Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận

Chương 20: 20: Vậy Anh Tính Là Cái Gì




Lúc Lục Tế Tân tới, còn mang quà cho Thẩm Niệm Hi, nhưng bởi vì Thẩm Gia Diệu đột nhiên xuất hiện, làm rối loạn tiết tấu, nên không đem ra ngoài.

Sau khi chơi cát xong, rửa tay rửa chân, hai người ngồi trên sô pha trong phòng ngủ của cậu bé, Lục Tế Tân lấy túi quà ra.

"Wow!" Nhìn thấy túi quà, Thẩm Niệm Hi vui mừng oa một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt trong suốt, chờ mong nhìn Lục Tế Tân.

Lục Tế Tân cầm túi quà đặt trên sofa.

Thẩm Niệm Hi không tiện trực tiếp hỏi có phải cho cậu hay không, nảy ra tâm cơ đáng yêu của một đứa nhỏ, đùa giỡn hỏi: "Chị Tế Tân, đây là cái gì?”

Lục Tế Tân lấy quà trong túi ra, đẩy đến bên cạnh Thẩm Niệm Hi: "Tặng cho em.”

"Nhiều vậy sao! Tất cả đều tặng cho em à? "Sự khϊếp sợ và niềm vui trong mắt cậu bé sắp tràn ra rồi.

Lục Tế Tân từng tặng quà cho rất nhiều người, nhưng đây là lần đầu tiên có cảm giác thành tựu như vậy, nhìn vẻ mặt vui thích của cậu bé, trong lòng cô tràn ngập hạnh phúc.

"Ừm." Lục Tế Tân gật đầu: "Không biết em thích cái gì, nên mua nhiều loại.”

Cô nhét một món quà vào ngực của cậu bé, ra hiệu: "Mở ra xem, có thích nó không?"

Thẩm Niệm Hi nhìn quà trên sofa, trong lòng vui mừng không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hạnh phúc: "Thích, không cần mở ra cũng thích.”

Lục Tế Tân sắp bị cậu bé làm cảm động đến hỏng rồi, nghiêng người ôm cậu vào lòng lắc lắc, cảm thán: "Sao em lại đáng yêu vậy chứ?!”

Mắt phượng xinh đẹp của Thẩm Niệm Hi chợt lóe lên, dáng vẻ hạnh phúc đến mức không thể tự kiềm chế được.

Chị Tế Tân rất thích cậu!

Cả buổi chiều ở với cậu bé, Lục Tế Tân vốn định về trễ một chút, nhưng nghĩ đến Thẩm Gia Diệu kỳ quái, cô không muốn ở lại ăn cơm tối, nên đã rời đi trước bữa tối.

Thẩm Niệm Hi luyến tiếc chị Tế Tân, đứng ở cửa ôm cô nửa ngày không chịu buông tay.

Nếu không phải bởi vì con trai khóc sẽ không còn đáng yêu, cậu chắc chắn sẽ khóc.

Biệt thự nhà họ Lục cách thành phố khá xa, chung quanh cũng không có xe, Lục Tế Tân đứng ở cửa biệt thự một lát, lấy điện thoại di động chuẩn bị bắt xe.

Lục Tế Tân bình thường đều ở trong phòng thí nghiệm, rất ít khi ra ngoài, thỉnh thoảng bên Nghiên Mị có việc cũng là phái xe tới đón cô nên rất ít dùng xe, mà cô cũng không mua xe.

Cho tới nay Lục Tế Tân vẫn cảm thấy có xe không có ích lợi gì, nhưng bây giờ đột nhiên lại muốn mua một chiếc.

Có xe, cô có thể đến thăm Thẩm Niệm Hi bất cứ lúc nào, còn có thể chở cậu đi chơi.

Không biết nghĩ tới cái gì, Lục Tế Tân cúi đầu cười khẽ.

Một chiếc Porsche màu xám bạc đột ngột dừng trước mặt cô, Lục Tế Tân còn tưởng rằng là xe riêng của cô đến, cũng không nghĩ nhiều lập tức mở cửa xe ngồi vào ghế sau.

Cô ngồi yên, nhưng chiếc xe không di chuyển.

Lục Tế Tân kinh ngạc ngẩng đầu, lại là Thẩm Gia Diệu!

Trên người Thẩm Gia Diệu không phải là chiếc áo sơ mi màu hồng trước đó, mà đã thay một chiếc áo sơ mi màu trắng, anh không mặc âu phục, cúc áo sơ mi cũng cởi ra mấy cái, lộ ra lồng ngực săn chắc, cánh tay đặt trên vô lăng, toả ra hơi thở lười biếng chán chường.



Anh nhìn Lục Tế Tân qua gương chiếu hậu, ngữ điệu nói chuyện không có một chút nhiệt độ, còn mang theo vẻ đùa cợt: "Coi tôi là tài xế à, cô Lục!”

Ngồi nhầm xe rồi, đây là phản ứng đầu tiên của Lục Tế Tân.

Phản ứng thứ hai là muốn xin lỗi.

Nói chung, bạn bè thì ngồi ở ghế phụ, chỉ khi xem người là tài xế mới ngồi ở ghế sau.

Hiển nhiên Thẩm Gia Diệu đã hiểu lầm.

Lục Tế Tân mở miệng giải thích: "Xin lỗi, tôi tưởng xe của tôi tới.” Nói xong, cô đặt tay lên tay nắm cửa, chuẩn bị mở cửa xuống xe.

Ngay trước khi cô mở cửa, đột nhiên truyền đến một âm thanh nhỏ và thanh thúy.

Là Thẩm Gia Diệu ấn nút khóa cửa!

Lục Tế Tân ngước mắt lên, nghi hoặc nhìn người ở phía trước: "Anh Thẩm, tôi muốn xuống xe.”

"Tôi đưa cô về." Thẩm Gia Diệu đạp chân ga, xe trong nháy mắt chạy ra ngoài.

Đã như vậy, Lục Tế Tân cũng không cố chấp yêu cầu xuống xe nữa, đành nói một câu cảm ơn.

Không khí trong xe rất yên tĩnh, hai người đều không nói gì, nhưng tâm tình Lục Tế Tân lại không bình tĩnh được, thậm chí còn có chút như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Cô luôn bình tĩnh hờ hững, nhưng kỳ quái chính là, Thẩm Gia Diệu có thể chọc thủng sự hờ hững của cô, khiến cô lộ ra vẻ mặt không vui.

Ở đây ít xe, nên cũng không kẹt xe, nhưng Thẩm Gia Diệu lại lái rất chậm.

Lục Tế Tân chưa từng thi bằng lái xe, càng không sờ qua xe, nhưng cô cũng biết, tốc độ này quá chậm!

Ai lại chạy tốc độ xe 20 km/h, dù là con đường rộng rãi.

Nhưng, Thẩm Gia Diệu không phải tài xế, Lục Tế Tân cũng không tiện yêu cầu người ta, chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, muốn hủy bỏ chiếc xe đã hẹn trước đó.

Mở trang bắt xe lúc nãy ra, Lục Tế Tân nhìn chiếc BMW màu trắng phía trên, thì thầm mắng mình.

Đều là bởi vì cô phân tâm, không nhìn biển số xe liền lên xe, nên mới ngồi nhầm xe.

Có lẽ là xem điện thoại di động quá lâu, người lái xe phía trước không hài lòng, lạnh lùng mở miệng: "Cô Lục thật sự coi tôi là tài xế.”

Lục Tế Tân còn đắm chìm trong ảo não ngồi nhầm xe, không kịp phản ứng, ngơ ngác "Ừ" một tiếng.

Thẩm Gia Diệu nhếch khóe môi, sâu xa nói: "Không sao, dù sao cô Lục cũng chán ghét tôi, cảm thấy tôi không có đề tài nói với cô, cho nên mới cúi đầu nhìn điện thoại di động. Là tôi không tốt, đối với khách không quan tâm chu toàn, là tôi quá nhàm chán, không như Niệm Hi biết lấy lòng.”

Lục Tế Tân:...

Người đàn ông này, những lời tốt hay xấu đều cũng là anh ta nói.

Hơn nữa anh ta là người lớn, so đo với Niệm Hi làm gì.

Tính khí của cô cũng nổi lên, cứ như vậy đi, đã tức thì cứ tức.

Lục Tế Tân không muốn nói thêm.

Cô cúi đầu tiếp tục xem điện thoại di động, vừa lúc có một cuộc điện thoại đến.



Cô trả lời: "Alo?”

Là ông cụ Lục.

Hôm nay ông cụ cùng người bạn lâu năm đi câu cá, phát hiện người bạn lâu năm có một đứa cháu trai ưu tú, nghĩ đến cháu gái của mình, liền muốn tác hợp hai người.

"Tế Tân, ông nội hỏi cháu một chuyện."

"Ông nội nói đi."

"Cháu có bạn trai chưa?" Giọng điệu ông lộ ra vẻ bát quái.

Lục Tế Tân lắc đầu: "Chưa có ạ.”

"À." Ông cụ Lục tiếp tục: "Vậy cháu từng qua lại với ai chưa, thích mẫu người thế nào?”

Lục Tế Tân nở nụ cười: "Chưa ạ. Cháu thích người có tính cách tốt, dịu dàng.”

Biết ông nội muốn giới thiệu đối tượng cho mình, Lục Tế Tân cũng không nhăn nhó, liền thoải mái đưa ra yêu cầu của mình.

Trước kia cô chưa từng nghĩ tới yêu đương, nhưng sau khi gặp qua Thẩm Niệm Hi, đột nhiên cô sinh ra một cỗ xúc động muốn kết hôn, thậm chí còn muốn sớm một chút, rồi sinh một đứa bé đáng yêu như Thẩm Niệm Hi.

"Còn yêu cầu nào khác không?" Ông cụ Lục hỏi thêm.

"Dạ." Lục Tế Tân suy nghĩ một chút, định nói thêm thì thân thể đột nhiên lảo đảo về phía trước, trán đụng vào ghế trước.

Là Thẩm Gia Diệu đột nhiên tăng tốc độ 80km/h!

Lục Tế Tân xoa trán, nhìn đồng hồ tốc độ, đã đạt tới 80 80km/h.

Cô không hiểu vì sao lại cảm thấy Thẩm Gia Diệu này quá kỳ quái, quả thực rất kỳ quái.

"Ông nội, bên cháu còn có việc, trở về sẽ nói với ông tiếp." Cúp điện thoại, Lục Tế Tân ngẩng đầu nhìn Thẩm Gia Diệu: "Anh Thẩm, anh thả tôi ở ven đường đi, ở đây dễ bắt taxi rồi.”

"Thế nào? Chê tôi lái xe chậm, cô Lục gấp gáp muốn trở về xem mắt sao? "Giọng điệu của người đàn ông lạnh lẽo như gió xuân lạnh thấu xương của mùa đông.

Lục Tế Tân nhíu mày, không kiên nhẫn, nói: "Không phiền anh Thẩm nhọc lòng.”

Chiếc xe đột nhiên phanh gấp dừng lại khiến lốp xe trên đường tạo ra một đường dấu vết, phát ra âm thanh bén nhọn chói tai.

Đúng là điên!

"Xuống xe!" Thẩm Gia Diệu lạnh lùng, sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt đè nén thống khổ.

Sau khi Lục Tế Tân xuống xe, Thẩm Gia Diêụ phẫn nộ đập tay lái.

"A, chưa từng qua lại."

Vậy anh tính là cái gì?

Là cái gì?