An Diệc Diệp nhíu mày nhìn hai người dần đi xa.
Rốt cuộc nhà họ Nguyễn và nhà họ An có mối quan hệ gì?
Hôm nay mấy câu hỏi của lão tướng quân khiến cô hơi bối rối.
Hôm sau, An Diệc Diệp đi đến nhà ông Bành học.
Vừa bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói bất mãn của ông Bành.
"Không đi không đi! Tôi nói rồi tôi sẽ không đi!"
Một giọng nói khác cất lên: "Ông Bành, chúng ta đã ký hợp đồng, lúc đó ông đã hứa sẽ giúp đỡ chương trình của chúng tôi."
Ông Bành nghe vậy càng khó chịu hơn, ném tách trà trên tay lên bàn.
"Dù sao tôi cũng không đi, tôi sẽ không hợp tác với hai người khách mời kia đâu. Nếu các người mời tôi thì đừng mời bọn họ!"
Đối phương nhíu mày khó xử.
"Lúc đầu chúng tôi dùng tiền để tài trợ cho việc khảo cổ của ông, bây giờ sao ông có thể nuốt lời được chứ? Ông Bành, trong hợp đồng có ghi rõ nếu ông vi phạm sẽ phải bồi thường gấp năm lần số tiền đó."
"Năm lần?"
Đối phương gật đầu: "Nhưng rất đơn giản, chỉ cần ông tham gia sẽ không sao."
Nhưng ông Bành vẫn còn do dự, lúc đầu ông ta không biết tiết mục lần này còn mời thêm hai người khác nữa.
Bình thường ông ta đã không hợp với hai người kia rồi, mỗi lần gặp mặt đều xỉa xói nói móc nhau, sao có thể tham gia chung một tiết mục được chứ?
Người kia tiếp tục nói: "Ông Bành, ông đồng ý đi."
An Diệc Diệp thấy hai người tranh chấp không thôi liền bước tới.
"Ông Bành, xảy ra chuyện gì vậy?"
Ông Bành thấy cô, cau mày một hồi, sau đó đột nhiên hai mắt sáng lên, đứng bật dậy.
"Tuy tôi không đi được nhưng học trò của tôi có thể đi đúng không?"
Người kia nghe vậy, quay đầu nhìn An Diệc Diệp nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng.
Ông Bành lại nói tiếp: "Đây là đệ tử đắc ý nhất của tôi. Con bé sẽ tham gia tiết mục thay tôi. Như vậy tôi cũng không vi phạm hợp đồng."
Đối phương vừa nghe, châm chước nói: "Cũng không phải là không được..."
Nhưng mà...
Anh ta nhìn An Diệc Diệp trẻ măng trước mặt, rõ ràng chỉ là một cô nhóc mới lớn, nhất thời hơi do dự.
Tiết mục mà bọn họ muốn tổ chức là giám định và thưởng thức đồ cổ. Người giám định có độ tuổi và kinh nghiệm nhất định, tầm nhìn độc đáo, kiến thức rộng rãi.
Bảo một cô nhóc như vậy đi liệu có đảm bảo giám định được không?
Kiểu tiết mục này tuyệt đối không thể xuất hiện vấn đề.
Thấy đối phương còn hơi do dự, thầy Bành dứt khoát nói: "Một là con bé đi, hai là không ai đi cả."
Đối phương cười gượng, chỉ đành gật đầu.
"Được, tôi trở về báo cho đạo diễn biết, nếu ông ấy đồng ý thì có thể đổi người."
Nói thì nói thế nhưng anh ta vẫn nghi ngờ An Diệc Diệp.
Sau khi người kia rời đi, An Diệc Diệp tò mò hỏi: "Ông Bành, chuyện gì vậy?"
"Trước đây vì muốn thăm dò một ngôi mộ cổ bí ẩn mà thầy đã ký hợp đồng với bọn họ. Một trong những phần thù lao là giúp họ làm giám khảo giám định thưởng thức một thời gian."
"Vốn đã bàn bạc xong hết rồi, ai biết bọn họ một mực mời hai đối thủ không đội trời chung của thầy cùng tham gia, mà thầy thì không muốn thấy mặt bọn họ."
Ông Bành hơi tức giận nói.
"Cô nhóc, em hãy giúp thầy đi, chỉ tham gia vài tập thôi. Nếu em thật sự không thích, thì thầy đành phải đích thân đi vậy."
An Diệc Diệp thấy dáng vẻ sầu não của ông Bành đành đồng ý.
"Nếu thầy không tham gia được, em sẽ đi giúp thầy."
"Được!"
Ông Bành lập tức vui vẻ hẳn lên lên, cười nói: "Chỉ tham gia vài tập thôi, nếu bọn họ gây khó dễ cho em, em hãy báo cho thầy biết."
Ngày hôm sau, người của ekip lại đến thăm.
Bọn họ vui vẻ đồng ý với lời đề nghị cho An Diệc Diệp tới tham gia chương trình thay ông Bành.
Thật ra, tỷ lệ xem đài của tiết mục giám định như vậy cũng không cao lắm.
Ban đầu họ mời ông Bành vì ông khá nổi tiếng trong giới đồ cổ, chỉ cần mời được ông tham gia thì chất lượng chương trình có thể được cải thiện.
Bây giờ khi nghe nói An Diệc Diệp sẽ thay mặt ông Bành, mấy người bọn họ càng là cầu mà không được.
Bởi vì một số việc gần đây mà An Diệc Diệp đã được công chúng biết đến, bản thân cô vốn đã là chủ đề hot.
Nếu lúc này được ê kip chương trình của bọn họ kéo qua, chắc chắn tỷ lệ người xem sẽ tăng mạnh.
Còn việc giám định đồ cổ gì đó, đến lúc đó vẫn còn nhiều giám khảo đưa bọn làm là được.
Phải nâng tỷ lệ người xem lên trước, những chuyện khác nói sau.
Đạo diễn và trợ lý đạo diễn hôm qua đến nhà ông Bành, vui vẻ nhìn An Diệc Diệp, muốn cô gia nhập tiết mục ngay.
An Diệc Diệp bị vẻ nhiệt tình của bọn họ làm cho giật mình, ngập ngừng gật đầu.
Lúc đi ra, trợ lý đạo diễn đưa nội dung tiết mục trong tay cho An Diệc Diệp để cô làm quen trước.
Hai người vừa đi vừa thảo luận.
Xe của Khúc Chấn Sơ vừa lúc đậu trước nhà họ Nguyễn, thấy An Diệc Diệp ở bên ngoài vừa định chào cô thì nhìn thấy một người đàn ông lạ đang đi chung với cô.
Động tác của hai người có phần thân mật, vai kề vai cùng xem tài liệu, thỉnh thoảng còn nói với nhau vài câu.
Khúc Chấn Sơ lập tức cau mày, ngồi trong xe nhìn nơi thân thể hai người chạm vào nhau, bàn tay nắm vô lăng vô thức chậm rãi siết chặt.
Anh nhìn chằm chặp người ngoài xe, ánh mắt tối sầm.
An Diệc Diệp mơ hồ nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên, thì thấy xe của Khúc Chấn Sơ đang đậu bên ngoài.
Cô mỉm cười đi tới gõ cửa xe.
Sau khi cửa sổ xe từ từ hạ xuống, trên mặt Khúc Chấn Sơ đã mang theo nụ cười ôn hòa.
Anh mỉm cười hỏi An Diệc Diệp: "Sao hôm nay nghỉ ngơi sớm vậy?"
Thuận miệng hỏi một câu, anh lại nhìn người đàn ông sau lưng An Diệc Diệp nói: "Vị này là..."
Anh nói rất nhẹ nhàng như thể chẳng quan tâm chút nào.
An Diệc Diệp nói: "Ông Bành muốn để tôi tham gia một tiết mục hai ngày nay, đây chính là trợ lý đạo diễn của tiết mục, anh ta đang thảo luận nhưng việc đó có liên quan trong vài ngày tới."
Trước đó Khúc Chấn Sơ hoàn toàn không nghe nói An Diệc Diệp sẽ tham gia tiết mục, nhíu mày.
"Em phải tham gia tiết mục à? Sao tôi không biết?"
"Chuyện này vừa mới quyết định, tôi vẫn chưa có thời gian nói cho anh biết."
An Diệc Diệp nhìn anh nói: "Anh không muốn tôi đi sao?"
Khúc Chấn Sơ nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi cười.
"Đương nhiên không phải, em muốn đi thì đi."
Nói xong anh kéo tay An Diệc Diệp.
"Tôi đưa em về nhà trước, hay đi ăn cơm trước?"
Nói xong, anh đứng giữa An Diệc Diệp và trợ lý kia, dứt khoát tách bọn họ ra.
An Diệc Diệp không hề phát hiện, xoay người theo anh lên xe, đã vậy còn vẫy tay với người trợ lý kia.
Hai người đến một nhà hàng mới mở gần đó.
An Diệc Diệp cúi đầu thu dọn tài liệu trong tay, người phục vụ đưa cà phê lên.
Cô quay đầu lại vừa vặn đụng trúng tay người kia.
Cà phê tràn ra lập tức đổ thẳng vào tay An Diệc Diệp.
Người kia giật mình, vội vàng lấy chiếc khăn ướt trên tay lau cho cô.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu."
An Diệc Diệp khoát tay.
"Không sao."
Khúc Chấn Sơ ngồi đối diện bọn họ, nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm cánh tay An Diệc Diệp của người phục vụ kia, ánh mắt dần dần tối lại.