về nhà mấy tháng mà thôi, trái lại chị ta còn đạt được giải thưởng Lasker, tất cả âm mưu của cô hoàn toàn thất bại!"

Hai người đều tức giận, hít thở một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

Rốt cuộc Thịnh Yên Nhiên vẫn còn lý trí, mở miệng: "Chúng ta là quan hệ hợp tác, cô có tức giận thì trút ra với người khác, đừng tức giận với tôi."

Lục Nhã Tình biết mình vô lý, không nên vô cớ nổi giận với cô ta. Khi nghe cô ta nói thế thì nhân tiện nói: "Xin lỗi, gần đây tâm trạng của tôi không tốt. Lục Tế Tân quá khôn khéo, trong thời gian ngắn không có cách đối phó với chị ta."

Thịnh Yên Nhiên suy nghĩ rồi nói: "Cô có thể tìm kiếm linh cảm, chẳng phải bên các cô rất nổi tiếng về tiểu thuyết ngược luyến à, cô học theo cách của nữ phụ mà hãm hại chị ta."

"Đó là tiểu thuyết." Lục Nhã Tình im lặng: "Cô nghĩ rằng ma túy trong tiểu thuyết là đồ ngoài chợ à, có thể tùy tiện tìm ra. Đúng là tôi tìm được, nhưng cảnh sát không phải ăn chay, nếu bị phát hiện thì tôi xong đời!"

"Cô có thể gài chị ta lái xe đụng mình!" Thịnh Yên Nhiên nghĩ đến tình tiết khác.

"Thôi đi." Lục Nhã Tình nằm lên ghế sofa nói: "Cô nghĩ rằng tôi là đặc công à, tính toán chính xác như thế. Lục Tế Tân chẳng có bằng lái, cho dù có bằng lái thì tôi cũng không dám lấy mạng của mình ra đùa. Lỡ như chị ta giẫm nhầm chân ga thì tôi còn mất cả mạng đấy. Hơn nữa ai có thể tính toán đúng lúc, có thể khiến chị ta đụng tôi mà tôi không bị thương."

"Cô có thể giả vờ bị đụng."

Càng nói càng quá đáng, Lục Nhã Tình liếc mắt, nơi nào cũng có giám sát, cho dù không có thì khắp nơi trên đường lớn đều có camera.



"Cô có thể dùng thuốc." Thịnh Yên Nhiên nghĩ đến tình tiết khác, trong đó nữ chính bị bỏ thuốc hãm hại, vô thức xảy ra tình một đêm với nam chính.

Lục Nhã Tình đang muốn nói gì đó lại bị Thịnh Yên Nhiên chặn lại: "Cô không đến mức ngay cả chuyện này cũng không làm được chứ?"

Giọng nói của cô ta có vẻ hờ hững lại âm trầm như rắn độc: "Đừng nói có camera, chắc chắn sẽ có nơi không có camera giám sát, nếu không được thì đến chỗ của cô. Đừng nói với tôi cô làm cô chủ nhà họ Lục nhiều năm như vậy mà không hề có gia sản nào."

Lục Nhã Tình im lặng.

Dùng thuốc đúng là không khó. Nhưng mà sau đó cô ta nên thoát thân thế nào, nếu như Lục Tế Tân cắn cô ta không buông, cảnh sát có thể phát hiện dấu vết để lại.

Đây là xã hội thực tế, làm gì đều sẽ để lại dấu vết, không thể nào thần không biết quỷ không hay.

Cô ta không muốn vì Lục Tế Tân mà tự hủy hoại mình!

Thịnh Yên Nhiên gõ bàn nói: "Tôi biết cô đang do dự điều gì, nhưng nếu như cô không tàn nhẫn thì sẽ mất đi tất cả. Chẳng lẽ cô muốn trơ mắt nhìn Cố Tu Minh và Lục Tế Tân ở bên nhau sao?"

Lục Nhã Tình không đáp lại.

Cô ta sử dụng thủ đoạn để tranh giành Cố Tu Minh, nhiều nhất thì người khác chỉ nói cô ta si tình. Người cao quý có lẽ chỉ chán ghét hành động của cô ta, nhưng cô ta không phạm pháp.

Nhưng dùng thuốc lại là chuyện khác, như thế phải ngồi tù.

Lục Nhã Tình không muốn đánh cược!

"Đã biết cô không có lá gan này mà." Thịnh Yên Nhiên nhíu mày, vô cùng chán ghét sự nhát gan của Lục Nhã Tình: "Bên tôi có người, cô có thể mượn tay anh ta đối phó với Lục Tế Tân."

"Ai?"

"Trương Toàn Hữu."

Lục Nhã Tình khẽ giật mình, sau đó huyệt thái dương nhảy lên. Cô ta không dám tin hỏi lại lần nữa: "Là Trương Toàn Hữu mang tiếng xấu ở Đông Thành đó sao?"

"Không phải gã thì còn ai nữa." Thịnh Yên Nhiên với giọng điệu bình tĩnh, nhưng Lục Nhã Tình nghe thấy lại rùng mình.

Thật ác độc!



Trong giới bọn họ, không ai không biết Trương Toàn Hữu. Sản nghiệp của Trương Toàn Hữu không lớn lắm, nhưng người này rất biết luồn cúi, thủ đoạn làm ăn không sạch sẽ. Nhưng gã cũng rất khôn khéo, biết ai có thể đụng, ai không thể đụng, chưa từng chọc giận những gia tộc lớn, hơn nữa còn âm thầm giúp những gia tộc này làm những chuyện bọn họ không tiện ra tay.

Trương Toàn Hữu có một đặc điểm, gã không yêu thích gì cả, chỉ thích chơi gái.

Không phải giao dịch tiền sắc bình thường, mà gã thích ngược đãi nghe nói đã chết không ít người.

Nhưng những cô gái kia không có gia thế gì, lại đến vì tiền, tự đưa mình tới cửa, sau đó chỉ bồi thường cho nhà những cô gái đó một khoản tiền mà thôi.

Cô gái trong gia đình quyền quý như Lục Nhã Tình chưa từng gặp gỡ loại người như tên Trương Toàn Hữu này. Cô ta biết những chuyện này đều do Viện Viện nói. Mấy người bọn họ còn gặp qua cô gái bị Trương Toàn Hữu làm nhục.

Trên người không có chỗ nào lành lặn, phía dưới tan nát, còn nhiễm ma túy, gần như không nhìn ra hình người, bò trên đất xin Trương Toàn Hữu cho bọn họ một ngụm.

Chỉ cần một ngụm thì bảo cô ta làm gì cũng được.

Cảnh tượng lúc đó quá kinh khủng, cho dù đã qua lâu nhưng khi nhớ đến vẫn không rét mà run.

Lục Nhã Tình im lặng, không còn tâm trạng nói đùa như trước, giọng nói lạnh lùng: "Mượn thế nào? Trương Toàn Hữu rất thông minh, chưa từng đụng chạm đến người không nên đụng."

Lục Tế Tân là cô cả nhà họ Lục, cho dù không có mối quan hệ với nhà họ Lục thì cô cũng là ngôi sao mới trong giới khoa học.

Trên Tiktok, Weibo đều có tick xanh, khá nổi tiếng, huống chi là Lục Tế Tân.

Trương Toàn Hữu ấm đầu mới dám động đến chị ta!

"Trong tình huống bình thường, đương nhiên Trương Toàn Hữu sẽ không dám động đến." Lúc này Thịnh Yên Nhiên giống như con rắn độc, xì xì lè lưỡi rắn ra: "Nhưng chỉ cần có kế sách hoàn hảo, đảm bảo không bị ai phát hiện. Khi đối diện với cô gái xinh đẹp như Lục Tế Tân, cô nói xem gã có động lòng hay không?"

"Cô muốn tôi nghĩ cách à?" Lục Nhã Tình nhíu mày: "Tôi không có cách nào cả, một người đang sống sờ sờ sao vô cớ biến mất được? Cho dù nhà họ Lục không tìm thì gia đình nhận nuôi, trường học cũng sẽ tìm."

Lục Tế Tân là người từng lên hot search Weibo, người đoạt giải thưởng Lasker, cả nước đều đang chú ý đến người này.

Cô ta sao có bản lĩnh khiến cô biến mất thần không biết quỷ không hay chứ.

"Tôi có cách." Giọng điệu của Thịnh Yên Nhiên lạnh lẽo tàn nhẫn.