Quản gia đang định mang đồ ăn đến cho An Diệc Diệp, vừa mang ra khỏi phòng bếp thì thấy cảnh tượng trước mắt.
Khúc Chấn Sơ lôi An Diệc Diệp lên lầu.
Ông giật mình, vội vàng đuổi theo.
“Sao cậu đã về rồi?”
Khúc Chấn Sơ quay đầu nhìn ông ấy, quản gia cũng giật mình vì sắc mặt u ám của anh.
Anh không trả lời câu hỏi của quản gia mà kéo An Diệc Diệp lên tiếp, đưa vào phòng ngủ.
Quản gia vừa định vào theo thì Khúc Chấn Sơ đã đóng cửa lại, ngăn ông ở bên ngoài.
An Diệc Diệp bị anh ném lên giường.
Cô ngã xuống, ngẩng đầu nhìn lên Khúc Chấn Sơ ở trước mặt.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Hai mắt Khúc Chấn Sơ đỏ ngầu nhìn cô.
“Em định bỏ chạy?”
An Diệc Diệp cau mày đáp: “Là anh nhốt tôi lại trước.”
“Em đã đồng ý với tôi sẽ không rời đi.”
Nghe thấy câu này, An Diệc Diệp hơi sửng sốt.
Đúng là lúc trước cô đã nói như vậy, nhưng khi ấy cô cũng không biết mình sẽ bị Khúc Chấn Sơ nhốt như thế này.
An Diệc Diệp đứng dậy.
“Anh nhốt tôi như một tù nhân còn không cho tôi trốn đi?”
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ thay đổi, anh nắm chặt tay, cơ thể hơi run lên vì dùng lực quá mạnh.
Anh có thể nhìn thấy sự thất vọng và đau đớn trong mắt An Diệc Diệp.
Nhưng cứ nghĩ đến cảnh nếu để An Diệc Diệp đi, có thể cô sẽ gặp nguy hiểm là anh lại không kiểm soát được hành động của mình.
An Diệc Diệp là mạng sống của anh, anh không kiềm được lòng muốn bảo vệ cô.
Anh hít một hơi thật sâu, một lúc sau mới nói: “Chỉ cần em không đi thì Tôi sẽ không nhốt em. Tôi chỉ không muốn em bị tổn thương thôi.”
An Diệc Diệp lạnh giọng bảo: “Không cần anh quan tâm, tự tôi có thể lo được.”
Câu nói này khiến Khúc Chấn Sơ lập tức cau mày.
Anh nhìn An Diệc Diệp bằng đôi mắt sâu thẳm, cuối cùng đưa ra kết luận.
“Tôi sẽ không cho em ra ngoài.”
Nói xong anh kéo tay An Diệc Diệp giơ lên cao.
Cạch một tiếng.
An Diệc Diệp ngẩng đầu lên thấy cổ tay mình bị Khúc Chấn Sơ dùng còng số tám khoá vào thành giường.
“Anh còng tay tôi?”
Cô ngạc nhiên nhìn tay mình, không dám tin: “Tôi không ngờ anh lại thật sự còng tay tôi lại đấy!”
Khúc Chấn Sơ từng nói muốn dùng khoá để nhốt cô lại.
Không ngờ, câu nói mà cô luôn tưởng rằng là trò đùa, giờ đây lại thật sự xảy ra với mình.
Khúc Chấn Sơ cẩn thận đặt còng tay xuống, lo lắng sẽ làm sái tay An Diệc Diệp.
“Còng tay này là tôi bảo họ đặc chế, được bọc bằng vải nhung nên sẽ không làm cô bị đau. Đến khi tôi giải quyết xong việc khác rồi sẽ thả cô ra, được không?”
An Diệc Diệp không nói gì chỉ lạnh lùng nhìn anh.
Nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt cô, Khúc Chấn Sơ cảm thấy lòng đau nhói.
Nhưng anh không khống chế được bản thân, chỉ cần nghĩ đến có thể An Diệc Diệp sẽ gặp nguy hiểm là anh lại phát điên.
Anh đưa tay che mắt An Diệc Diệp, nhẹ nhàng nói: “Cầu xin đừng nhìn tôi như thế.”
“Tôi biết là tôi sai, xin lỗi em, em cố gắng nhẫn nhịn một thời gian nữa, chỉ vài ngày thôi.”
“Xin em đó.”
An Diệc Diệp vẫn không nói gì, nhưng lòng Khúc Chấn Sơ càng thêm ngột ngạt giống như bị một tảng đá lớn chặn lại, vừa nặng nề vừa đau đớn.
Dường như anh có thể nhìn thấy ánh mắt An Diệc Diệp lúc này qua bàn tay mình.
Khúc Chấn Sơ thậm chí không dám nghĩ thêm, hít một hơi rồi đứng dậy.
Anh thận trọng cúi xuống nhưng không dám hôn An Diệc Diệp, chỉ có thể hôn lên mu bàn tay đang che mắt cô.
Dường như làm vậy có thể hôn lên mặt cô.
Giọng của anh rất nhẹ rất nhỏ, mang theo sự cầu khẩn, anh ghé sát tai An Diệc Diệp nói.
“Xin lỗi, mong em đừng hận tôi.”
An Diệc Diệp lúc này mới lên tiếng, giọng nói lãnh đạm.
“Khúc Chấn Sơ, tôi sẽ hận anh.”
Người Khúc Chấn Sơ run lên, ngay cả bàn tay đang che mắt cô cũng từ từ run theo.
Khi An Diệc Diệp cảm thấy anh có thể rung động, thả mình đi thì lại nghe anh nói.
“So với sự an toàn của em, tôi thà để em hận tôi.”
Lòng An Diệc Diệp run lên.
Tại sao Khúc Chấn Sơ lại chắc chắn rằng sau khi cô rời khỏi anh thì sẽ gặp nguy hiểm?
Đến mức phải còng tay cô lại thế này?
Đang suy nghĩ thì bàn tay trước mắt cô chợt bỏ ra.
An Diệc Diệp mở mắt nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng rời đi của Khúc Chấn Sơ.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Điều buồn cười là lần này cuối cùng nó đã được mở khóa.
Bởi vì hiện giờ cô đã bị còng tay.
Vài phút sau, quản gia lo lắng bước vào.
Tuy rằng đã chuẩn bị trước nhưng khi thấy người bị còng trên giường, ông vẫn kinh ngạc trợn to hai mắt, vẻ bình tĩnh thường ngày cũng không còn.
Ông vội vàng đi tới, đặt đồ ăn trong tay xuống bàn.
“Rốt cuộc cậu chủ đã làm gì vậy?”
An Diệc Diệp lạnh nhạt nói: “Tôi vốn đã sắp trốn được nhưng lại bị anh ấy bắt về.”
Nghe thấy câu này, quản gia mở to mắt, lộ vẻ hối hận.
“Cô chủ, sao cô lại muốn trốn đi vào lúc này chứ? Như vậy sẽ chọc giận cậu chủ.”
An Diệc Diệp cau mày không hiểu.
“Tại sao? Bây giờ người bị nhốt ở đây là tôi chứ không phải anh ấy.”
Quản gia thở dài: “Có lẽ cô có thể bình tĩnh nói chuyện với cậu chủ.”
“Còn gì để nói nữa đâu? Lần đầu tiên tôi nói với anh ấy chuyện này, anh ấy đã thu nhỏ phạm vi của tôi từ cả lâu đài về phòng ngủ. Lần thứ hai thì anh ấy còng tay tôi lại luôn, lần thứ ba thì soa? Anh ấy sẽ làm gì tôi?”
Quản gia lắc đầu: “Cô thật sự không nên trốn đi vào lúc này, hơn nữa còn bị cậu chủ bắt được.”
Với tình hình hiện tại của Khúc Chấn Sơ, anh không thể chịu kích thích thế này.
An Diệc Diệp quay đầu, nhìn ông đầy thắc mắc.
Quản gia muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không giải thích mà nói: “Cô ăn chút gì đi.”
An Diệc Diệp cau mày, né tránh hành động của ông.
“Khúc Chấn Sơ không thả tôi ra ngày nào thì ngày đó tôi sẽ không ăn.”
Quản gia khuyên nhủ cô hết nước hết cái.
“Cô có gì bất mãn không cần phải tự gây khó dễ cho mình, có lẽ đến khi cậu Khúc nghĩ thông suốt sẽ thả cô đi thôi.”
An Diệc Diệp nói: “Tốt nhất anh ấy đừng thả tôi ra, nếu tôi ra được thì cả đời này tôi cũng không quan tâm đến anh ấy nữa.”
Quản gia sửng sốt, đấu tranh một hồi mới chậm rãi nói: “Cô à, có chuyện này tôi nghĩ tôi phải nói với cô.”
An Diệc Diệp nghe được giọng điệu nghiêm túc của ông thì quay đầu lại.
Quản gia lo lắng nói tiếp: “Tuy cậu chủ không muốn chúng tôi nói cho cô, nhưng tình hình bây giờ thật sự quá nguy hiểm.”
“Tôi gặp nguy hiểm sao?” An Diệc Diệp hỏi.
Quản gia khẽ lắc đầu.
“Không, là tình hình của cậu chủ quá nguy hiểm.”