Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận

Chương 14: 14: Thẩm Niệm Hi




Sau khi sững sờ, người theo đuổi rất nhanh phản ứng lại, anh ta cười lạnh: "Sao cô biết Nhã Tình bị đau bụng vì căng thẳng? Coi mình là thần y à?”

Lục Tế Tân thản nhiên nhìn anh ta: "Vậy anh nói xem cô ta bị bệnh gì?”

Người theo đuổi nghẹn họng, anh ta nào biết Lục Nhã Tình bị bệnh gì, chẳng qua là không tin Lục Tế Tân, nhìn không quen bộ dáng lãnh đạm này của cô mà thôi.

"Hừ." Người theo đuổi hừ một tiếng: "Tôi cũng không phải là bác sĩ, làm sao tôi biết Nhã Tình bị bệnh gì, nhưng tôi không biết thì nói không biết, không giống như cô, không biết còn nói bậy bạ.”

"Sao anh biết tôi nói bậy?" Lục Tế Tân nhếch mí mắt lên, tốc độ nói chuyện rất chậm, nhưng lại mang theo một loại cảm giác chắc chắn kì lạ.

Chỉ thờ ơ nói đã đè khí thế của người theo đuổi xuống.

Người theo đuổi không còn lời gì để nói, nhưng anh ta thật sự không muốn bị Lục Tế Tân áp chế, liền cãi chày cãi cối: "Thì cô nói bậy còn gì, cô nói Nhã Tình là đau bụng do căng thẳng, cô có chứng cớ không?”

Chứng cứ? Lục Tế Tân gật đầu: "Có.”

"Lấy ra."

Lục Tế Tân đột nhiên nở nụ cười, gương mặt lạnh lùng như băng tuyết mới tan, trong nháy mắt mang đến mùa xuân, có vẻ mặt dịu dàng.

Cô nhếch khóe môi, giọng điệu nghịch ngợm: "Anh có chắc không?”

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Lục Tế Tân vẫn luôn lạnh lùng, ngay cả lúc trước đối đãi với ông cụ Lục, cũng chỉ là hơi ôn hòa.

Mọi người đã quen với bộ dáng lãnh đạm của cô, lúc này bất thình lình thấy cô cười rộ lên, trái tim chợt chấn động.

Khuôn mặt xinh đẹp đập vào, cho dù mọi người ở đây đã chứng kiến không biết bao nhiêu khuynh thành quốc sắc cũng bị đoạt hồn phách.

Người theo đuổi cũng bị lung lay, đột nhiên cảm thấy mình so đo một mỹ nhân như vậy thật là không có phong độ, muốn tìm cho đối phương một bậc thang.

Thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo dễ nghe: "Sợ lạnh, thần kinh mệt mỏi, eo mỏi chân mềm nhũn, là vì thận tinh không tốt, anh đây nên bổ thận. ”

Haha!

Người theo đuổi đỏ mặt giống như tôm nấu chín, cả người vừa nóng vừa sợ, vô cùng xấu hổ.

Những người khác cũng đều khẽ cười ra tiếng, đàn ông sâu xa cười, phụ nữ thì che miệng cười khẽ, ánh mắt khẽ lướt qua hông người theo đuổi.

Sau khi người theo đuổi hoàn hồn, thẹn quá hóa giận, hét lớn với Lục Tế Tân: "Cô nói cái gì vậy?”

Vẻ mặt Lục Tế Tân vô tội: "Anh bảo tôi đưa ra chứng cứ.”

Lục Thừa Kế đứng ở bên cạnh nhìn em gái luôn lạnh nhạt bắt đầu lộ ra tia nghịch ngợm của cô gái trẻ, trong lòng liền mềm nhũn, anh bước ra một bước, ngăn cản lời phẫn nộ của người theo đuổi: "Cậu Tề, đây là nhà họ Lục.”

Lục Thừa Kế vừa mở miệng, người theo đuổi lập tức tỉnh táo lại.

Đây căn bản không phải là chỗ anh ta có thể náo loạn.

Lục Thừa Kế nhìn chung quanh mọi người, lấy điện thoại di động ra gọi.

Gần nhà họ Lục có bệnh viện, là bệnh viện tư nhân do nhà họ Lục quản lý, sức khỏe của mọi người nhà họ Lục có tình trạng gì đều đến bệnh viện này.

Lục Thừa Kế gọi điện thoại tới, là viện trưởng bệnh viện nhận, sau khi nói mấy câu liền hỏi rõ tình huống của Lục Nhã Tình.

"Chờ một chút." Lục Thừa Kế mở điện thoại di động ra, sau đó nói: "Tiếp tục đi.”

Viện trưởng ở đầu bên kia có chút mơ hồ, nhưng phản ứng lại rất nhanh, lập tức nói: "Tổng giám đốc Lục yên tâm, thân thể cô Nhã Tình cũng không có gì đáng ngại, chỉ là do quá căng thẳng nên dẫn đến đau bụng, uống Oryzanol, cơn đau cũng đã giảm bớt.”



Đúng là đau bụng do căng thẳng!

Nghe xong lời của viện trưởng, vẻ mặt mọi người ở đây đều đồng loạt thay đổi.

Đại đa số bọn họ không cảm thấy Lục Tế Tân giỏi y thuật, chỉ là cảm thấy hai chị em nhà họ Lục này cũng không giống như nước với lửa trong tưởng tượng của bọn họ, ngược lại còn tương đối hòa hợp, bằng không, Lục Tế Tân sẽ không quan tâm thân thể Lục Nhã Tình như vậy, ngay cả Lục Nhã Tình đau bụng do căng thẳng cũng biết rõ.

Lúc này, ông cụ Lục vui vẻ tiến lên, chủ trì buổi tiệc: "Hai đứa cháu gái này của tôi quan hệ rất tốt, Tế Tân vô cùng quan tâm đến em gái, mọi người cũng đừng nên nói lung tung, ảnh hưởng đến tình cảm chị em chúng nó.”

Người phía dưới vui vẻ phụ họa theo.

"Được rồi, chúng ta tiếp tục." Ông cụ Lục xua tay.

Chuyện đã giải quyết xong, ông cụ Lục thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ, nếu như không có người thích hợp, vậy để cho Thừa Kế nhảy mở màn với Tế Tân.

Ngay khi ông nghĩ như vậy thì một giọng nói non nớt truyền đến:

"Còn khiêu vũ không?"

Đó là giọng nói của một đứa trẻ! Mọi người kinh ngạc, đồng loạt nhìn sang.

Thấy một cậu bé vô cùng đẹp trai bước ra từ trong đám người.

Tóc xoăn, mặc một bộ âu phục nhỏ vừa vặn, cổ còn đeo một cái nơ nhỏ.

Có người nhận ra cậu bé: "Đây không phải là cậu chủ nhỏ nhà họ Thẩm sao?”

Đối mặt với ánh mắt đánh giá tò mò của mọi người, cậu bé không chút sợ hãi, trái lại còn tự tin đi về phía trước.

Nhưng khi đối mặt với ánh mắt Lục Tế Tân, khuôn mặt bầu bĩnh của cậu bé lập tức đỏ lên.

Cậu đột nhiên xấu hổ.

Trong lòng Thẩm Niệm Hi tự cổ vũ.

Đừng sợ, hãy dũng cảm, chú nói, đối mặt với cô gái mình thích phải chủ động tấn công.

Trong lòng đọc vài câu phải dũng cảm, Thẩm Niệm Hi di chuyển bước chân nhỏ đi thẳng đến trước mặt Lục Tế Tân, ngửa đầu, nghiêm túc nói: "Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể mời cô nhảy không?”

Vừa dứt lời, trong bữa tiệc lập tức yên tĩnh.

Tất cả mọi người nhìn hai người ở giữa không chớp mắt.

Một màn này thật sự là quá đặc biệt!

Váy trên người Lục Tế Tân, không tiện ngồi xổm xuống, cô chỉ có thể khom lưng nhẹ, nhìn chăm chú vào cậu bé, hỏi cậu: "Tên em là gì?”

Cậu bé nghiêm túc giới thiệu: "Em tên là Thẩm Niệm Hi, năm nay 4 tuổi rưỡi, ba em là Thẩm Gia Diệu.”

Nói xong, cậu cắn đôi môi mềm mại, nhìn về phía Lục Tế Tân, trong ánh mắt có chờ mong, có ngượng ngùng và cũng có chút hạnh phúc.

Hạnh phúc?

Trong lòng Lục Tế Tân buồn cười, từ trong mắt một cậu bé cô lại nhìn thấy hạnh phúc, là bởi vì sự tồn tại của cô làm cho cậu cảm nhận được hạnh phúc sao?

Lớn như vậy, chưa bao giờ được một người yêu thích như vậy.



Trong lòng đột nhiên mềm nhũn.

Lục Tế Tân vươn tay: "Được.”

Âm nhạc đúng lúc vang lên, Lục Tế Tân nắm lấy bàn tay mềm mại của cậu bé, phối hợp với bước chân của cậu, chậm rãi khiêu vũ.

Tựa hồ như bị cảnh tượng ấm áp này làm cho xúc động, những người khác cũng nhao nhao buông ly rượu đi vào sàn nhảy.

Nhảy được một lúc, Lục Tế Tân dẫn cậu bé rời đi, tìm một chỗ ngồi xuống.

Cậu bé cực kỳ tò mò về Lục Tế Tân, đủ loại câu hỏi không ngừng: "Chị tên là Lục Tế Tân?”

"Đúng." Lục Tế Tân gật đầu: "Tế Tân là một loại thảo dược..."

Cô vừa định giải thích hai chữ này, thì ý thức được cậu bé có thể còn chưa biết chữ nên liền dừng lại.

"Chị đã kết hôn chưa?" Thẩm Niệm Hi căng thẳng nhìn Lục Tế Tân.

Lục Tế Tân bị bộ dáng của cậu bé chọc cười, cố ý trêu chọc cậu: "Em đoán xem.”

Cậu bé lắc đầu: "Chưa.”

"Làm sao em biết?"

Lý do của cậu bé rất chính đáng: "Nếu chị đã kết hôn, chị sẽ có một người nhảy cùng."

"Ha, thật thông minh!" Lục Tế Tân xoa đầu cậu.

Thẩm Niệm Hi rất thích kiểu tóc của mình, ở nhà ngay cả ba và bà nội cũng không cho sờ, nhưng nguyện ý để Lục Tế Tân sờ, thậm chí còn muốn chủ động đi lên, để cô sờ nhiều một chút.

"Chị Tế Tân." Miệng cậu bé siêu ngọt, rất biết lấy lòng người khác, lời khen ngợi không cần tiền cũng nói ra: "Em có thể gọi chị là chị Tế Tân không? Chị là chị gái xinh đẹp nhất mà em từng gặp.”

"Chị Tế Tân có thể gọi em là Niệm Hi."

"Sau này nếu em nhớ chị Tế Tân thì phải làm sao?"

......

Hai người trò chuyện đến nửa ngày trời, cuối cùng tài xế nhà họ Thẩm thật sự nhìn không nổi nữa, đi lên xin lỗi Lục Tế Tân: "Xin lỗi, cô Lục, cậu chủ nhỏ đã quấy rầy cô rồi.”

Thẩm Niệm Hi vốn trò chuyện rất vui vẻ, ý cười trên mặt không ngừng, núm đồng tiền nhỏ trên má liên tục nở rộ.

Nhưng lúc này đột nhiên nghe được chú tài xế nói mình quấy rầy chị Tế Tân, thì lập tức trở nên căng thẳng.

Cậu thật sự quấy rầy chị Tế Tân sao?

Cậu bé không nhúc nhích nhìn Lục Tế Tân, trong ánh mắt có khẩn trương, có lo lắng, còn có một tia ủy khuất không rõ ràng.

"Làm sao có thể chứ?" Lục Tế Tân chạm vào khuôn mặt mềm mại của cậu bé: "Chị rất thích Niệm Hi.”

Nghe được câu này, cậu bé lập tức vui vẻ: "Em cũng rất thích chị Tế Tân.”

——

Buổi tối hôm đó, Thẩm Gia Diệu đi dạo một vòng trong tàu điện ngầm nhưng không thu hoạch được gì, thần hồn lạc phách trở về nhà, thì nghe được tài xế nói cho anh biết, cậu chủ nhỏ nhìn trúng cô Lục, còn hy vọng cô ấy làm mẹ của mình.

Thẩm Gia Diệu: ...