Kỳ nghỉ lễ kết thúc, học sinh quay trở lại trường học bình thường.
Dạo gần đây, Tống Thần phát hiện ra tâm trạng Hạ Tiếu có chút bất ổn, nhưng dù anh có ám chỉ hay thẳng thắn thăm dò, cô cũng chỉ thoải mái cười nói không sao, thật khiến người ta không yên lòng.
Cuối cùng, người giúp Tống Thần giải đáp thắc mắc lại là Bạc Vũ.
Hôm ấy, lớp 12-7 vừa kết thúc tiết tự học buổi tối, Bạc Vũ đi xuống dưới bàn Tống Thần, chủ động nói:
- Cậu có thời gian không?
Tống Thần hơi nghi ngờ nhướn mày nhìn cậu ta:
- Chuyện gì?
- Liên quan đến Hạ Tiếu. Tôi đợi cậu ở cầu thang bên trái sảnh nhà A.
Không đợi Tống Thần phản ứng, Bạc Vũ đã thong dong rời đi, dường như chắc chắn Tống Thần sẽ đi theo.
Tống Thần nhíu mày, anh dằn lại cảm giác khó chịu, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi theo Bạc Vũ, anh thực sự muốn biết cậu ta sẽ nói gì liên quan đến Hạ Tiếu.
Hai người dừng lại ở khúc cua xuống cầu thang, Tống Thần hơi tựa lưng vào tường, nâng mắt nhìn Bạc Vũ, đợi cậu ta mở lời.
Bạc Vũ nhếch môi nhìn biểu tình bình tĩnh của Tống Thần, rõ ràng cậu ta tò mò muốn chết nhưng vẫn còn giả vờ trấn định, thú vị thật đấy. Hắn không đầu không đuôi nói một câu:
- Sắp đến sinh nhật Hạ Tiếu rồi.
- Đây là chuyện cậu muốn nói với tôi? – Tống Thần nhướn mày.
Bạc Vũ cười một tiếng:
- Tất nhiên là không phải. Nhưng mà, chuyện này lại có liên quan đến sinh nhật Hạ Tiếu. Không phải cậu vẫn thắc mắc vì sao tâm trạng cô ấy không tốt à?
Tống Thần nhíu mày, lần đầu tiên cảm thấy bản thân dễ dàng mất kiên nhẫn như vậy.
- Cho nên cậu muốn nói gì?
Bạc Vũ cũng không định sẽ làm khó Tống Thần.
- Năm Hạ Tiếu tổ chức sinh nhật 10 tuổi, gia đình cô ấy có xảy ra một số chuyện. Sự kiện năm ấy đã ảnh hưởng rất nhiều đến Hạ Tiếu, tôi nghe nói cô ấy từng phải điều trị tâm lý một thời gian, tính cách cũng thay đổi. Kể từ đấy, Hạ Tiếu rất ghét tổ chức sinh nhật, mỗi khi gần đến sinh nhật, tâm trạng cô ấy đều không tốt. Cũng vì chuyện năm đó mà hai mẹ con Hạ Tiếu ra nước ngoài, dù mẹ cô ấy trở về nhưng cô ấy vẫn nhất quyết ở lại Mỹ, mãi đến bây giờ mới chịu về nước.
Đáy mắt Tống Thần lóe lên tia kinh ngạc, anh trầm mặc không lên tiếng, lông mày hơi nhíu lại. Bạc Vũ để cho Tống Thần có thời gian suy nghĩ, sau đó mới bình thản nói tiếp:
- Chuyện năm đó dù sao cũng liên quan trực tiếp đến Hạ Tiếu, nếu cậu muốn biết có thể hỏi trực tiếp cô ấy, tôi sẽ không tiết lộ cho cậu nếu chưa có sự cho phép của Hạ Tiếu.
Tống Thần nhìn thẳng vào mắt Bạc Vũ:
- Vì sao cậu lại nói cho tôi biết chuyện này?
Bạc Vũ thoải mái nhìn lại, biểu tình trên mặt vẫn luôn hờ hững, nhìn không ra cảm xúc.
- Không vì sao cả, tôi chỉ nghĩ, có thể cậu sẽ giúp Hạ Tiếu cảm thấy tốt hơn.
Tống Thần yên lặng nhìn Bạc Vũ một lúc lâu, cuối cùng anh chỉ gật đầu, trịnh trọng nói:
- Cảm ơn cậu.
Bạc Vũ cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh:
- Hóa ra cậu cũng có lúc tử tế đấy nhỉ?
Tống Thần nhếch môi:
- Hóa ra cậu cũng không đáng ghét đến vậy.
- ...
Bây giờ hắn phải nói cảm ơn đúng không?
***
Những ngày sau đó, Tống Thần không hỏi lý do Hạ Tiếu tâm trạng không tốt, cũng không nhắc đến sinh nhật trước mặt cô, anh chỉ càng thêm tỉ mỉ dịu dàng chăm sóc cô, cũng dành nhiều thời gian bên cô hơn.
Hạ Tiếu cảm thấy dạo này Tống Thần đối xử với mình tốt một cách kỳ lạ, cô hơi nghi ngờ hỏi anh:
- Tống Thần, anh nói thật đi, anh làm chuyện gì có lỗi với em đúng không?
Tống Thần ngây thơ mờ mịt nhìn Hạ Tiếu:
- Hả? Sao anh lại làm chuyện có lỗi với em? Anh làm gì sai ư?
Hạ Tiếu ngồi lên đùi Tống Thần, bĩu môi véo má anh, âm thầm cảm thán da mặt tên này đẹp thật, hôm nào phải trộm sữa rửa mặt của anh dùng thử mới được.
- Không làm gì có lỗi với em, tại sao lại tốt với em một cách kỳ lạ như thế? Anh cảm thấy chột dạ đúng không?
Tống Thần ấm ức vùi mặt vào ngực cô, ngăn không cho cô tiếp tục hành hạ mặt mình.
- Anh đối xử tốt với em cũng không được, mà đối xử không tốt cũng không được, sao em vô lý thế? Em thấy anh hiền nên bắt nạt đúng không? Bây giờ anh làm gì em cũng không thích, có phải em hết thương anh rồi đúng không?
- ....
Từ từ, tại sao sự tình lại phát triển thành ra thế này rồi?
Thấy Hạ Tiếu không chịu lên tiếng, Tống Thần hừ lạnh:
- Bị anh nói trúng rồi phải không? Em chán anh rồi chứ gì? Hay em có thằng nào bên ngoài rồi? Em mà để anh phát hiện ra em có thằng nào...
Hạ Tiếu toát mồ hôi hột ngắt lời anh:
- Bảo bối, em sai rồi!
Tống Thần nhếch môi hôn cô.
- Nói, em sai ở đâu?
Hạ Tiếu nhận sai rất nhanh:
- Chỗ nào em cũng sai!
Tống Thần bật cười cúi đầu cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô, thấp giọng nói:
- Em có thể nghi ngờ tất cả mọi thứ, nhưng đừng bao giờ nghi ngờ tình cảm anh dành cho em.
.
.
Sinh nhật Hạ Tiếu vào đúng ngày Chủ nhật.
Trước sinh nhật Hạ Tiếu một ngày, Tống Thần vừa từ bên ngoài trở về thì phát hiện ra trong nhà mình còn có thêm một người nữa, 'người ấy' đang ôm mèo của anh trong lòng, an tĩnh nằm ngủ trên sô pha.
Ánh mắt Tống Thần ngay lập tức mềm xuống, anh nhẹ nhàng đi vào trong phòng tìm chăn đắp cho cô, im lặng ngắm nhìn cô một lúc, ước chừng năm phút sau mới đi xuống bếp chuẩn bị bữa tối.
Rau xanh và cà chua đã được rửa sạch, nồi thịt bò trên bếp đang bay ra mùi hương nhàn nhạt, cá và sườn vẫn còn ở trên thớt, Tống Thần đang vo gạo. Áo khoác dày đã sớm cởi ra, bên trong anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh được ủi phẳng phiu, tay áo xắn lên, mọi cử động đều vô cùng thuần thục nhẹ nhàng.
Đột nhiên có đôi tay mảnh khảnh quấn lấy eo anh, thân thể ấm áp mềm mại từ đằng sau dính sát vào người, mùi hương ngọt ngào quẩn quanh nơi chóp mũi, khiến cho động tác mây trôi nước chảy kia bị đánh gãy.
Tống Thần hơi cứng người lại, yết hầu khẽ lên xuống, anh vừa cho gạo vào trong nồi cơm vừa dịu dàng hỏi:
- Dậy rồi à?
Hạ Tiếu không để ý đến giọng nói khàn khàn bất thường của anh, cô xiết chặt vòng tay, vùi đầu vào gáy anh, mơ hồ nói:
- Ừm...Tống Thần, hôm nay em ở lại đây được không?
Tống Thần nhếch môi, động tác thái rau vẫn không ngừng lại.
- Đây không phải là nhà của em à?
Hạ Tiếu bị Tống Thần chọc cười, cô vui vẻ tựa cằm lên vai anh, đôi mắt hạnh cong cong lấp lánh nước.
- Từ bao giờ thế?
Tống Thần nghiêng đầu hôn lên mặt cô.
- Từ lúc em làm bạn gái của anh. Được rồi, em lên nhà ngồi đi, đợi anh 30 phút là có cơm ăn.
- Em giúp anh!
- Em chắc chắn?
- Cũng...không chắc lắm.
Tống Thần khẽ cười, khóe môi cong lên, nhướn mày nhìn Hạ Tiếu. Hạ Tiếu biết thân biết phận ngẩng đầu hôn anh, sau đó nhanh nhẹn đi lên phòng khách, trước khi đi cô còn cố gắng tỏ ra có ích nói thêm một câu:
- Nếu anh cần giúp gì cứ gọi em nhé!
- Được!
Tất nhiên Tống Thần chẳng có việc gì cần Hạ Tiếu giúp cả, anh nấu rất nhanh, đúng 30 phút sau có cơm ăn. Hai người ăn xong cũng gần 8 giờ tối, Tống Thần cương quyết đẩy Hạ Tiếu đi chỗ khác, cố chấp không cho cô dọn dẹp:
- Ngoan, em đi tắm trước đi.
Bạn trai cô đã nói vậy rồi thì cô đành phải ngoan ngoãn nghe theo thôi ~
Từ khi hai người yêu nhau, ở nhà Tống Thần luôn có đồ dùng cho hai người, thậm chí quần áo, đồ đạc hay mỹ phẩm của Hạ Tiếu, trong nhà Tống Thần đều có.
Lúc Hạ Tiếu ra khỏi phòng tắm, Tống Thần đang nhàn nhã ngồi trên sô pha xem TV, trên bàn đã bày sẵn đĩa cherry được rửa sạch sẽ, quả nào quả nấy đỏ tươi, căng mọng. Nhìn thấy Hạ Tiếu, Tống Thần mỉm cười vỗ tay lên đùi mình, dịu dàng nói:
- Lại đây nào.
Hạ Tiếu cảm thấy Tống Thần gọi mình lại y như gọi vật cưng, nhưng đối mặt với ánh mắt mê hoặc của anh, cô vẫn cực kỳ không có nghị lực tiến đến gồi lên đùi anh, nũng nịu nói:
- Anh sấy tóc cho em đi ~
Tống Thần khẽ cười, anh vươn tay nhận lấy khăn, tỉ mỉ lau tóc cho cô, đợi cho tóc cô chỉ còn hơi ẩm mới bắt đầu dùng máy sấy tóc. Hạ Tiếu che miệng ngáp, cô vòng tay ôm lấy cổ Tống Thần, nghiêng đầu tựa vào vai anh, hai mắt khẽ híp mắt lại. Tống Thần hơi buồn cười xoa đầu cô:
- Lúc nãy ngủ một giấc rồi mà em vẫn còn buồn ngủ à?
Hạ Tiếu khẽ cọ cọ đầu vào cổ anh, mơ hồ ừm một tiếng:
- Hôm qua em thức đêm giải đề, mệt lắm luôn...
Mái tóc ẩm ướt, hơi lành lạnh nhẹ nhàng cọ qua da thịt khiến anh bất chợt thấy ngứa ngáy, thân thể cô vừa mềm vừa ấm dựa sát vào người anh, trên người cô tràn ngập mùi hương của anh... Tống Thần vô thức nuốt khan, cả người đột nhiên có chút khô nóng, anh vội chuyển chủ đề:
- Ngày mai em có muốn đi đâu chơi không?
Hạ Tiếu uể oải lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Không muốn, em chỉ muốn ở nhà cả ngày với anh thôi.
Trái tim Tống Thần mềm nhũn, anh dịu dàng hôn lên đỉnh đầu cô, thấp giọng đáp:
- Được, đều nghe em.
Tóc Hạ Tiếu vừa dài vừa dày, Tống Thần sấy một lúc lâu mới có thể khô hết được. Anh lưu luyến vuốt ve lọn tóc mềm mượt của cô, xúc cảm tốt đến mức anh không nỡ buông tay. Hạ Tiếu vẫn yên lặng tựa vào lòng anh, cho rằng cô đã ngủ, Tống Thần vừa định bế cô về phòng thì nghe thấy cô lên tiếng:
- Tống Thần...anh có muốn nghe chuyện lúc nhỏ của em không?
Tống Thần hơi kinh ngạc cúi đầu nhìn Hạ Tiếu, phát hiện cô cũng đang chăm chú nhìn mình, anh cười nhẹ một tiếng, thoải mái hỏi lại:
- Em muốn kể cho anh nghe sao?
Hạ Tiếu gật đầu.
Tống Thần bế cô lên, đi về phía phòng ngủ, khóe miệng cong lên:
- Vinh hạnh của anh.