Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận

Chương 10: 10: Bỏ Lỡ




"Ba định bỏ con lại sao?" Thẩm Niệm Hi lập tức phản ứng lại, quay đầu thở hổn hển trừng mắt nhìn Thẩm Gia Diệu.

Thẩm Gia Diệu không có thời gian để ý tới con trai, liền nói với tài xế: "Chăm sóc tốt cho Niệm Hi." Nói xong liền đẩy cửa xuống xe.

Tài xế lo lắng: "Tổng giám đốc Thẩm anh đi đâu vậy? Cậu chủ nhỏ làm sao bây giờ, đưa về nhà cũ sao?”

Ánh mắt Thẩm Gia Diệu trở lại trên người con trai, đối diện với hai con ngươi to tròn mang theo tức giận của Thẩm Niệm Hi, lời nói đưa người về nhà trong nháy mắt liền nuốt trở về, ngược lại nói: "Đưa nó đến nhà họ Lục, tham gia tiệc tối. ”

Để cho cậu chủ nhỏ tự mình tham gia bữa tiệc tối? Thằng bé chỉ mới 4 tuổi!

Người lái xe choáng váng.

Lúc này, Thẩm Gia Diệu đã xuống xe, giơ tay sờ lên đỉnh đầu bù xù của cậu bé một chút, rồi lạnh lùng mở miệng: "Không phải muốn chọn vợ cho ba sao, con đi chọn đi! ”

Lúc Thẩm Gia Diệu xuống xe, Lục Tế Tân đã xuống thang máy tàu điện ngầm.

Nhìn thang máy đã đi xuống, Thẩm Gia Diệu không do dự, chạy thẳng về phía thang cuốn.

——

Bên kia, sau khi Lục Tế Tân rời đi, Điền Chi nhất thời buông lỏng, nằm sấp trên vô lăng thở hổn hển.

Nghĩ đến ngữ khí của Lục Tế Tân trước khi đi, trong lòng Điền Chi vừa sợ vừa xấu hổ.

Cô ta không phải là một trợ lý tốt, cô ta đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp.

Nằm sấp trên vô lăng thở hổn hển vài hơi, đến khi tâm trạng bình tĩnh, mới lấy điện thoại di động ra gọi: "Alo..."

Cô ta vừa nói một chữ, bên kia điện thoại liền truyền đến giọng nói kích động của cô gái: "Chi Chi, được không?”

Giọng điệu Điền Chi mệt mỏi: "Ừ, cô ấy đã đi tàu điện ngầm rồi.”

“Quá tốt rồi!” Trình Tử San cao hứng nhảy dựng lên: "Tàu điện ngầm bên kia, tôi đã sắp xếp xong, có phóng viên, cũng có thuê mấy người đàn ông. Bọn họ nhìn thấy Lục Tế Tân sẽ đuổi theo, chờ cô ta lên tàu điện ngầm, người đàn ông đó sẽ liền đuổi theo chen chúc với cô ta, làm cho quần áo cô ta nhăn nhúm, sau đó phóng viên sẽ chụp ảnh. Những bức ảnh này tuồn ra ngoài, danh tiếng của cô ta sẽ bị phá hủy!”

“Ha ha ha!” Trình Tử San cao hứng đến phát rồ, không ngừng tưởng tượng: "Đại tiểu thư nhà giàu mặc lễ phục chen chúc ở tàu điện ngầm, là keo kiệt hay nghèo túng? Đại tiểu thư nhà giàu chen chúc với ngườii đàn ông khác ở trên tàu điện ngầm, là do tàu điện ngầm quá nhiều người, hay là đại tiểu thư có sở thích đặc thù.”

Cô ta liên tiếp suy nghĩ nhiều thứ, từng cái đều bẩn thỉu xấu xa.

Điền Chi nghe vậy liền nhíu mày: "Như vậy có phải quá đáng rồi không?”

“Quá đáng!” Trình Tử San cười lạnh: "Dù là quá đáng, ai có thể sánh bằng cô ta? Chi Chi, cô không biết Lục Tế Tân vênh váo tự đắc thế nào đâu. Cô ta ỷ mình là con gái ruột của nhà họ Lục mà chèn ép Nhã Tình, Nhã Tình thiện lương như vậy, chịu ủy khuất chỉ có thể chịu đựng trong lòng, cô ấy ngay cả một câu nói xấu Lục Tế Tân cũng không dám nói, thì làm sao có thể báo thù được.”

Trình Tử San tức giận: "Lục Tế Tân kia có quá nhiều điểm xấu, chúng ta chỉ là tiểu trừng đại giới*, để cho cô ta xấu mặt mà thôi, cũng không phải làm cái gì khác.”

*小惩大诫(tiểu trừng đại giới): Trừng : nghiêm phạt; Giới : cảnh cáo, khuyến cáo. Ý nghĩa : có khuyết điểm nhỏ lập tức khiển trách, vì được giáo huấn mà không gây nên sai lầm nghiêm trọng



"Nhưng mà..." Điền Chi vẫn lo lắng.

"Yên tâm!" Trình Tử San ngắt lời cô ta: "Không có gì phải lo lắng, chỉ là chụp mấy tấm ảnh cô ta mặc lễ phục chen chúc trong tàu điện ngầm mà thôi. Hơn nữa, Nhã Tình đối với cô tốt như vậy, chẳng lẽ cô không muốn báo đáp Nhã Tình sao?”

Nói đến Lục Nhã Tình, Điền Chi trầm mặc.

Cô ta có thể làm trợ lý của mẹ Lục cũng chính là nhờ Lục Nhã Tình giới thiệu.

Cô ta rất biết ơn Lục Nhã Tình, hơn nữa mấy năm nay Nhã Tình không ít lần giúp đỡ cô ta, vô luận là trong công việc hay là sinh hoạt, đều giúp đỡ cô ta rất nhiều.

Lần này coi như là báo đáp cô ấy!

——

Thang máy đến tàu điện ngầm, cửa mở ra, Lục Tế Tân cầm điện thoại nhìn ra bên ngoài nhưng không đi ra.

Mãi cho đến khi những người khác trong thang máy đều đi ra ngoài, Lục Tế Tân vẫn không nhúc nhích.

Một lúc sau, cô giơ tay lên, đột nhiên nhấn nút lên đất liền và đóng thang máy.

Lúc xuống, bên trong có mấy người, những người khác đều tò mò nhìn cô, không rõ cô ăn mặc long trọng như vậy, vì sao lại phải đi tàu điện ngầm.

Lúc đi lên, bên trong chỉ có Lục Tế Tân.

Lục Tế Tân cô không phải là người thích tranh đoạt, hiếu thắng, nhiều lúc cũng không phải cô đi tranh mà là đối thủ quá yếu, nên đương nhiên đẩy cô lên trên thôi.

Còn nhà họ Lục, Lục Tế Tân coi trọng thân tình, về địa vị tài sản cô không thèm để ý.

Dù cô không để ý nhưng không có nghĩa người khác không thèm để ý.

Đối phương ra tay nhiều lần, ý định muốn đẩy cô vào vũng bùn.

Lục Tế Tân không muốn tranh giành, nhưng càng không muốn bị đẩy vào vũng bùn.

Chuyện xảy ra ở nhà họ Lục đã chạm vào giới hạn của cô.

Lục Tế Tân cô ghét nhất là bị người khác tính kế!

Thủ đoạn của Điền Chi quá thô bạo, tuy rằng không biết mục đích của cô ấy là gì, nhưng không nằm ngoài hai thứ, một là khiến cô đến bữa tiệc tối trễ; hai là để cho người ta chặn ở tàu điện ngầm chụp ảnh xấu xí của cô.

Thủ đoạn thô thiển như vậy, dám không biết xấu hổ dùng trên người cô.

Ra khỏi thang máy, Lục Tế Tân lấy điện thoại di động ra gọi.

Một lát sau, một chiếc xe RV đã đến trước mặt cô, trợ lý bước xuống mở cửa xe cho cô: "Tổng giám đốc Lục, chuyên gia trang điểm, stylist đều đã đến.”



Lục Tế Tân gật đầu, ngồi lên xe.

Bên trong có đầy đủ đồ dùng, ngoại trừ các mỹ phẩm trang điểm, còn có hai bộ lễ phục dự phòng, đều là thương hiệu của Âu Lai.

Lục Tế Tân là cổ đông quan trọng trong thương hiệu Nghiên Mị của Âu Lai, càng là nòng cốt nghiên cứu và phát minh nên được hưởng đặc quyền rất lớn.

Ngồi vào chỗ, Lục Tế Tân nhắm hai mắt lại: "Đi thôi, đến nhà họ Lục.”

Khởi động xe, thợ trang điểm và stylist ngay lập tức đi lên.

Trợ lý ngồi ở ghế phụ, xoay người hỏi: "Tổng giám đốc Lục, cô có muốn sắp xếp một trợ lý sinh hoạt không?”

Trước kia, một ngày 24h Lục Tế Tân đều ở phòng thí nghiệm, nhiều nhất chỉ là về nhà ngủ một giấc, người tiếp xúc có hạn, nên chưa cần dùng tới trợ lý sinh hoạt. Bây giờ, tổng giám đốc Lục trở lại nhà họ Lục, hào môn nhiều quy tắc, việc vặt cũng nhiều, cần phải có trợ lý.

"Cô cứ sắp xếp đi." Lục Tế Tân thờ ơ.

Cô không để ý đến chuyện trợ lý sinh hoạt, cô trở về nhà họ Lục, là vì ông nội, nhưng sẽ không ở lại nhà họ Lục mãi.

Về sau, chuyện như vậy không liên quan đến cô, cũng sẽ không xuất hiện nữa.

Trên đường Lục Tế Tân trở về, Trình Tử San nóng lòng gọi điện thoại cho Điền Chi: "Lục Tế Tân kia, thật sự đi tàu điện ngầm sao?”

Điền Chi đang thương lượng cùng người của công ty bảo hiểm, nghe vậy có hơi sửng sốt, sau đó phản ứng lại, theo bản năng nói: "Đúng vậy, tôi nhìn cô ấy xuống thang máy, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”

Sau khi hỏi xong, trong lòng Điền Chi đột nhiên có dự cảm không tốt.

"Không thấy người đâu, người tôi an bài vẫn canh giữ ở cửa thang máy, căn bản không thấy người đi xuống." Trình Tử San gấp đến độ cổ họng sắp bốc cháy.

Điền Chi căng thẳng, lo lắng: "Có thể do cô ấy mặc quần áo khác nên các người không nhận ra hay không, hoặc là bị người khác che lại?”

“Không thể!” Trình Tử San kích động: "Bên trong thang máy đi ra có ba người, làm sao có thể che cô ta? Hơn nữa vì để bảo đảm, tôi còn cố ý gửi ảnh chụp cho bọn họ để những người bọn họ đều biết Lục Tế Tân.”

"Cô ta căn bản không đi tàu điện ngầm!" Trình Tử San bây giờ vừa gấp vừa loạn.

Cô ta quả thật muốn Lục Tế Tân bị xấu mặt, nhưng cũng không hy vọng cô thật sự xảy ra chuyện. Nếu như xấu mặt, ánh mắt của mọi người đều sẽ tập trung vào chuyện cô xấu mặt, không ai quan tâm cô vì sao xấu mặt.

Nhưng nếu cô gặp chuyện không may, mất tích hoặc bị thương, vậy các cô sẽ gặp phiền toái.

Nhà họ Lục cũng không phải ăn chay, nhất định sẽ phái người điều tra chuyện này, đến lúc đó vô luận các cô có làm không chê vào đầu được cũng sẽ bị tra ra.

Bị tra ra cô ta không quan trọng, chỉ sợ là liên lụy đến Nhã Tình.

Dù sao, cô ta cũng là trợ lý của Nhã Tình.

Sẽ không ai nghĩ một trợ lý nhỏ có thể tự chủ trương, tất cả mọi người sẽ cho rằng là Lục Nhã Tình bày mưu hại Lục Tế Tân.