Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!

Chương 11: Né Tránh




Diệp Noãn ngồi đối diện với Dương Hạo, từ khi vào trong cho đến bây giờ, thần hồn của cô như treo ngược trên cành cây.

Dương Hạo đưa menu cho cô chọn món, cô chỉ sơ sài gọi hai ba món ăn, còn lại giao cho Dương Hạo, cậu gọi thêm vài món ăn Diệp Noãn thích.

Gọi thức ăn thức uống xong, khi dọn món lên bàn, Dương Hạo thấy Diệp Noãn vẫn trong trạng thái thơ thẩn, ăn uống không vào, không kìm được nữa, tò mò hỏi cô:

"Noãn Noãn, cậu làm sao vậy, từ lúc vào đây đến giờ tôi thấy cậu không được tập trung cho lắm. Có chuyện gì phiền muộn cứ tâm sự với tôi, có khi sẽ giúp được cậu thì sao?"

Cô khẽ lắc đầu, gượng cười bảo:

"Thật xin lỗi, mình chỉ không khỏe trong người một chút thôi, không sao đâu!"

Đó chỉ là lý do suông mà Diệp Noãn bịa ra lừa Dương Hạo tin tưởng, thực chất chuyện làm cô có thái độ kì lạ thế này là vì vừa gặp lại "tình một đêm" bảy năm trước của mình. Cô không muốn kể lại cho Dương Hạo nghe quá khứ xấu hổ này chút nào.

Thấy cô gượng gạo xin lỗi như vậy, Dương Hạo lại ngắm nhìn kỹ cô hơn. Ngũ quan Diệp Noãn nhu hòa xinh đẹp, so với năm xưa khác biệt rất nhiều, bởi hiện tại cô biết cách ăn mặc và trang điểm hơn. Tuy nhiên Dương Hạo đã say đắm cô từ năm xưa học chung lớp. Cô lúc ấy không phải không xinh đẹp, mà đẹp theo kiểu thanh thuần tự nhiên, tuy không son phấn nhưng vẫn ăn đứt mấy cô gái lúc nào cũng trang điểm lòe loẹt trong lớp.

Nhìn Dương Hạo cứ quan sát mình mà cười khẽ, Diệp Noãn có chút đỏ mặt, trông khá đáng yêu, càng làm Dương Hạo say đắm hơn. Tuy cô đã là mẹ một con, cậu vẫn không thấy có vấn đề gì quá lớn, hiện tại cô vẫn độc thân, cậu muốn nhanh tay ôm lấy cô về mình, nếu không sẽ bỏ lỡ mất.

"Diệp Noãn, tôi có chuyện muốn nói với cậu!"

Thấy thái độ của Dương Hạo đột ngột nghiêm nghị, cô nhạy bén cảm nhận được điều gì đó, bỗng chốc phỏng đoán chính xác ý định của cậu bạn này.

Con trai cô đã nhiều lần nhắc nhỡ cô rằng Dương Hạo có ý với cô, cô vẫn cho rằng thằng bé suy diễn lung tung, nhưng hiện tại thái độ, ánh mắt của cậu ta đã làm cô nhận rõ, cậu ta là đang muốn ngỏ lời với cô.

Diệp Noãn không tài nào chấp nhận nỗi chuyện này, trước giờ cô chỉ xem Dương Hạo là bạn thân, không nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ. Sau lần bị Từ Viễn phản bội năm đó, trái tim cô càng khóa chặt hơn, tự cho rằng người đàn ông cô thích phải là một người cực kì tốt về mọi mặt, là mẫu người yêu hoàn mỹ, người chồng hoàn hảo. Tuy cô chưa tìm ra điểm nào thiếu sót trên người Dương Hạo nhưng cô lại không thể mở cửa lòng đón nhận cậu ta.

"Dương Hạo, tôi đói rồi, chúng ta ăn đi!"

Câu nói của cô nhằm né tránh vấn đề, Dương Hạo cũng không phải ngốc để nhận ra, hơi khó chịu trong lòng. Cô đây là hiểu hắn muốn nói gì nên né tránh?

Từ trước đến nay cậu chỉ tương tư một mình Diệp Noãn, mấy năm nay đều âm thầm đằng sau bảo vệ cô. Vốn Dương Hạo được gia đình dự tính cho đi học tại đại học Harvard nổi tiếng, có nền giáo dục tốt nhất thế giới, cậu cũng đã đồng ý với cha mẹ cả rồi, nhưng khi biết cô đang đi du học bên Anh, Dương Hạo liền từ bỏ ước mơ kia, cùng cô học tại một trường đại học ở thủ đô Luân Đôn. Nếu Dương Hạo học ở Harvard, nói không chừng hiện tại danh tiếng cậu đã cao hơn rất nhiều.

Tư Cảnh Vực cùng Cố Nguyệt ngồi vào bàn ăn cách đó không xa, từ khi bước vào, ánh mắt hắn không hề dành cho Cố Nguyệt, cứ chằm chằm sang bàn của Diệp Noãn và Dương Hạo. Thấy hai người họ nói cười vui vẻ, hắn bỗng thấy khó chịu.

Cố Nguyệt bên cạnh không hề nhận ra, vui vẻ đưa menu đến trước mặt hắn.

"Vực, đầu bếp ở nhà hàng này nấu ăn ngon, anh xem chọn món đi!"

Đáp lại cô ấy chỉ là một câu nói lạnh nhạt:

"Em muốn gì thì tự gọi đi, gọi cho anh một ly cà phê là được rồi!"

Âm giọng hắn bỗng dưng trầm thấp như thế khiến Cố Nguyệt nheo mắt nhìn, thấy khuôn mặt người đàn ông đang rõ không vui, muốn hỏi lại không dám, vờ như không biết gì. Lâu nay bên cạnh người đàn ông này, cô luôn nhẫn nhịn hắn như thế, cô biết tính tình hắn có khi vui vẻ thoải mái, có khi lạnh nhạt cáu gắt thất thường, tuy nhiên hắn đối xử với cô không tệ.

Ở Hải Tinh này, Tư Cảnh Vực cao cao tại thượng ai ai cũng biết danh, cô là vị hôn thê của hắn đã là phúc đức ba đời, cho nên chuyện của hắn Cố Nguyệt không dám quản, kể cả chuyện tình trường vô số của hắn bên ngoài còn không thể can dự, nói chi là chuyện cảm xúc cỏn con này. Thật khá khen cho Cố Nguyệt này, rất biết nhẫn nhịn mà sống.

Tư Cảnh Vực không muốn để ý đến đôi nam nữ bên kia bàn, cùng Cố Sương bắt đầu ăn uống, tuy nhiên nuốt không trôi nổi, lâu lâu lại nhìn qua đôi nam nữ bên kia bàn.

Người phụ nữ kia ban nãy thấy hắn thì như gặp ma quỷ, hận không thể chạy xa trăm mét trốn đi, vậy mà đang nói cười ngọt ngào với tên đàn ông kia, thầm nghĩ quan hệ của bọn họ không bình thường, có lẽ… là người yêu.