“Không sao là tốt rồi.”
Mai Ấn Cầm lặp lại hai lần, tâm trạng rất kích động, thậm chí còn có chút nức nở.
An Diệc Diệp cười vỗ vai anh nói: “Xin lỗi, làm mọi người lo lắng rồi.”
Mai Ấn Cầm ôm chặt cô một lúc mới chịu buông tay, lại quan sát cô cẩn thận.
“Em có bị thương không, tôi nghe nói em rơi xuống biến, sau đó thì sao?”
“Tôi được bà Nguyễn cứu.”
Mai Ấn Cầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh đã nghe người khác nói đến chuyện này, vẫn luôn muốn đến nhà họ Nguyễn xem thử.
Nhưng anh lại không dám, sợ người anh gặp không phải là An Diệc Diệp thật, lúc đó anh phải làm sao đây.
Nhưng lúc này nhìn thấy An Diệc Diệp thật sự đứng trước mặt anh, anh cảm thấy vô cùng may mắn.
“May mà em không sao.”
Anh lại lặp lại lần nữa, lúc này mới nhẹ nhàng buông cô ra.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào khu nhận nuôi.
An Diệc Diệp nhìn xung quanh, hỏi: “Mấy đứa nhỏ có thể ở lại đây bao lâu?”
“Không thể ở quá một năm, nếu trong thời gian này không có người nhận nuôi, mấy đứa nhỏ sẽ được phân chia cho những cô nhi viện gần đây.”
An Diệc Diệp nhíu mày, cách quản lý của khu nhận nuôi như thế này cũng không tốt, cho nên mới dễ dàng bị Dư Nhã Thiểm dắt đi như thế.
“Tôi lo lắng sau này Dư Nhã Thiểm sẽ uy hiếp đến bọn nhỏ.”
Mai Ấn Cầm trầm ngâm một lúc, nói: “Diệc Diệp, em có muốn xây dựng lại cô nhi viên không?”
An Diệc Diệp kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Mai Ấn Cầm kiên định nói: “Tôi có thể giúp em.”
An Diệc Diệp dừng một chút, nói: “Nếu thật sự có thể xây dựng một cô nhi viện mới, vậy đương nhiên là quá tốt rồi.”
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn về bên kia.
“Đi thôi, tôi muốn đi xem tình hình hiện tại của khu nhận nuôi.”
Mai Ấn Cầm dẫn cô đi gặp nhân viên quả lý nơi, tìm hiểu một số tình hình gần đây và kế hoạch sau này.
Mãi đến buổi chiều, cũng đã khá trễ, An Diệc Diệp mới rời đi.
“Tôi đưa em về.” Mai Ấn Cầm cười nói.
An Diệc Diệp nhìn thoáng qua tài xế còn đang chờ trước cửa nói: “Không cần.”
Mai Ấn Cầm nhìn theo tầm mắt cô, mỉm cười từ tận đáy lòng.
“Anh quên mất, bây giờ em đã khác xưa rồi.”
Nói xong, anh lại nói nhỏ.
“Diệc Diệp, bà ấy rất tốt với em, em nhất định phải trân trọng đó.”
“Tôi biết.”
Bà Nguyễn đối xử tốt với cô, cô luôn ghi khắc ở trong lòng.
Nhưng nghe Mai Ấn Cầm nói như thế, cô lại cảm thấy có hơi mất tự nhiên.
Lên xe, An Diệc Diệp vẫn có thể nhìn thấy anh đứng ở bên ngoài, mãi không chịu rời đi.
An Diệc Diệp quay đầu lại, sau đó lại nghe thấy tài xế nói cho cô nghe một tin tức làm cô cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Cô mở to mắt nhìn tài xế.
“Ông nói, anh Will đang ở lâu đài cổ của Khúc Chấn Sơ?”
Tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn cô, không ngờ An Diệc Diệp lại không hề biết gì về chuyện này.
“Trước đây ông nội của anh Will từng về nước, xây dựng một ngôi nhà thuộc về riêng ông ấy ở nơi này, chính là tòa lâu đài cổ trên núi kia. Sau khi thua cuộc, ông bị các phần tử cấp tiến ám sát, cho nên mới vội vàng rời đi.”
“Sau khi ông ấy đi, lâu đài cổ lập tức bị người khác đánh phá tan nát, chỉ còn lại một mớ hổn độn, sau đó Khúc Chấn Sơ mua lâu đài cổ nát và khu đất xung quanh, mới xây dựng lại lâu đài cổ như bây giờ, cô không biết sao?”
An Diệc Diệp từng nghe quản gia kể về lai lịch của tòa lâu đài cổ.
Nhưng lại không ngờ di sản mà Will quay về tìm kiếm lần này lại chính là nó!
“Vậy bây giờ thì sao? Bọn họ sao rồi?”
Tài xế nói: “Will xin tòa án, muốn cáo buộc Khúc Chấn Sơ, thu hồi sản nghiệp tổ tiên của anh ta về.”
Nói đến chỗ này, ngay cả tài xế cũng có hơi bực bội.
“Thật ra sau khi bọn họ đi, lâu đài cổ cũng bị vứt bỏ, sau đó bị thu về của công, Khúc Chấn Sơ bỏ tiền mua, về lý thì nên là đồ của anh ấy.”
“Nhưng anh Will lại cứ một mực khẳng định đó là đồ do tổ tiên anh ta để lại, muốn thu hồi, bây giờ mấy người kia đang ở lâu đài cổ cãi cọ ồn ào.”
An Diệc Diệp nhíu mày, không ngờ lại còn xảy ra chuyện này.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài, thấy còn chưa đến nhà họ Nguyễn.
Lập tức nói: “Ông đưa tôi đến lâu đài cổ của Khúc Chấn Sơ trước đi.”
Tài xế kinh ngạc nhìn cô.
Tuy mọi người đều biết An Diệc Diệp chính là người lúc trước đã kết hôn với Khúc Chấn Sơ.
Nhưng nay đã khác xưa, bây giờ An Diệc Diệp đã trở thành con gái nuôi của bà Nguyễn, muốn cái gì có cái đó, cần gì phải chịu thiệt thòi từ Khúc Chấn Sơ nữa chứa?
Nếu đổi thành người khác, đều ước gì có thể cắt đứt mối quan hệ, không ngờ An Diệc Diệp vậy mà vẫn còn nhớ thương anh.
Thấy tài xế mãi vẫn không có hành động gì, An Diệc Diệp nhịn không được lại thúc giục.
Lúc này tài xế mới gật đầu, đánh tay lái, đi về phía lâu đài cổ của Khúc Chấn Sơ.
Lúc này, không khí bên trong lâu đài cổ vô cùng căng thẳng.
Will biết được có người đang sinh hoạt trong lâu đài cổ mà ông nội anh để lại, hơn nữa còn phá bỏ kiến trúc lúc trước, nổi giận đùng đùng dẫn người chạy đến đây.
Mấy người quản gia đương nhiên không cho anh đi vào, nhưng lại không cản anh lại được.
Người của hai bên giằng co với nhau trong sân, không ai chịu nhường ai.
Quản gia sốt ruột nhìn về phía cổng, đến bây giờ mà cậu chủ vẫn chưa về, bọn họ sắp cản không được rồi!
Đám người này cứ đi xồng xộc vào, còn luôn miệng nói cái gì mà lâu đài cổ là của anh ta.
Xùy! Lâu đài cổ này là do cậu chủ đích thân kêu người xây dựng ra, muốn tặng cho cô An.
Sao có thể là của anh ta được?
“Cậu trai à, hiện tại cậu Khúc không có mặt ở lâu đài cổ, có chuyện gì thì sau này lại đến, tự tiện xông vào nhà người khác ở nước chúng tôi là trái pháp luật!”
Will kích động quơ quào tay chân.
“Không! Đây là di sản do ông nội của tôi để lại! Tôi muốn thu hồi nó! Các người lại còn dám phá bỏ lâu đài của ông nội tôi! Đúng là quá đáng!”
Quản gia cũng không biết ông đã giải thích với anh bao nhiêu lần rồi.
“Cậu trai à, trước khi bị cậu Khúc mua lại, nơi này cũng đã bị người phá phách đốt trọi, không còn thứ gì cả, chỉ để lại vài bức tường đổ nát.”
“Là cậu chủ đích thân tìm người xây dựng lại lâu đài cổ, đương nhiên cũng là của cậu ấy!”
Will nhíu mày.
“Sao anh ta có thể tự ý đụng vào đồ đạc của người khác khi chưa được chủ nhân đồng ý như thế!”
Quản gia cũng lười đi giải thích với anh, ông không thể giải thích cho anh ta hiểu được, đành phải gọi mấy người bảo vệ đến.
“Mời anh ta đi ra ngoài.”
Will nghe thế càng thêm tức giận.
“Sao mấy người lại có thể làm như thế! Không chỉ chiếm đoạt tài sản của người khác, lại còn muốn đuổi người đi!”
Quản gia nhíu mày, đúng là gặp phải người không chịu nói lý thì cho dù có giải thích như thế nào người ta cũng sẽ không chịu hiểu.
Lúc người của hai bên sắp sửa đánh nhau, chiếc xe chở An Diệc Diệp lại từ ngoài cửa từ từ đi vào.
Mọi người quay đầu nhìn lại, sau đó nhìn thấy cửa xe mở ra, An Diệc Diệp từ bên trong bước ra.
Quản gia vừa nhìn thấy cô, sợ đến mức trợn to hai mắt!
Tuy lúc trước ông nghe nói An Diệc Diệp đã quay về, nhưng không ngờ cô lại xuất hiện trước mặt bọn họ nhanh như thế.
Quản gia và nữ đầu bếp suýt chút nữa đã lao lên ôm cô, vỡ òa vì hạnh phúc.
Nhưng bọn họ vẫn có chút dè dặt đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm cô.