Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện

Chương 98




Trường Saint Mary tổ chức thi giữa kỳ trong hai ngày, ngay trước kỳ nghỉ Tết nguyên đán.

Buổi chiều hôm thi xong môn cuối cùng, học sinh khối 12 phải quay trở lại lớp học nốt hai tiết, sau đó mới được nghỉ.

Hai tiết cuối của lớp 12-1 là tiết Vật Lý của thầy chủ nhiệm. Thầy Thẩm không dạy bài mới mà bắt đám học sinh lôi đề thi ra chữa bài, lần này Hạ Tiếu làm bài không tồi, ngoại trừ 1 câu cuối không làm được và 1 câu cô làm sai, có thể coi như khá vừa lòng.

Đã hết giờ nhưng thầy Thẩm vẫn còn giữ cả lớp lại để nhắc nhờ, vừa phát bài tập Tết thầy vừa thản nhiên nói:

- Nghỉ tết cũng không được quên nhiệm vụ học tập, chỉ còn vài tháng nữa là các em thi đại học rồi, chịu khó một chút, mỗi ngày làm 10 câu, chỉ tốn có 1 tiếng thôi, đừng có kêu, ai kêu tôi cho thêm 1 tờ nữa.

Lúc các cô được thả thì đã quá giờ tận 15 phút, Hạ Tiếu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chào tạm biệt Tiêu Vi và Tiểu Nghiên, sau đó vội vã chạy ra ngoài. Vừa nhìn thấy Tống Thần, Hạ Tiếu liền vui vẻ sà vào lòng cậu, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, áy náy nói:

- Xin lỗi nhé, lớp tớ tan muộn quá.

Tống Thần mỉm cười cầm lấy cặp sách trên tay Hạ Tiếu, tay kia nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng lắc đầu, trêu chọc:

- Tớ có đợi cậu cả đời cũng được nữa là.

Hạ Tiếu bật cười khúc khích, bàn tay đang nắm tay Tống Thần hơi nới lỏng ra để đan mười ngón tay vào nhau, rướn người hôn nhẹ lên má cậu. Tống Thần lúc nào cũng biết cách khiến cho cô thấy thoải mái.

Tống Thần vui vẻ tận hưởng sự chủ động của Hạ Tiếu, cậu nghiêng đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi:

- Vậy, hôm nay cậu muốn làm gì nào?

- Tớ không biết nữa...Cậu có nghĩ ra được cái gì vui vui không?

Tống Thần mỉm cười, lắc đầu.

- Hay chúng ta đi xem phim nhé? Tớ nghe nói ở rạp đang có mấy moives mới.

Không đợi Tống Thần nói gì, Hạ Tiếu đã ngay lập tức bác bỏ ý tưởng này.

- Nhưng mà gần Tết nên rạp đông khủng khiếp, nếu bây giờ đi luôn thì chưa chắc đã còn chỗ.

Tống Thần cẩn thận kéo Hạ Tiếu lại sát phía mình để cô không bị người đối diện va chạm phải, thoải mái nói:

- Cậu có muốn qua nhà tớ không? Nếu không ra rạp thì chúng ta xem trên Netflix cũng được, nhà tớ có máy chiếu mà.

Netflix and chill?

Đột nhiên câu này bật ra khỏi đầu Hạ Tiếu, sau đó hai má cô bắt đầu nóng bừng lên. Nhìn mặt Hạ Tiếu, Tống Thần ngay lập tức đoán ra cô đang nghĩ đến cái gì. Cậu không kìm được bật cười, khe khẽ lắc đầu nhìn cô, trong đôi mắt còn ánh lên tia trêu chọc.

- Hạ Tiếu, sao mặt cậu đỏ thế? Cậu đang nghĩ gì vậy?

Lúc này đến cả hai tai Hạ Tiếu cũng đỏ, cô tức giận liếc Tống Thần:

- Tớ chẳng nghĩ gì hết!

Tống Thần vui vẻ cúi đầu xuống hôn lên tai cô, nhanh chóng thỏa hiệp:

- Ừ, là do tớ nghĩ nhiều.

Xúc cảm mềm mại ấm áp từ đôi môi cậu cùng hơi thở nóng hổi nhẹ nhàng phả vào vành tai khiến Hạ Tiếu suýt nữa thì đứng không vững, cảm thấy Hạ Tiếu lại sắp có dấu hiệu tức giận, Tống Thần vội chuyển đề tài:

- Hạ Tiếu, tối nay cậu muốn ăn gì?

- Cậu đừng có đánh trống lảng, tớ không muốn ăn gì—

- Tớ mới mua hạt dẻ, lát nữa về làm hạt dẻ rang đường cho cậu nhé?

- Không—

- Tối nay ăn sườn kho được không? Hay cậu thích ăn sườn xào chua ngọt?

- Tống Thần! – Hạ Tiếu trầm giọng.

- Dạ?

Dạ cái cmn nó chứ! Lại còn bày ra cái khuôn mặt ngây thơ vộ tội kia nữa, tưởng cậu tỏ ra ngoan ngoãn thì cái gì cũng bỏ qua được đúng không? Cô sẽ chứng minh cho Tống Thần thấy, cậu đúng rồi đấy.

Hạ Tiếu nghiến răng nghiến lợi trả lời:

- Tớ muốn ăn sườn xào chua ngọt.

- Vâng ạ!

Hai người vừa đi vừa trêu chọc nhau, chẳng mấy chốc đã ra đến cổng trường. Đột nhiên, Hạ Tiếu nhìn thấy một chiếc xe rất quen mắt, cô cảm thấy không ổn lắm, vừa định bảo Tống Thần đi trước thì cửa xe mở ra, ngài Hạ một thân âu phục từ trong xe bước xuống, sắc mặt không nhìn ra mừng giận, nghiêm túc nhìn hai người.

Hạ Tiếu âm thầm thở dài, xem ra ngày này còn đến sớm hơn cô tưởng. Cảm nhận được người bên cạnh hơi cứng lại, Hạ Tiếu bóp nhẹ tay cậu trấn an, sau đó dắt cậu đến trước mặt ba mình, mỉm cười giới thiệu:

- Ba, đây là Tống Thần, bạn trai của con. Tống Thần, đây là ba tớ.

Trong mắt Hạ Thẩm Niên lóe lên tia kinh ngạc, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ thản nhiên, ông thoải mái gật đầu, chủ động vươn tay ra:

- Chào cậu, tôi là ba của Hạ Tiếu.

Tống Thần mỉm cười bắt tay với ông, lễ phép nói:

- Chào chú Hạ, cháu là Tống Thần, bạn trai của Hạ Tiếu.

Hạ Tiếu ôm cánh tay Tống Thần, vui vẻ nói xen vào:

- Ba đã gặp Tống Thần một lần rồi đấy ạ.

Hạ Thẩm Niên nhướn mày nhìn Tống Thần:

- Chúng ta đã gặp nhau sao?

Tống Thần nhẹ nhàng gật đầu, vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi.

- Cháu đã gặp ngài khi bế Hạ Tiếu từ nhà kho ven bờ biển tỉnh Z ra ngoài, lúc đó tình hình gấp rút, ngài không nhớ rõ cháu cũng là bình thường. Sau đó cháu vô tình chuyển trường về đây, may mắn được gặp lại Hạ Tiếu một lần nữa.

Mặc dù mặt ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng sau lưng Tống Thần đã đổ một tầng mồ hôi lạnh. Hạ Thẩm Niên đa nghi như vậy, ông ta nhất định sẽ nghi ngờ chuyện hắn chuyển trường đến đây, dù sao thì trên đời xác suất để xảy ra chuyện trùng hợp như vậy là quá thấp, dù hắn đã chuẩn bị sẵn một lý lịch sạch sẽ hoàn hảo nhưng lỡ như ông ta tra ra được gì...

Hạ Thẩm Niên ngạc nhiên nhìn lại Tống Thần một lần nữa, quả thật nhìn thằng nhóc này có chút quen, ông đã gặp qua không ít người, nhưng không phải ai tuổi còn trẻ mà có thể có được khí chất xuất chúng như vậy, quả thật có một chút ấn tượng.

Ông Hạ khẽ hừ một tiếng, không biết là cảm khái hay là trào phúng:

- Hai đứa đúng là có duyên.

Tống Thần thoải mái mỉm cười, làm như không nghe ra ý mỉa mai của Hạ Thẩm Niên, lễ độ đáp lại:

- Đúng thật ạ.

Dù sao Hạ Thẩm Niên đã lăn lộn bao năm trên thương trường, là tổng tài danh xứng với thực, trên người lúc nào cũng có một loại khí tràng mạnh mẽ, không giận tự uy, chỉ cần ông muốn, hoàn toàn có thể đè ép đám con nít ranh chưa từng ra xã hội. Nhưng mà, người thanh niên trước mắt, dù khí thế bị chèn ép vẫn có thể thoải mái thong dong trò chuyện với ông, không hề tỏ ra lúng túng sợ sệt, cả người toát ra một loại khí độ ung dung nhã nhặn, đúng là không tầm thường.

Mặc dù ông có thưởng thức chàng trai này, nhưng tiếc là cậu ta lại là đối tượng của con gái ông, cho nên nhìn thế nào cũng không thấy vừa mắt, chưa nói đến việc Tống Thần còn 'trùng hợp' chuyển trường đến Saint Mary. Hạ Thẩm Niên không chút khách khí hỏi thẳng:

- Cậu quen con gái tôi bao lâu rồi?

Hạ Tiếu nhìn ra được thái độ bất thiện của ông Hạ, vội bước đến ôm tay ba mình làm nũng:

- Ba, hôm nay ba đến đón con ạ?

Ông Hạ híp mắt nhìn con gái, trong lòng cười lạnh. Thằng nhóc này khá đấy, con gái ông thế mà lại chịu đi làm nũng để giải vây giúp, xem ra tình cảm của hai đứa hẳn không tầm thường. Hạ Thẩm Niên cũng không muốn làm khó con gái, dù sao quan hệ cha con lâu lắm rồi mới hòa hoãn một chút, bây giờ gây khó dễ cho Tống Thần chẳng khác nào khiến cho Hạ Tiếu có ác cảm với ông hơn.

- Ừ, hôm nay ba không bận nên tiện đường qua đón con với Tiểu Phong về luôn – vừa nói ông vừa quay sang nhìn Tống Thần – hôm nay gặp mặt bất ngờ nên không thể tiếp đón chu đáo, lúc nào có thời gian cậu qua nhà tôi làm khách nhé.

- Nhất định ạ - Tống Thần mỉm cười gật đầu, sau đó đưa cặp sách trong tay cho Hạ Tiếu, mỉm cười xoa đầu cô.

Ông Hạ nhìn thấy chỉ hừ lạnh một tiếng, xoay người vào xe.

- Vậy chúng tôi đi trước.

- Dạ vâng ạ.

Hạ Tiếu lưu luyến vẫy tay tạm biệt Tống Thần, sau đó mới mở cửa sau ra ngồi vào.

Đợi cho xe đi khuất, Tống Thần mới thu lại khuôn mặt tươi cười, hắn nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh gần đấy, mở nước thật mạnh, không ngừng chà lau bàn tay vừa mới bắt tay với Hạ Thẩm Niên. Đến khi cả bàn tay đều bị cọ đến đỏ ửng, Tống Thần mới chịu dừng lại.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn bản thân trong gương, gương mặt hơi tái nhợt, sự ghê tởm cùng căm hận không bị áp chế mà hoàn toàn tràn ra khỏi ánh mắt, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến cơ thể hắn khe khẽ run rẩy. Tống Thần nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đợi đến khi cơ thể dần dần bình ổn, hắn mới mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại một mảnh bình tĩnh lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc.

.

.

Hạ Tiếu im lặng ngồi trong xe, chờ đợi màn truy hỏi của ông Hạ. Cô đợi rồi lại đợi, mãi mà ông Hạ vẫn không chịu mở lời, không gian yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi. Đến khi Hạ Tiếu cho rằng ba mình sẽ bỏ qua luôn vấn đề này thì ông Hạ đột nhiên lên tiếng:

- Hai đứa...quen nhau bao lâu rồi?

Hạ Tiếu bị giọng nói bất ngờ của ba làm cho sửng sốt, cô cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định trả lời thật:

- Dạ được hơn 1 tháng rồi ạ.

Ông Hạ khẽ nhíu mày, nhưng cũng không truy cứu thêm.

- Gia đình cậu ta như thế nào?

Hạ Tiếu hơi khựng lại, cô im lặng nhìn ra ngoài cửa kính, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói:

- Tống Thần...ba mẹ cậu ấy qua đời cách đây 3 năm, bây giờ cậu ấy đang sống một mình ạ.

Trong mắt Hạ Thẩm Niên thoáng một tia kinh ngạc, ông trầm mặc mất mấy phút, sau đó mới lên tiếng:

- Cậu nhóc đó là người thế nào?

Hạ Tiếu mỉm cười trả lời gần như ngay lập tức:

- Cậu ấy đối xử với con rất tốt.

- Vậy được rồi – Hạ Thẩm Niên khẽ thở dài – ba cũng không cấm hai đứa quen nhau, chỉ cần hai đứa biết chừng mực là được.

Có muốn ông cũng không cấm được, hơn nữa liếc mắt cũng nhận ra tên nhóc này đối xử với con gái ông không tệ, chỉ là có một chút bất thường, dù sao cũng nên cẩn thận đề phòng một chút.

Hạ Tiếu vui vẻ cong cong khóe mắt.

- Con cảm ơn ba.

- Ừ, lúc nào bảo cậu ta ghé qua nhà mình chơi nhé.

- Dạ.