An Diệc Diệp nghe xong, hít vào một hơi rồi gật đầu: “Con biết rồi.”
Sau đó cô cùng hai người họ lên xe.
Thấy cô lo lắng, An Hồng Ngọc quay sang nói với cô: “Chú quen Khúc Chấn Sơ từ sáu năm trước.
Khi đó Khúc Chấn Sơ như một con hắc mã lao vào thế cục ở Kinh Thành. Chỉ trong vòng ba tháng, cậu ấy đã trở thành người giàu mới nổi.”
An Diệc Diệp quay đầu lại, nghiêm túc lắng nghe.
An Hồng Ngọc tiếp tục nói: “Trong vòng nửa năm, tập đoàn M.I dưới tên cậu ấy đã trở thành doanh nghiệp hàng đầu.
Năm năm trước cậu ấy trấn áp nhà họ Khúc bằng một loạt cách là tôi đã biết Khúc Chấn Sơ không phải người bình thường. Chút khó khăn này không làm khó được cậu ấy.”
An Diệc Diệp mở to mắt hơn nhìn An Hồng Ngọc.
“Chú tin anh ấy?”
An Hồng Ngọc gật đầu.
“Đúng.”
Nhìn ánh mắt kiên quyết của ông ta, trái tim hoảng loạn của An Diệc Diệp dần bình tĩnh lại.
Cô gật đầu, còn kiên định hơn: “Tôi sẽ chờ Khúc Chấn Sơ quay về.”
Đúng như An Diệc Diệp dự đoán lúc trước.
Sau khi chuyện của Khúc Chấn Sơ bị truyền ra, rất nhanh, tập đoàn đã bị các thế lực từ bốn phương tám hướng hợp lực chèn ép.
Thế lực mạnh nhất trong số đó chính là nhà họ Khúc.
Bọn họ muốn nhân cơ hội này giành lấy công ty của Khúc Chấn Sơ.
Dưới áp lực liên tiếp như vậy, dù An Diệc Diệp và Chiết Lam nỗ lực hết sức nhưng tình hình của công ty cũng dần đi xuống.
Dù vẫn chưa bị thôn tính nhưng mọi người đều cảm thấy đó chỉ là vấn đề thời gian.
Mà Khúc Nguyên Vũ trở lại, quyền lợi của Khúc Kiều đã hoàn toàn bị tước đi, chia sang cho Khúc Nguyên Vũ và Khúc Diên Nghị.
Khúc Nguyên Vũ ngồi ở vị trí cao nhất, ánh mắt lướt qua ba người trước mặt.
“Đã rất lâu rồi tôi không dùng bữa cùng với mọi người.”
Khúc Kiều nghe vậy thì vội bảo: “Lúc trước con với Chấn Sơ đã bàn bạc muốn đón ba về, nhưng thằng bé…”
“Bàn bạc?”
Ông còn chưa dứt lời đã bị Khúc Nguyên Vũ cao giọng cắt ngang.
“Chính Khúc Chấn Sơ đã nhốt tôi vào đó, cậu còn bàn bạc với nó?”
Ông ta cười khẩy một tiếng rồi quát: “Quả nhiên bùn nhão không trát được tường! Ban đầu tôi không nên trông chờ vào cậu!”
Khúc Kiều vẫn luôn không được Khúc Nguyên Vũ coi trọng.
Vả lại ông cũng không được thông minh lắm, cũng chưa đạt được thành tựu lớn nào trong kinh doanh.
Thậm chí ông được tiếp quản nhà họ Khúc cũng là sau khi Khúc Nguyên Vũ bị đưa đi, ông mới có cơ hội bộc lộ tài năng.
Nhưng dưới sự dẫn dắt như vậy, ông cũng nhanh chóng bị Khúc Chấn Sơ đàn áp, rơi khỏi hàng ngũ ba gia tộc lớn.
Sau khi nghe những chuyện này, Khúc Nguyên Vũ càng xem thường ông.
So ra thì ông ta càng thích Khúc Diên Nghị hơn.
Kể từ khi tiếp quản Khúc Thị vào năm ngoái, Khúc Diên Nghị và Khúc Chấn Sơ vẫn luôn đối đầu trực diện một cách kiên quyết.
Từ điểm này, cậu ta rất giống Khúc Nguyên Vũ thời trẻ.
Khúc Kiều ngừng nói, không dám phản bác, ủ rũ cúi đầu.
Dáng vẻ này khiến Khúc Nguyên Vũ càng thêm bất mãn.
“Thôi bỏ đi, dù sao bây giờ Khúc Chấn Sơ cũng đã bị tôi đưa vào viện tâm thần, không ra ngay được.
Diên Nghị, cháu hãy nhân cơ hội này giành lấy công ty dưới tên cậu ta. Đến lúc đó dù cậu ta ra ngoài thì cũng không thể trở mình.”
Khúc Diên Nghị gật đầu.
“Cháu chắc chắn có thể đáp ứng được yêu cầu của ông nội.”
Khúc Nguyên Vũ rất vui.
“Được! Chỉ cần cháu làm tốt thì sau này Khúc Thị chắc chắn sẽ là của cháu!”
Thẩm Thanh Chiêu nghe vậy thì nở nụ cười hài lòng.
“Ba ăn trước đi, những món này đều do con bảo nhà bếp đặc biệt chuẩn bị cho ba đấy.”
Khúc Kiều ngồi yên không nói gì.
Trước khi Khúc Nguyên Vũ về, chí ít ông còn có thể nói vài câu ở nhà.
Nhưng bây giờ ông ta về, địa vị của Khúc Kiều trong nhà đã tụt dốc không phanh.
Khúc Nguyên Vũ vừa nhìn thấy ông là lại quát mắng.
“Nhìn bộ dạng hiện giờ của cậu đi, tôi thật sự không hiểu nổi tại sao tôi lại sinh được một đứa con trai như cậu! Nếu không vì cậu thì sẽ có những chuyện này của Khúc Chấn Sơ sao?”
Khúc Kiều cau mày.
“Chẳng phải do mọi người sắp xếp sao? Nếu không vì mọi người thì con và mẹ thằng bé…”
Ông nói được một nửa thì thấy mặt Khúc Nguyên Vũ nhanh chóng trầm xuống.
Nếu nói điều mà ông ta hối hận nhất trong đời này thì đó chính là sự ra đời của Khúc Chấn Sơ.
Mặt Khúc Nguyên Vũ tối sầm, ông ta đập mạnh bát cơm trên tay xuống bàn.
“Câm miệng!”
Khúc Kiều bị quát thì không dám nói nữa.
Khúc Nguyên Vũ đẩy những thứ trước mặt ra, đứng dậy.
“Không ăn nữa, có người như này ở trước mặt, dù ăn thì tôi cũng không tiêu hoá nổi!”
Thẩm Thanh Chiêu lườm Khúc Kiều với vẻ không hài lòng.
“Ông làm sao vậy? Ba vừa mới về, ông đã làm ba giận!”
Khúc Kiều nhìn mấy người trước mặt.
“Là tôi sai, được chưa?”
Nói xong ôn đứng dậy, quay người rời đi.
Ông vừa đi, Thẩm Thanh Chiêu lại cười với Khúc Nguyên Vũ: “Ba à, ba đừng giận ông ấy, ăn cơm đã rồi nói, đừng để bị đói ảnh hưởng sức khoẻ.”
Nói xong bà ta nháy mắt với Khúc Diên Nghị.
Khúc Diên Nghị thuận theo: “Ông nội à, ông vẫn nên ăn đi ạ.”
Hai người thuyết phục một lúc, cuối cùng Khúc Nguyên Vũ mới lại cầm bát lên.
“Diên Nghị à, ông đặt hết hy vọng vào cháu đấy, cháu đừng khiến ông thất vọng giống như người ba vô dụng của cháu.”
Khúc Diên Nghị gật đầu.
“Ông nội cứ yên tâm.”
Thẩm Thanh Chiêu mỉm cười hài lòng.
Mà ở bên kia, An Diệc Diệp đến tìm hai cảnh sát đã thẩm vấn cô trước đó.
“Hai anh có manh mối gì không? Rốt cuộc là ai đã giết Tiêu Nhĩ Giai?”
Hai người nghe xong câu này, vẻ mặt đột nhiên trở nên hoảng hốt, họ vội vàng lắc đầu.
“Xin lỗi, chúng tôi cũng không điều tra rõ ràng.”
An Diệc Diệp phát hiện vẻ mặt họ có điều gì đó không đúng, cô nhíu mày.
“Xin đừng lừa tôi, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc là ai đã hãm hại Khúc Chấn Sơ.”
Hai người hơi khó xử, nhìn quanh một lượt rồi nói nhỏ: “Cô An, để tôi nói thật cho cô biết.
Chúng tôi vốn đã gần tra ra hung thủ nhưng cấp trên lại hạ lệnh bảo chúng tôi lập tức dừng điều tra, chúng tôi cũng không có cách nào.”
“Lệnh của cấp trên?”
An Diệc Diệp cau mày.
Người đầu tiên cô nghĩ đến là Khúc Nguyên Vũ.
Nhưng nhà họ Khúc có quyền lớn đến vậy sao?
Hai người nhìn An Diệc Diệp, không muốn nói thêm bèn nhanh chóng kiếm cớ rời đi.
“Cô An, tôi khuyên cô cũng đừng điều tra thêm nữa, đối phương chắc chắn không phải người mà chúng ta có thể dây vào.
Hơn nữa bây giờ anh Khúc cũng không phải đi tù, không phải sao?”
Nói xong, cả hai vội vã rời đi.
Lúc mọi người đều bận rộn không ai chú ý thấy Dư Nhã Thiểm đã có được giấy phép vào thăm tù.
Cô ta đeo khẩu trang và đội mũ, ngồi trong phòng thăm tù, nhìn người ngồi bên trong qua tấm kính trước mặt.
Dư Nhã Thiểm nở nụ cười từ tốn: “Phùng Tấn, đã lâu không gặp.”