Quản gia cúi đầu nhìn An Diệc Diệp.
"Cô An vẫn nên về đi."
An Diệc Diệp lại không nhúc nhích.
"Khúc Chấn Sơ đâu? Tôi muốn gặp anh ấy, muốn anh ấy tự nói với tôi."
"Trước đó cậu chủ đã nói rõ, cô tiếp tục ở lại đây chỉ làm cho cậu chủ thấy khó xử."
An Diệc Diệp nghiến chặt răng.
"Anh ấy chờ được cái người đã chờ hai mươi năm rồi?"
Quản gia nhìn An Diệc Diệp trước mặt, thật muốn nói cho cô, thật ra cái người mà Khúc Chấn Sơ chờ chính là cô. Nhưng vì cậu chủ đã dặn nên đành phải nén những lời này lại.
"Đúng vậy." Ông ta khẽ gật đầu.
Cả người An Diệc Diệp run lên, trong gió lạnh càng thêm đìu hiu.
"Tôi biết rồi..."
Cô cười thê lương một tiếng, lau vệt nước trên mặt.
"Cô An, chờ đã."
Quản gia đột nhiên gọi cô lại, đưa cho cô dù trong tay: "Cô cầm cái dù này đi."
An Diệc Diệp nhận lấy, ngẩng đầu nhìn chung quanh lâu đài cổ một lượt, cho dù là cái cửa sổ nào cũng không thấy Khúc Chấn Sơ.
Trong lòng cô hoàn toàn lạnh lẽo, từ từ quay người, rời khỏi lâu đài cổ.
Mưa thật to.
Đặt mây đen nặng trĩu trên bầu trời, dường như rơi vào trong tim mỗi người.
An Diệc Diệp đứng ở cổng nhà họ Nguyễn.
Thẩm Trình đang chuẩn bị đi ra, vừa nhìn thấy cô thì sửng sốt, rồi mới vội vàng đi tới.
Thấy mặc dù cô cầm ô, nhưng trên người vẫn ướt sũng, hơn nữa còn một thân một mình.
"Cô chủ, sao thế này?"
Lúc này không phải An Diệc Diệp đang được bảo vệ bên trong lâu đài của Khúc Chấn Sơ sao? Thế nào lại xuất hiện ở đây?
An Diệc Diệp lắc đầu, nước mưa rơi từ trên người xuống.
Thẩm Trình không tiếp tục hỏi nữa, vội kéo cô đi vào bên trong, rồi dặn dò những người khác chuẩn bị nước nóng và khăn mặt.
Bà Nguyễn nghe thấy tin thì vội đi từ phòng sách ra.
Vừa mới vào phòng khách, đã thấy An Diệc Diệp trùm khăn tắm ngồi một bên.
Bây giờ đã là đầu đông, gió lạnh run, An Diệc Diệp run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.
Bà bị dọa, vội bước tới, bước chân gấp rút, ngay cả vẻ ưu nhã và phong độ thường ngày cũng quên mất.
"Chuyện này là sao? Bây giờ không phải con nên ở trong lâu đài cổ à? Khúc Chấn Sơ đâu?"
An Diệc Diệp nghe được câu này thì khẽ lắc đầu.
"Anh ấy không cần con nữa..."
Cô nhỏ giọng nói.
Bà Nguyễn nghe xong, hai mày nhíu chặt lại.
Dựa theo tính cách của Khúc Chấn Sơ và dục vọng chỉ muốn nắm An Diệc Diệp trong tay, hoàn toàn sẽ không thể để cô đội mưa, một mình ra về.
Bà nén nghi ngờ trong lòng lại, nhận lấy khăn mặt giúp An Diệc Diệp lau nước trên đầu.
Ngay sau đó, lại thấy được trên cổ cô còn lưu lại vết máu ứ đọng mờ mờ, dường như là dấu hôn.
Bà nhìn một cái, sau đó nhanh chóng thu lại ánh mắt, nói bằng giọng trấn an: "Không sao, nhà họ Nguyễn chính là nhà của con, sau này ở lại đây đi."
Cả người An Diệc Diệp có hơi hoảng hốt, vẫn chưa tỉnh táo lại từ trạng thái vừa rồi.
Cô bị bà Nguyễn kéo vào trong phòng tắm.
"Đi tắm nước nóng trước, đừng để bị bệnh."
An Diệc Diệp ôm lấy khăn tắm, co mình thành một cái kén, mới khẽ gật đầu.
Nhìn An Diệc Diệp tiến vào phòng tắm, sắc mặt bà Nguyễn mới lập tức tối đi.
Bà quay đầu nhìn về phía quản gia.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Quản gia cũng chẳng hiểu ra sao.
"Vừa rồi lúc tôi ra ngoài, thấy cô chủ đứng ở cổng. Hình như cô ấy trở về một mình..."
Ánh mắt bà lập tức trở nên sắc bén, vẻ mặt u ám.
"Giúp tôi liên lạc với Khúc Chấn Sơ, tôi muốn chính miệng hỏi cậu ta."
"Vâng."
An Diệc Diệp co người lại, ngồi trong bồn tắm.
Dòng nước ấm cũng không làm cho lòng cô ấm lên, ngược lại càng thêm lạnh lẽo.
Trong lòng như bị phá ra một cái hố lớn, không ngừng có gió thổi vào, khiến cô như nằm trong hầm băng.
Cô giơ cánh tay lên, nhìn dấu hôn nhỏ bé lưu lại trên người.
Cho dù thế nào An Diệc Diệp cũng không nghĩ ra, trong một tuần ngắn ngủi, thái độ của Khúc Chấn Sơ sao lại thay đổi đến lật trời như thế?
Không chỉ có nói chuyện lạnh lùng với cô, còn trực tiếp đuổi cô đi.
Chẳng lẽ thực sự vì người mà anh chờ hai mươi năm đã về rồi sao?
Người kia trong lòng anh rốt cuộc có vị trí gì?
Nhưng trước kia bọn họ đã nói xong, muốn cùng nhau gặp mặt cô gái đó, vì sao đột nhiên lại biến thành thế này?
Trong đầu cô lại lần nữa vang lên lời nói của Khúc Chấn Sơ.
Thì ra trong một năm qua, chẳng qua Khúc Chấn Sơ chỉ phối hợp diễn kịch với cô mà thôi.
Bây giờ mệt rồi nên không cần cô nữa.
Cái gì là thật?
Cái gì là giả?
Trong đầu cô rối bời, lời nói lạnh lùng của Khúc Chấn Sơ, còn có lời hứa của anh, không ngừng thay nhau xuất hiện.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng tắm bị người ta gõ, giọng nói của bà Nguyễn lại truyền tới.
"Diệc Diệp, con xong chưa?"
Lúc này An Diệc Diệp mới đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng đứng lên.
Vừa ra ngoài, quả nhiên thấy bà Nguyễn vẫn còn đang chờ.
Thấy được ánh mắt lo lắng của cô, An Diệc Diệp miễn cưỡng lộ ra nụ cười mỉm.
"Không phải bà Nguyễn lại muốn đuổi con đi chứ?"
Nếu như lần này cô lại bị đưa lên máy bay thì sao?
Khúc Chấn Sơ sẽ không tới cứu cô nữa à?
Bà Nguyễn lắc đầu, đưa khăn mặt che lên đầu cô.
"Không đâu, sau này con ở lại đây đi."
Nói xong, bà kéo An Diệc Diệp tới bên giường, cẩn thận lau tóc cho cô.
"Có phải Khúc Chấn Sơ bắt nạt con không?"
An Diệc Diệp lắc đầu.
Bà Nguyễn nhẹ nhàng đặt tay trên vai cô, nắm cả vai cô, vỗ nhẹ từng cái một.
"Đừng lo, lúc nào mẹ cũng có thể ở bên con. Có bất kỳ vấn đề gì, nhà họ Nguyễn đều là hậu thuẫn cho con."
An Diệc Diệp nghe được câu này, trong lòng càng thêm chua xót, nước mắt khó khăn lắm mới nhịn được lại mạnh mẽ rơi xuống.
Cô nắm chặt tay bà Nguyễn, không nhịn được nữa mà khóc, nhưng không có nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan tới Khúc Chấn Sơ.
Bà Nguyễn vỗ nhẹ vào lưng An Diệc Diệp, an ủi cô.
Qua hồi lâu, An Diệc Diệp khóc mệt rồi, cuối cùng mới dần thiếp đi.
Bà Nguyễn giúp cô đắp chăn, rồi rón rén ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, Thẩm Trình cũng đang đứng chờ.
"Liên lạc được với Khúc Chấn Sơ rồi à?"
Thẩm Trình lắc đầu.
"Người trong lâu đài cổ nói, Khúc Chấn Sơ có việc, không tiện nghe."
"Không tiện hay là không dám."
Sắc mặt bà Nguyễn nhanh chóng trầm xuống: "Xảy ra loại chuyện này rồi, cậu ta còn dám không nhận điện thoại à? Tiếp tục gọi cho tôi, cho đến khi cậu ta nghe mới thôi!"
Bà Nguyễn lên cơn giận dữ.
Biết trước thì bà không nên nghe theo biện pháp của ahn, để An Diệc Diệp ở lại trong lâu đài cổ. Bọn họ đều nhìn lầm Khúc Chấn Sơ rồi.
Vốn tưởng tình cảm của anh đối với An Diệc Diệp coi như chân thành tha thiết, sẽ không để cô đau lòng.
Lợi dụng thời gian này, bọn họ vừa hay có thể xử lý chuyện của nhà họ Nguyễn và nhà họ An.
Không ngờ, mới chưa qua mấy ngày lại xảy ra loại chuyện này, bảo bà an lòng sao được?
Chọc tới người nhà họ Nguyễn, nhất định phải trả giá đắt.
Thẩm Trình vội gật đầu nói: "Tôi sẽ liên lạc với Khúc Chấn Sơ."
Bà Nguyễn gật đầu, quay người rời đi.
Để lại mình Thẩm Trình, ông ta nhíu mày, lo lắng nhìn cửa phòng ngủ của An Diệc Diệp, thực sự không hiểu.
Rốt cuộc là sao?