Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 182




Bà Nguyễn vừa lên tiếng, mọi người đều yên tĩnh lại.

Không ai dám lên tiếng, muốn trách thì phải trách Vũ Thực đen đủi, cứ phải chọc vào An Diệc Diệp.

Rõ ràng đã biết giờ đây cô là con gái nuôi của bà Nguyễn, mà còn ăn gan hùm, không biết liệu có bị lột da hay không đây.

Đương nhiên Vũ Thực cũng biết điều này, vội bước tới, tiến gần về phía bà Nguyễn.

“Bà Nguyễn, thật sự là hiểu nhầm thôi. Tôi thật sự không hề chạm vào một ngón tay nào của cô An.”

Ánh mắt bà Nguyễn lạnh lùng.

“Đến bây giờ, ông vẫn không thừa nhận sao?”

“Ông cho rằng tại sao tôi lại vào đây? Chính là vì tôi ở bên ngoài đã nhìn thấy hành động của ông! May mà cậu Will nhanh hơn một bước đã cứu được Diệc Diệp, ông còn gì để giải thích nữa không?”

Vũ Thực biến sắc, không ngờ cảnh tượng ban nãy còn bị bà Nguyễn nhìn thấy.

Ông ta hoàn toàn không có thời gian giải thích, bà Nguyễn đã nói: “Thẩm Trình, đưa ông ta ra, không bao giờ cho phép bước vào địa bàn nhà họ Nguyễn nữa.”

Nói xong lại quay sang nhìn Ngũ Thập, giọng nói nhẹ nhàng.

“Ngũ Thập, cậu rảnh rỗi gây chuyện như vậy chắc là trong nhà có ít việc làm. Chỉ cần bận rộn rồi thì sau này sẽ không mắc phải sai sót nữa đâu.”

Ngũ Thập vừa nghe thấy vậy liền biến sắc.

Nhưng Thẩm Trình đã dẫn mấy vệ sĩ tới, đưa anh ta ra ngoài.

Giọng nói của Vũ Thực biến mất ngoài cổng lớn, phòng khách dần dần trở nên yên tĩnh.

Bà Nguyễn nhìn Will, mỉm cười.

“Cậu Will, hôm nay thật may có cậu giúp.”

Will vội xua tay.

“Không có gì, có thể cứu được người đẹp là mong muốn trong lòng của mọi người đúng chứ? Huống chi cho dù không có tôi thì cũng sẽ có người khác xuất hiện thôi.”

Nói xong, anh ta liền nhìn về phía An Diệc Diệp, kéo tay cô, đặt một nụ hôn hờ lên mu bàn tay cô.

“Rất vui được làm quen với cô, cô An. Tôi là Will Orix, cô có thể gọi tôi là Will.”

An Diệc Diệp giật mình không dám động đậy, tròn xoe mắt nhìn anh ta, không biết nên làm thế nào.

Đây là lần đầu tiên cô được một người lạ hôn mu bàn tay, thấy cô không nói gì mới ngẩng đầu lên.

An Diệc Diệp vội nói: “Chào anh, tôi là An Diệc biết cô.”

Bà Nguyễn nhìn hai người nói chuyện với nhau, hài lòng mỉm cười.

Xem ra không cần bà tác hợp, hai người đã làm quen nhau trước rồi.

Bà quay người, chuẩn bị rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.

Sau đó, bà liền nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đứng cách đó không xa.

Sắc mặt anh vô cùng khó coi, trừng mắt nhìn chằm chằm An Diệc Diệp và Will, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt kia như bà Nguyễn, anh mới bớt chút thái độ của mình lại, quay đầu qua, không chút sợ hãi nhìn vào mắt bà Nguyễn.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, như đang tóe lửa.

Một lúc sau, bà Nguyễn mới thu tầm mắt lại, quay người rời đi.

Mà Khúc Chấn Sơ vẫn cứ bất động, nhìn chằm chằm nơi cách đó không xa, An Diệc Diệp và Will đã bắt đầu nói chuyện với nhau, ánh mắt anh trầm được ánh mắt của Khúc Chấn Sơ, vừa nói chuyện với Will, vừa đi đến bên cửa sổ.

“Will, tiếng nước Q của anh tốt lắm, không giống như mới đến đây lần đầu.”

Will vui vẻ nở nụ cười.

“Tôi rất thích văn hóa Nước Q, rất lâu trước kia đã muốn đến đây du lịch rồi, có điều khi trước người nhà vẫn luôn không đồng ý, chỉ sau khi tiếp nhận tước vị, thì tôi mới có cơ hội đến đây.”

“Anh đến đây để du lịch sao?”

“Không.”

Will lắc đầu.

“Thực sự không giấu gì cô, lần này tôi đến đây là để thu hồi phần sản nghiệp của gia tộc.”

An Diệc Diệp tò mò nhìn anh ta, có chút không hiểu.

Will xua tay nói: “Không phải sản nghiệp lớn gì cả, chỉ là rất lâu trước kia, tổ tiên của tôi từng đến các nước phương Đông rồi để lại một số thứ ở đây, sau đó rời đi vội vàng, tôi mới muốn trở lại xem xem sao.”

Nói chuyện một lúc, An Diệc Diệp mới biết hóa ra Will là một công tước nước Anh.

Khoảng thời gian trước mới thừa kế tước vị, sau đó đã đến đây.

Anh ta vừa nghe nói An Diệc Diệp giỏi về phục chế đồ cổ liền vui mừng trợn tròn mắt.

“Trời ạ, tôi thích nhất là những món đồ cổ của Nước Q, thực ra, năm đó ông nội tôi đã mang đi một vài thứ từ bên này, lần này tôi tới đây là để trả lại những món đồ cổ đó cho đất nước của cô.”

An Diệc Diệp nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn anh ta.

Không ngờ Will đến đây lại là vì mục đích này!

Bây giờ trên quốc tế có rất nhiều người giữ văn vật của Nước Q đều liên tục trả những món đồ trong tay về mà không cần đền đáp, thật ra có không ít những thứ đá quý đều được thu về viện bảo tàng.

Nhưng không ngờ, Will cũng làm như vậy, An Diệc Diệp không khỏi có cái nhìn khác về anh ta.

Will như chợt nhớ ra điều gì đó, chợt quay đầu lại, bàn tay bất giác kéo lấy cô.

“Đúng rồi, nếu cô đã là chuyên gia phục chế đồ cổ, vậy thì chắc chắn cô quen không ít người trong viện bảo tàng đâu nhỉ? Thật ra đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm được viện bảo tàng thích hợp, nếu cô có thể làm trung gian dẫn đường thì sẽ tiện hơn nhiều.”

Chuyện như vậy, sao An Diệc Diệp có thể từ chối cho được?

Cô gật đầu: “Không thành vấn đề, tôi có thể giúp anh. Thầy dạy tôi phục chế đồ cổ từng làm ở viện bảo tàng Hoàng Cung, có lẽ có thể liên hệ được với bên đó, thu thẳng vào trong viện bảo tàng luôn.”

Ánh mắt Will sáng rực nhìn cô.

“Ôi, trời ơi, cô đúng thật là giỏi quá!”

Nói xong, anh ta không kiềm nổi lòng đứng gần hơn một chút, như sắp dính lấy mặt của An Diệc Diệp.

Vì sự tiến gần đột ngột của anh ta, An Diệc Diệp vô thức ngả người về phía sau, nhưng đằng sau lại có thứ cản lại.

Cô đành phải hơi rụt người lại, trừng lớn mắt nhìn anh ta.

“Sao vậy? Còn có việc gì sao?”

“À…”

Will im lặng một lúc, nói: “Có phải mỗi một cô gái phương Đông đều xinh đẹp như búp bê sứ giống cô không?”

An Diệc Diệp ngơ ra, được người ta khen trực diện như vậy, sắc mặt cô lập tức phiếm hồng.

Nhưng ánh mắt của Will lại càng sáng hơn, nhìn thẳng vào An Diệc Diệp.

Ngơ ra một lúc, mới kinh ngạc nói: “Thượng đế của tôi ơi, cô đúng là… đáng yêu quá đi mất!”

An Diệc Diệp căng thẳng đến mức không biết phải làm sao.

Lần đầu tiên cô được người ta khen như vậy.

Cô cẩn thận né tránh tầm mắt, không dám nhìn vào đôi mắt màu xanh, bên trong như đang ẩn chứa cả bầu trời sao kia.

Nhưng Will lại chậm rãi tiến gần tới.

“Cô An, tôi có thể hỏi cô một điều không?”

“Chuyện gì?”

Will nhỏ giọng nói: “Xin hỏi cô có bạn trai không?”

An Diệc Diệp nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, đang chuẩn bị kiếm một cái cớ cho qua.

Chợt có một giọng nói giận dữ vang lên ở phía sau.

“Cô ấy có.”