Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 217




Khi An Diệc Diệp tỉnh lại thì Khúc Chấn Sơ đang ngồi bên giường.

Cô vừa mở mắt đã thấy đau đớn.

Khúc Chấn Sơ thấy cô ta đã vội vàng chạy đến.

“Em thế nào rồi? Có khát không? Đầu có còn đau không?”

An Diệc Diệp nhíu mày, đè lại cảm giác khó chịu rồi nói: “Em đỡ nhiều rồi.”

Khúc Chấn Sơ vẫn không yên tâm, chỉnh lại góc chăn cho cô, ngồi bên cạnh lo lắng nhìn cô.

“Xin lỗi, em đã lừa anh.”

An Diệc Diệp đặt tay lên mua bàn tay anh.

Nếu cô không tự cho rằng mình có thể giấu được Khúc Chấn Sơ, lừa được anh thì những chuyện này đã không xảy ra.

Khúc Chấn Sơ hiếm khi tin tưởng người khác nhưng cô lại phụ lòng tin của anh.

Khúc Chấn Sơ nghe cô nói vậy càng đau lòng hơn.

Anh nắm chặt tay An Diệc Diệp.

“Là lỗi của anh, anh xin lỗi, anh không ngờ mình lại đánh em.”

Trong mắt anh đầy vẻ đau khổ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của An Diệc Diệp mà lòng đau như cắt.

“Không…”

An Diệc Diệp đang định nói thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

“Đương nhiên là lỗi của cậu.”

Bà Nguyễn đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Khúc Chấn Sơ.

Bà nói xong mới đi vào, ánh mắt lo lắng nhìn sang An Diệc Diệp.

“Con thấy thế nào rồi?”

Bà Nguyễn cúi người, đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt An Diệc Diệp.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của cô, bà lại càng đau lòng hơn.

Chỉ mới lơ là vài ngày mà Khúc Chấn Sơ đã khiến An Diệc Diệp phải vào bệnh viện!

Bà quay đầu trừng mắt nhìn An Hồng Ngọc sau lưng, nếu không phải lúc trước anh ta liên tục nói hãy cho Khúc Chấn Sơ cơ hội thì sẽ không xảy ra chuyện này.

An Hồng Ngọc cười vô hại, bước tới.

“Diệc Diệp, em không sao chứ?”

An Diệc Diệp lắc đầu.

“Tôi không sao, sao mọi người lại tới đây?”

Bà Nguyễn đáp: “Bác tới để đưa con về nhà, ở nhà có bác sĩ có thể chăm sóc con tốt hơn.”

Khúc Chấn Sơ vừa nghe đã vội đứng dậy.

“Không được.”

Bà Nguyễn liếc nhìn anh: “Đừng quên vì ai mà Diệc Diệp mới phải vào đây.

“Là cậu đã đánh con bé.”

Khúc Chấn Sơ muốn giải thích nhưng những gì bà nói lại là sự thật.

Đúng là anh đã đánh An Diệc Diệp bị thương…

Thấy anh không còn gì để nói, bà Nguyễn nói thẳng: “Tôi cảm thấy tiếp tục để Diệc Diệp ở bên cạnh cậu sẽ chỉ làm tổn thương con bé, cậu có thể kiểm soát hành vi của mình không?”

Khúc Chấn Sơ sững người, nắm chặt tay, không nói gì.

An Hồng Ngọc đứng sau nhìn họ, bước tới đặt tay lên vai bà Nguyễn.

“Bỏ đi, Diệc Diệp bị chấn động não, không thích hợp di chuyển đâu, nếu khiến vết thương nặng hơn thì không tốt.”

Bà Nguyễn cau mày, bà cứ cảm thấy An Hồng Ngọc đứng về phía Khúc Chấn Sơ.

Do dự một lúc, cuối cùng bà cũng nhượng bộ: “Được, nhưng khoảng thời gian này tôi không cho phép Khúc Chấn Sơ cậu gặp Diệc Diệp.”

An Diệc Diệp nghe vậy thì không khỏi nói.

“Bà Nguyễn…”

Nguyễn Lê cúi đầu, dịu giọng bảo: “Không được, con cần nghỉ ngơi dưỡng thương.”

An Diệc Diệp còn chưa nói, Khúc Chấn Sơ đã lên tiếng.

“Được, tôi đồng ý.”

Bà Nguyễn gật đầu.

“Vậy bây giờ cậu có thể đi rồi.”

Khúc Chấn Sơ nhìn bà Nguyễn một lúc rồi mới đứng dậy.

“Anh sẽ lại tới thăm em.”

Nói xong anh cúi đầu, hôn nhẹ lên trán An Diệc Diệp rồi xoay người rời đi.

Anh vừa đi ra thì thấy Mai Ấn Cầm đi vào từ bên ngoài.

Trên mặt anh ta còn có vết thương, khắp người dính đầy bụi, trông rất chật vật.

Khúc Chấn Sơ vừa thấy anh ta, cơ thể đột nhiên cứng lại, anh nhìn anh ta bằng ánh mắt nặng nề, u tối.

Mai Ấn Cầm bước đến, đứng trước mặt anh.

“Lúc trước Khúc Diên Nghị nói với tôi nếu Diệc Diệp tiếp tục ở lại bên anh sẽ gặp nguy hiểm.”

Khúc Chấn Sơ cau mày, ánh mắt càng sắc bén hơn.

Nhưng Mai Ấn Cầm còn chẳng nhìn anh.

“Lúc đó tôi không tin, nhưng bây giờ.” Anh ta nhìn An Diệc Diệp trong phòng bệnh: “Tôi tin rồi.”

Nói xong anh ta nhấc chân rời đi.

Khúc Chấn Sơ đột nhiên kéo tay anh ta lại, ngón tay gần như cắm vào da thịt anh ta, không biết dùng lực mạnh thế nào.

Anh cẳn răng.

“Nếu không có cậu thì tôi sẽ không vô tình làm tổn thương cô ấy.”

Mai Ấn Cầm quay đầu nhìn anh.

“Tôi nhớ lúc này anh hẳn nên ở nước ngoài chứ? Sao anh lại tìm tới đây?”

“Anh cho người theo dõi cô ấy?” Mai Ấn Cầm hỏi thẳng.

Khúc Chấn Sơ càng bóp chặt tay hơn, nhưng anh không nói.

Mai Ấn Cầm biết mình đã nói đúng.

Anh ta hất tay Khúc Chấn Sơ ra: “Nếu cô ấy biết, cô ấy sẽ nghĩ thế nào?”

“Cậu dám!”

Khúc Chấn Sơ đột nhiên cao giọng, hai mắt mở to nhìn anh ta đầy đe dọa.

Mai Ấn Cầm không nói gì mà đẩy cửa phòng bệnh đi vào.

Khúc Chấn Sơ đứng đó nhìn một lúc mới đi.

Đêm khuya.

An Diệc Diệp nằm trên giường mãi không ngủ được.

Cô lo Khúc Chấn Sơ sẽ nghĩ nhiều, muốn liên lạc với anh nhưng trước khi bà Nguyễn đi đã cầm điện thoại của cô đi.

Không biết bây giờ Khúc Chấn Sơ đang làm gì?

Cô lừa anh, anh sẽ làm gì?

Cô cau mày, trở mình.

Chỉ mong bệnh của mình có thể sớm thuyên giảm để có thể gặp Khúc Chấn Sơ.

Cộp.

Đột nhiên có động tĩnh nhỏ vang lên từ bên ngoài cửa sổ.

Giống như có ai dùng đá đập vào cửa sổ kính.

An Diệc Diệp quay đầu nhìn về phía cửa, sau đó lại thấy một viên đá nhỏ ném vào cửa sổ.

Cô nghi ngờ bước xuống giường, tới bên cửa sổ, cúi xuống nhìn.

Dưới tầng có đèn đường, cô nhìn thấy một người đang đứng dưới ngẩng đầu nhìn lên.

Khúc Chấn Sơ?

An Diệc Diệp mở to mắt.

Dưới ánh đèn, bóng Khúc Chấn Sơ kéo dài, nhưng đó thực sự là anh.

“Sao anh lại ở đây?”

Cô nhớ lâu đài của Khúc Chấn Sơ cách nơi này khá xa, mà bây giờ đã là hai giờ đêm…

Khúc Chấn Sơ nhìn cô, mỉm cười.

“Anh xin lỗi.”

An Diệc Diệp nghe thấy ba chữ này mà lòng chua xót.

“Em không trách anh.”

“Anh không cố ý.” Khúc Chấn Sơ nói.

An Diệc Diệp thấy lòng càng chua xót hơn: “Em biết.”

Sao Khúc Chấn Sơ có thể thật sự đánh cô chứ?

Hơn nữa là cô lừa anh trước.

An Diệc Diệp nhìn người đứng dưới, không thấy xe anh ở gần đó thì hỏi: “Anh đến bằng cách nào vậy?”

Khúc Chấn Sơ chỉ cười, không nói.

Khi bà Nguyễn ra lệnh không cho anh đến bệnh viện, đồng thời cũng chặn hết đường lớn nội thành, xe của Khúc Chấn Sơ vừa xuất hiện đã bị chặn.

Anh đi bộ từng bước một tới đây.

Ba tiếng.

Mỗi bước đi, trong đầu anh đều nhớ lại dáng vẻ của An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp nhìn anh, không biết vì sao nhìn anh cười, cô lại thấy đau lòng.

“Anh có muốn lên không?”

“Thôi. Anh đến thăm em thôi, em mau ngủ đi.”

An Diệc Diệp vẫn do dự, sao cô có thể ngủ mà để Khúc Chấn Sơ đứng bên ngoài được?”

Nhưng ánh mắt của Khúc Chấn Sơ lại khiến cô không thể từ chối.

Cô quay về giường nằm một lúc rồi lại vội vàng chạy ra.

Cô cúi đầu nhìn xuống, Khúc Chấn Sơ vẫn đang đứng bên ngoài.

“Khúc Chấn Sơ, sau này em sẽ không lừa anh nữa.”