Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận

Chương 24: 24: Nhân Ngoại Hữu Nhân




*nhân ngoại hữu nhân (人外有人): nghĩa là trên người có người; núi cao còn có núi cao hơn

------

Lục Nhã Tình ngồi bên cạnh Lục Thừa Viễn bị động tác đột ngột của cậu ta làm cho hoảng sợ, vẻ mặt trở nên tái nhợt, cô ta không kịp để ý đến bản thân mà lập tức xoay người an ủi: "Tiểu Viễn, cậu bình tĩnh một chút.”

Lục Thừa Viễn không thể tỉnh táo được, nắm chặt nắm đấm vang lên tiếng răng rắc.

Nắm đấm lạnh lùng cứng rắn của cậu thiếu niên gần như muốn đấm vào mặt Lục Tế Tân.

"Thích giúp thì giúp, không giúp thì thôi, đừng có mà gây sự! Coi chừng ông đây đánh chị đó!”

Lục Tế Tân ngước mắt nhìn cậu ta, không nhanh không chậm nói: "Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Ỷ vào nắm đấm cứng rắn mà bắt nạt người khác thì hay lắm sao?”

Vẻ mặt Lục Thừa Viễn cứng đờ: "..."

Trên mặt thiếu niên hiện lên vài nét băn khoăn nhưng rất nhanh bị sự dữ tợn dập tắt, ánh mắt nhìn Lục Tế Tân tràn đầy lửa giận: "Chị nghĩ chị là cái gì mà dám quản tôi hả?”

"Vậy đi ra ngoài đi, cửa ở bên kia." Lục Tế Tân chỉ cửa.

Thật ra khi nghe thấy tiếng Lục Nhã Tình nói chuyện ở cửa, Lục Tế Tân đã đoán ra ý đồ của bọn họ.

Có một số việc vốn không cần suy nghĩ cũng đã rõ rành rành ngay đó.

Nhưng cô vẫn muốn cho họ một cơ hội.

Trong nháy mắt mở cửa, Lục Tế Tân từng ảo tưởng rằng…

Có lẽ, họ không phải để cầu xin cô.

Thế nhưng ảo tưởng cuối cùng cũng chỉ là ảo tượng, đều là giả.

Bỗng nhiên, Lục Tế Tân cảm thấy rất nhàm chán, cô không hiểu mấy ngày nay bản thân mình ở nhà Lục có ý nghĩa gì, rốt cuộc cô đang chờ mong cái gì chứ?

Không phải đã sớm biết kết quả rồi sao? Tại sao vẫn còn hy vọng?

Chắc có lẽ cô thật sự rất chờ mong người thân trong gia đình, hoặc là thái độ của ông nội và anh cả đã khiến cô nảy sinh ảo giác.

Ai cũng có lòng tham, cô muốn có thêm tình yêu thương của ông nội và anh cả, cô còn muốn cầu xin xa vời hơn, đến mức cô đã đánh mất lý trí của mình từ trước đến giờ.

Bây giờ, cuối cùng tất cả sự ảo tưởng và niềm hy vọng này đều đã bị phá vỡ, cô cũng chẳng thèm nói chuyện với họ.

Thế là cô bèn trực tiếp đuổi người.

Lục Nhã Tình vẫn không muốn đi.

Lần này cô ta tới đây cũng không phải thật sự hy vọng Lục Tế Tân cầu tình giúp Lục Thừa Viễn, để cậu ta ở lại trong nước, mà là cố ý đến để khiến Lục Tế Tân cảm thấy ghê tởm. Đúng như lời cô nói lúc nãy, chính là muốn đặt Lục Tế Tân ở vị trí tiến thoái lưỡng nan, khiến Lục Thừa Viễn chán ghét cô, căm hận cô.

Nhưng bây giờ, mục đích không đạt được, Lục Tế Tân đã trực tiếp chọc thủng ý đồ của cô ta.

Lục Thừa Viễn cũng hơi thẹn quá hóa giận.



Lục Nhã Tình lớn lên cùng Lục Thừa Viễn nên rất hiểu rõ cậu ta. Đừng thấy bây giờ cậu ta tức giận như vậy, lời gì cũng nói ra, nhưng trên thực tế, cậu ta biết việc mình đang làm khó Lục Tế Tân là không đúng.

Sau khi bị Lục Tế Tân vạch trần, không cần biết cô có đáp ứng hỗ trợ hay không, Lục Thừa Viễn cũng sẽ không hận cô , quan hệ giữa hai người nhiều nhất chỉ là mối quan hệ hời hợt mà thôi.

Vì vậy Lục Nhã Tình đã bắt lấy cánh tay Lục Thừa Viễn, cô ta ngẩng đầu lên, trong mắt đã tràn đầy ánh nước: "Tiểu Viễn, chẳng lẽ em thật sự muốn đi Anh sao? Ở tận một năm đấy, một mình em ở bên ngoài phải làm sao đây, không ai chăm sóc em, chị và mẹ sẽ lo lắng em lắm.”

Lục Thừa Viễn không có biện pháp đối với nước mắt lục Nhã Tình, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Vậy làm sao bây giờ? ”

Cậu ta chắc chắn không muốn đi ra nước ngoài.

Anh cả nói là làm sinh viên trao đổi, nhưng trên thực tế là đi đày, còn khóa luôn tài khoản của cậu ta.

Tuy rằng tính tình Lục Thừa Viễn nóng nảy, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, cậu ta cũng không phải sợ đi nước ngoài, mà là lần đi nước ngoài này không giống như trước kia, anh cả nhất định sẽ cử người giám sát cậu ta, cũng sẽ không cho cậu ta tiền dư thừa nào.

Dĩ nhiên cậu ta không muốn chuyến đi ra nước ngoài như đi tù này rồi.

Lục Tế Tân đã quay đầu thu dọn đồ đạc, cô chất đầy balo, sau đó ngẩng đầu lại thấy hai người kia còn chưa đi.

Cô nhíu mày, lưu loát vác túi đeo vai lên lưng.

Lục Tế Tân cũng không phải là cô chủ nhà giàu khéo léo xinh đẹp, một tay kéo vali, một tay xách túi xách tinh xảo. Cho tới bây giờ đối với cô thuận tiện nhất chính là xách balo hai quai đi khắp thiên hạ.

"Đi chưa?" Cô đi tới trước mặt hai người đang đứng ở cửa: "Không đi thì nhường chỗ.”

Lục Nhã Tình vừa rồi chỉ lo nói chuyện với Lục Thừa Viễn, căn bản không chú ý tới Lục Tế Tân, lúc này nhìn cô ăn mặc mới ý thức được: "Chị ra ngoài.”

Lục Tế Tân gật đầu.

"Chị đi rồi, Tiểu Viễn làm sao bây giờ?" Lục Nhã Tình nóng nảy, lập tức nắm lấy cánh tay cô.

Lục Tế Tân buồn cười: "Liên quan gì đến tôi.” Nói xong, nhẹ nhàng lắc mình, tránh đi.

Lục Nhã Tình phản ứng không kịp, nắm lấy khoảng không, thân thể nghiêng về phía trước, lảo đảo vài bước. Bởi vì trên mặt đất có gỗ Lục Thừa Viễn mới đá nát, nên cô ta không cẩn thận vấp ngã, ngã xuống đất.

Lục Thừa Viễn thấy vậy liền đưa tay đỡ Lục Nhã Tình lên, tay kia giơ lên đánh thẳng vào mặt Lục Tế Tân: "Ai cho chị né hả!”

Lúc này, sắc mặt Lục Thừa Viễn đỏ thẫm, lồng ngực tức giận không ngừng phập phồng, giọng nói dữ tợn lạnh lùng, như thể Lục Tế Tân đã làm chuyện tội ác tày trời, vẻ mặt của cậu ta hiện lên sự chán ghét và căm hận.

Chỉ cần một động tác đơn giản, có thể nhìn ra địa vị của Lục Tế Tân trong mắt cậu ta, cậu ta không coi Lục Tế Tân ra gì, há mồm ra liền mắng, giơ tay liền đánh, đối xử cô như nô ɭệ.

Đây rõ ràng không phải lỗi của Lục Tế Tân, là Lục Nhã Tình không cẩn thận, vậy mà cậu ta cũng đổ lên đầu cô.

Lục Tế Tân vốn đã lạnh nhạt, không coi trọng cậu ta, nhưng trong nháy mắt cậu ta giơ tay lên, ánh mắt lập tức lạnh xuống.

Thật sự coi cô là quả hồng mềm à!

Từ khi đến nhà họ Lục tới nay, Lục Tế Tân vẫn luôn nhường nhịn, mặc dù lúc trước Lục Thừa Viễn ra tay đánh cô, cô cũng là ở trạng thái tránh né.

Đây là lần đầu tiên cô ra tay.



Cũng không biết động tác cô như thế nào, chỉ là trong nháy mắt ba lô vốn đặt trên vai đã rơi vào trong tay.

Tay trái Lục Tế Tân cầm lấy ba lô, tiện tay vung lên ném về phía Lục Thừa Viễn, vững vàng đập lên mặt cậu ta.

Lục Thừa Viễn lập tức choáng váng.

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị người ta vả vào mặt.

Cậu ta cảm thấy hoảng loạn nhưng bởi vì đã được luyện qua quyền cước vài năm, hơn nữa còn thường xuyên đánh nhau, nên phản ứng coi như cũng nhanh, cậu ta nhấc chân hung hăng đá về phía Lục Tế Tân.

Lần này là hướng về phía bụng cô.

Trên chân cậu ta mang giày da lớn, lại đá lên với sức lực như vậy, người bình thường có thể sẽ bị đá nát.

Cú đá này thật tàn nhẫn!

Thấy vậy, con ngươi Lục Tế Tân co rút lại. Trong tình huống nguy cấp như vậy, cô vẫn còn có thể ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của cậu ta.

Dường như để xác định xem là cậu ta cố ý hay vô tình.

Một cước này cũng không rơi vào trên người Lục Tế Tân, cô chỉ đứng yên tại chỗ, cầm ba lô lên ngăn lại sức lực cậu ta ra.

Sau khi ngăn lại, cô giơ tay ném lên giường ở sau lưng, tiếp đó cúi người kéo Lục Nhã Tình lên.

Lục Nhã Tình còn chưa kịp phản ứng, không biết xảy ra chuyện gì, thì đã thấy một mình ở ngoài hành lang.

Cô ta bị chặn ở ngoài cửa.

Trong phòng, chỉ còn lại hai người Lục Tế Tân và Lục Thừa Viễn.

Cú đá kia không đá vào người Lục Tế Tân, Lục Thừa Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu ta cũng không phải thật sự muốn làm người khác bị thương, chỉ là thỉnh thoảng nổi nóng lên liền khống chế được chính mình.

"Làm gì?" Lục Thừa Viễn nhíu mày.

Lục Tế Tân lạnh nhạt ngước mắt lên: "Cậu cảm thấy mình rất giỏi à?”

Cô đang chế nhạo mình à, Lục Thừa Viễn cảm thấy buồn cười, cậu ta sẽ không lừa bởi trò này đâu: "Sao hả, muốn dạy tôi à?”

Cậu ta biết dùng quyền cước đánh người là không đúng, nhưng ai bảo cậu ta lại giỏi như vậy chứ, người khác cũng đánh không lại cậu ta, hơn nữa nếu như làm người khác bị thường thì cũng đã có nhà họ Lục giải quyết.

Cậu ta dùng quyền cước đánh người, dùng thế ức hϊếp người thì thế nào?

Lần đầu tiên Lục Tế Tân nhìn thấy người kiêu ngạo như vậy, dùng nắm đấm và quyền thế đi ức hϊếp người khác, không cho là nhục mà trái lại còn cho là vinh.

Lục Tế Tân cũng cúi đầu và nắm chặt nắm đấm, cô đánh giá một chút, sau đó ngước mắt lên hỏi: "Cậu có cảm thấy nắm đấm của tôi to hơn không?”

Cái gì?

Lục Thừa Viễn đang buồn bực thì bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

Viền mắt đã bị đấm một cái!