Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận

Chương 22: 22: Suy Đoán Liên Quan Đến Thân Thế




Rời khỏi từ phòng Lục Tế Tân, tinh thần mẹ Lục đã hoảng hốt, cuối cùng không nhịn được gọi điện thoại cho em gái là Triệu Mẫn Dao.

Nghe xong câu chuyện ngu xuẩn của chị mình, Triệu Mẫn Dao không biết phải nói gì: "Chị đi nói cái gì vậy hả? Chị vừa nói như vậy, trái lại không chừng Tế Tân sẽ để ý đến Cố Tu Minh đấy.”

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Mẹ Lục cuống lên. Bà còn nhớ rõ lúc Lục Nhã Tình ở bệnh viện, cho dù hôn mê cũng nắm chặt góc áo Cố Tu Minh.

Từ nhỏ Nhã Tình đã thích Cố Tu Minh, đến nay cũng mười mấy năm rồi. Hôn sự của hai đứa nhỏ vốn đã đóng đinh, ổn định thỏa đáng, thì đột nhiên lòi ra Lục Tế Tân.

Bữa tiệc tối hôm qua, ánh mắt đứa nhỏ Cố Tu Minh nhìn Lục Tế Tân, đừng nói là Nhã Tình chịu không nổi, ngay cả bà nhìn thấy cũng lo lắng.

Đó rõ ràng là điềm báo cho sự động tâm của đàn ông đối với phụ nữ.

Nếu như không phải Cố Tu Minh biểu hiện quá rõ ràng, Nhã Tình lại té xỉu, mẹ Lục cũng không đến mức trực tiếp đi tìm Lục Tế Tân, bảo cô không nên tranh đoạt.

"Chị." Triệu Mẫn Dao ngắt lời mẹ Lục: "Chuyện này để qua một bên trước đi. Em có chuyện muốn hỏi chị này.”

Nghe giọng điệu đột nhiên nghiêm túc của em gái bên kia điện thoại, mẹ Lục căng thẳng: "Xảy ra chuyện gì vậy?”

"Chị, chị nhất định phải nói thật với em." Ngữ khí Triệu Mẫn Dao không tốt, thậm chí có chút nóng nảy: "Nửa tháng trước, có phải chị đi ăn cơm với lão Trương, chồng của em họ không?”

"Ừm." Bà Lục gật đầu, tình cờ gặp nên cùng nhau đi ăn cơm trưa.

"Em nói chị nè! Làm người phải có cảm giác đã đến giới hạn. Sao chị lại cướp chồng với em họ chứ?"

"Em nói cái gì! Chỉ là kiếm một chỗ nào đó nói chuyện, em nói bậy." Mẹ Lục vừa vội vừa tức, hận không thể thông qua điện thoại bắt người tới đánh một trận: "Sao em có thể nghĩ chị như vậy, chị là chị ruột của em mà.”

Lồng ngực bà Lục phập phồng, vành mắt đỏ bừng.

"Đúng vậy." Triệu Mẫn Dao trào phúng nói: "Tế Tân là con gái ruột của chị. Em nói chị. Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân*. Bây giờ chị có cảm giác gì, Tế Tân chính là cảm giác ấy, thậm chí mà nói, chị rất quá đáng, bởi vì Tế Tân không hề làm cái gì cả!”



* Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân(己所不欲勿施于人): là một câu nói của Khổng Tử, nghĩa là cái mà bản thân không muốn, không thích thì đừng áp cho người khác. hay nói khác hơn, mình muốn gì thì cho người khác cái đó. Nhân là yêu người, yêu người khác như yêu bản thân mình.

Mẹ Lục trầm xuống, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của em gái mình.

Bà nói: "Chị, không phải chị cố ý."

"Đương nhiên là không phải chị cố ý rồi." Lời nói của Triệu Mẫn Dao vô cùng sắc bén, nói đúng tim đen: "Bởi vì chị quá mức quan tâm đến Nhã Tình, thế cho nên dù là một chút dấu hiệu không có chuyện, cũng phải gϊếŧ chết vừa lúc nó nảy mầm. Trong lòng chị chỉ lo lắng cho Nhã Tình, ngay cả vị trí đặt chân cho Tế Tân cũng không có. Chị theo bản năng vì Nhã Tình mà suy nghĩ, hoàn toàn coi thường cảm thụ của Tế Tân.

Chị biết không, so với cố ý chị càng làm cho người ta lạnh lòng hơn!”

Trầm mặc thật lâu, mới vang lên giọng điệu khó khăn của bà Lục: "Chị, chị không cố ý, chị chỉ là quên mất." Quên phải nghĩ cho Lục Tế Tân, quên để cô ở trong lòng.

"Haizzz" Triệu Mẫn Dao thở dài: "Chị cũng đừng quá khổ sở, cũng không trách được chị, muốn trách thì trách lão Lục nhà chị. Ai bảo ông ta đánh mất đứa nhỏ, bỏ lỡ 18 năm, khiến cho vô luận thế nào cũng không bù đắp được.”

"Là do chị quá đáng." Mẹ Lục giải thích: "Nhưng chị chỉ hy vọng Tế Tân có thể ổn định tâm tính, dù sao lưu lạc ở bên ngoài 18 năm, nhìn Nhã Tình thay mình hưởng thụ tình yêu của bố mẹ, cũng khó tránh khỏi không cam lòng.”

"Cũng đúng." Triệu Mẫn Dao gật đầu: "Nhưng đó là chuyện thường tình, đổi lại trong lòng ai cũng không bình tĩnh được. Dù sao tất cả mọi thứ của Nhã Tình cũng là của Tế Tân, kể cả Cố Tu Minh.”

"Vật chất có thể bù đắp, nhưng tình cảm không bù đắp được." Mẹ Lục vội vàng nói: "Tu Minh đối với Nhã Tình là tình cảm chân thật.”

"Ha ha." Triệu Mẫn Dao chế giễu nói: "Cũng chỉ có chị cho rằng như vậy. Nói thật, chị đừng chê em nói chuyện khó nghe. Dù sao Tế Tân cũng là thuộc chủng nhà ho Lục và nhà họ Triệu, mang gen ưu việt, vô luận là từ diện mạo hay chỉ số thông minh, đều nghiền ép Lục Nhã Tình. Ngay cả thần thái sau này cần bối dưỡng, Nhã Tình cũng không bằng Tế Tân.”

"Em đang nói cái gì vậy." Bà Lục không vui: "Nhã Tình có chỗ nào không tốt chứ? Trong giới danh viện, Nhã Tình là số một số hai, biết đàn piano, hát hay, còn mở một buổi biểu diễn cá nhân.”

"Sao chị biết Tế Tân không biết đàn piano?"

Nghe được câu này, bà Lục có chút sửng sốt. Sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy, giống như đã nghe qua ở đâu đó.

Phản ứng một hồi, mới nhớ tới là lời Lục Tế Tân nói lúc trước.



Mẹ Lục trầm mặc một lát, đem đoạn cuối cùng Lục Tế Tân nói với Triệu Mẫn Dao.

Bà vốn định biểu đạt tính cách của đứa nhỏ Lục Tế Tân là có chút nóng nảy, nhưng Triệu Mẫn Dao lại nghe ra ý tứ khác: "Chị cũng đừng quá coi thường Tế Tân. Em đã từng nói chuyện với con bé, hỏi thăm một chút. Không chừng điều kiện gia đình ba mẹ Tế Tân rất tốt.”

"Nào có ba mẹ nuôi gì." Mẹ Lục nhíu mày, bà nghe ông cụ Lục nói, Lục Tế Tân được một lão già họ Cổ nhận nuôi, ông lão kia không chỉ nhận nuôi Tế Tân mà còn nhận nuôi hai đứa trẻ khác.

Nghe nói ông lão là thầy thuốc, gia cảnh không đến nỗi quá kém, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhiều nhất cũng chỉ sản xuất bình thường, căn bản không thể so sánh với nhà họ Lục, giống như đom đóm so với trăng sáng.

"Vậy à." Nghe mẹ Lục nói xong, Triệu Mẫn Dao gật đầu, khuyên bà: "Chị nên giữ thể diện cho con bé. Mặc dù điều kiện kinh tế nhà họ Cổ không tốt, cũng đừng vạch trần, em nghe nói mấy cô gái trẻ này có lòng tự trọng cao lắm.”

"Đúng đúng đúng, không phải chị có ý này sao." Cuối cùng cũng nói đúng suy nghĩ của mẹ Lục.

Mẹ Lục nói chính là ý này. Lúc trước bà nói những lời này với Lục Tế Tân, vốn không có ác ý, cũng không phải là chế nhạo cô, chỉ lo lắng tính tính nhóc con kỳ quái, làm việc cực đoan.

Nhã Tình làm đại tiểu thư hào môn mười mấy năm cũng đã là sự thật, học thức, khí chất còn có phong thái giơ tay nhấc chân, đều đã thấm vào trong xương cốt. Lục Tế Tân cho dù không cam lòng, ghen tị, cũng đều không có được, nhiều nhất, chỉ có thể bù đắp tiền bạc cho cô.

Bà Lục tự cảm thấy mình là một người mẹ nhân từ, đáng tiếc không ai hiểu bà: "Chị thật sự sợ hai đứa nhỏ ở chung không tốt." Bà đưa ra một ví dụ: "Lấy quần áo mà nói, Nhã Tình từ nhỏ đến lớn đều mặc đồ có tên tuổi lớn trên quốc tế, ra ngoài giao tiếp cũng là mặc đồ được thiết kế cao cấp, Tế Tân nhìn thấy chắc chắn sẽ không thoải mái. Còn có châu báu trang sức, ít nhất Nhã Tình cũng có mấy trăm triệu châu báu, chị thấy Tế Tân, bình thường ngay cả bông tai cũng không đeo.”

Mẹ Lục càng nói càng lo lắng: "Những thứ này chỉ là bề ngoài, mấu chốt là kiến thức, quen biết những tên tuổi lớn. Đối với châu báu, Tế Tân cái gì cũng không hiểu, về sau nhất định sẽ xấu mặt, hơn nữa nếu con bé cố ý tranh giành với Nhã Tình, quan hệ hai đứa sẽ không tốt, sau này ra ngoài giao tiếp, không có Nhã Tình dẫn, con bé sẽ rất rụt rè, đến lúc đó người khác nhất định sẽ cười nhạo nó, cười nhạo nhà họ Lục. Bây giờ không biết có bao nhiêu người đang chờ chê cười nhà họ Lục.”

Triệu Mẫn Dao ngáp một cái: "Bây giờ chị nói những thứ này cũng vô dụng, vô ích thôi, không bằng sắp xếp cho con bé một trợ lý đắc lực, về sau cũng có thể giúp con bé.”

Phu nhân nhà giàu còn có chiến tranh với các cô gái đẹp không thua gì trên thương trường anh lừa tôi gạt. Một câu từng giọng nói đều có hàm nghĩa khác nhau, Lục Tế Tân vừa trở về, cái gì cũng không hiểu, sẽ dễ dàng bị người ta đẩy vào hố. Tốt nhất là tìm một người hiểu chuyện đi theo cô.

"Chị cũng muốn tìm nhưng sợ Tế Tân không tin chị." Mẹ Lục nói đến chuyện này liền tức giận, nếu không phải bởi vì Điền Chi và Trình Tử San thì cũng sẽ không dẫn đến khúc mắc giữa Tế Tân và Nhã Tình. Bởi vì chuyện của Điền Chi mà mẹ Lục không tiện nhúng tay vào chuyện trợ lý.

Triệu Mẫn Dao đưa ra chủ ý cho bà: "Đơn giản thôi, bảo Thừa Kế tìm.”

Nhắc tới con trai lớn, mắt bà Lục sáng ngời.