An Diệc Diệp giật mình trước nụ hôn đột ngột của anh, cô vội rút chân về, rồi giữ thật chặt.
Cô trợn tròn mắt nhìn Khúc Chấn Sơ.
“Anh đang làm gì đấy?”
Khúc Chấn Sơ đang ngồi xổm dưới đất, hơi ngẩng đầu lên nhìn cô.
Ánh trăng từ trên trời chiếu xuống người anh.
Mắt anh như đang phát sáng, An Diệc Diệp đang nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt anh.
Khúc Chấn Sơ nhìn cô, rồi lại cúi đầu, tiếp tục đổi tay cầm chân còn lại của An Diệc Diệp lên, anh vẫn để chân cô lên đầu gối của anh.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cởi quai giày cao gót ra, lúc nhìn thấy chân cô đã bị ma sát đến sưng đỏ thì nhất thời nhíu mày.
Như thể trước mắt là chuyện cực kỳ hệ trọng.
“Nếu không thích hợp mang giày cao gót, tại sao cô còn mang?” Anh ngượng miệng hỏi.
An Diệc Diệp khó hiểu đáp: “Đây là bữa tiệc.”
Cô nhìn chằm chằm Khúc Chấn Sơ ở trước mặt, sợ anh lại hành động làm người khác khiếp sợ như ban nãy.
Cô rút chân về, nhưng Khúc Chấn Sơ không chịu buông tay.
Cô đành phải lên tiếng: “Anh Khúc, anh bỏ chân tôi ra được rồi đó.”
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ hơi ảm đạm, rồi buông cổ chân cô ra, nhưng không rời đi, mà đứng dậy cởi áo khoác vest của mình ra trải dưới đất.
Sau đó anh để hai chân An Diệc Diệp giẫm lên áo vest của mình.
“Sau này cô đừng mang mấy đôi cao gót đó nữa.” Anh lại nói.
An Diệc Diệp nhìn áo vest đắt tiền được đặt may thủ công bị mình giẫm dưới chân, thì nhất thời phải làm thế nào.
Nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn không muốn rời đi, mà xoay người ngồi cạnh An Diệc Diệp.
Anh ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời, từ tốn nói: “Trước đây vợ tôi cũng không thích mang giày cao gót.”
An Diệc Diệp sửng sốt, hai tay khẽ siết thành nắm đấm.
“Người phụ nữ đó rất ngốc.” Khúc Chấn Sơ lên tiếng.
An Diệc Diệp quay đầu nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ còn bảo cô ngốc?
Nhưng lúc này cô lại thấy khóe miệng Khúc Chấn Sơ khẽ mỉm cười, như đã chìm trong ký ức của mình.
“Quả thật rất ngốc.”
Anh kiên định nói: “Rõ ràng cô ấy không mang được giày cao gót, tại sao lần nào cũng muốn mang vậy?”
“Tôi không ngăn được cô ấy, đành phải lén lút vứt hết giày cao gót trong nhà ra ngoài.”
An Diệc Diệp hơi sửng sốt, thảo nào sau đó cô chẳng thể nào tìm thấy giày cao gót trong nhà, dù đi tham dự vũ hội, cũng chỉ có thể mang giày đế bệt.
Khúc Chấn Sơ lại nói tiếp: “Tôi đã phát hiện một chiếc bút ghi âm mà cô ấy để lại, ở nơi cô ấy rơi xuống biển.”
An Diệc Diệp mở to mắt nhìn anh.
Nhưng Khúc Chấn Sơ không quay đầu lại: “Đó là món quà cô ấy định tặng cho tôi vào ngày sinh nhật.”
“Nhưng hôm đó tôi lại hiểu lầm cô ấy, tôi đã cho rằng cô ấy lừa tôi, lừa mọi người, giẫm đạp tình cảm của tôi ở dưới chân.”
“Tôi đã nhốt cô ấy rất lâu, cô ấy đã khóc, nhưng tôi vẫn không chịu tin cô ấy. Tôi còn bảo, trái tim cô ấy chẳng đáng một đồng đối với tôi.”
Nói đến đây, anh cúi đầu nhìn An Diệc Diệp ở bên cạnh.
“Thật ra, trong tim tôi, trái tim cô ấy còn quý giá hơn mọi thứ, là thứ mà tôi không dám hy vọng xa vời.”
An Diệc Diệp ngạc nhiên khi bị ánh mắt của anh khóa chặt, rồi cô quay đầu đi, không nói gì.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Khúc Chấn Sơ nói ra những lời này.
Dứt lời, Khúc Chấn Sơ lại giơ tay phải tới trước mặt cô.
Vì hành động này mà áo sơ mi trên tay anh hơi vén lên, An Diệc Diệp nhìn thấy trên cổ tay anh đang đeo một sợi dây chuyền màu bạc.
Kiểu dáng của sợi dây chuyền khá đặc biệt, trong mặt dây chuyền khắc hình trái tim có một tấm ảnh.
Khúc Chấn Sơ nhìn cô nói: “Cô có muốn xem bức ảnh trong mặt dây chuyền này không?”
Tất nhiên An Diệc Diệp biết bên trong là bức ảnh gì, nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn còn giữ lại ư?
Bàn tay đang vươn ra của cô bỗng ngừng lại, một lát sau lại thu về.
“Tôi không xem nữa.”
Khúc Chấn Sơ không cưỡng ép, mà thất vọng thu tay về, không nói gì nữa.
Xung quanh yên ắng đến nỗi gần như khiến người khác cảm thấy ngạt thở, An Diệc Diệp mất kiên nhẫn đứng dậy.
“Xin lỗi, tôi phải về rồi.”
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại nói: “Cô hãy bảo người nhà họ Nguyễn mang một đôi giày tới, đừng mang giày cao gót nữa.”
Nhưng An Diệc Diệp lại im lặng, cô cúi đầu nhìn chân mình, vẫn tiếp tục mang giày cao gót.
“Tôi cảm thấy, tôi có thể thích nghi được.”
“Chẳng phải con người luôn vì chuyện của mình mà trả giá điều gì đó ư? Muốn ăn diện đẹp thì phải trả giá tương đương, chuyện khác cũng y như thế thôi.”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày.
Nhưng An Diệc Diệp lại nở nụ cười.
“Cảm ơn anh. Xin lỗi vì đã làm bẩn áo anh. Tôi sẽ bảo bọn họ giặt sạch giúp anh, hoặc mua một cái mới tặng anh.”
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại cúi người, nhặt áo vest dưới đất lên, rồi đưa cho An Diệc Diệp.
“Không cần phải mua cái mới đâu, cô có thể ủi lại giúp tôi không?”
An Diệc Diệp vừa mới nhận lấy, thì bỗng nhìn thấy ánh mắt của Khúc Chấn Sơ.
Cô nhớ, trước đây Khúc Chấn Sơ cũng sẽ bảo cô ủi đồ giúp anh.
“Được thôi, tôi sẽ bảo người nhà họ Nguyễn tới đây lấy đồ.”
Khúc Chấn Sơ nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi lắc đầu đổi lời: “Vậy không cần nữa đâu.”
“Vậy thì tốt.”
Dứt lời, An Diệc Diệp xoay người đi về phía yến tiệc.
Khúc Chấn Sơ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng từ từ rời đi của cô, đến khi An Diệc Diệp khuất khỏi tầm mắt.
Nguyễn Lê đứng ở gần đó thấy thế thì khẽ nhíu mày.
“Cậu ta cũng không tồi tệ như vậy, đúng không?”
Người đàn ông cao lớn ngồi bên cạnh bà lên tiếng.
Nhưng Nguyễn Lê vẫn nhíu mày.
“Đó là vì anh không biết trước đây cậu ta đã làm gì Diệc Diệp. Nếu không vì cậu ta, con bé sẽ không rơi xuống biển, hại em suýt mất con gái.”
“Nếu đã như thế, sao em còn để Diệc Diệp lộ mặt? Nhà họ Tiêu, nhà họ Khúc, mấy gia tộc này đều xem em là cái gai trong mắt, chỉ cần Diệc Diệp xuất hiện, chắc chắn bọn họ sẽ hành động.”
Nguyễn Lê thở dài.
“Nhà họ Nguyễn cần người thừa kế.”
“Sau này, nếu con bé thừa kế sản nghiệp đồ sộ của nhà họ Nguyễn, lại không có em ở bên cạnh, chắc chắn sẽ bị người khác ức hiếp. Chỉ khi nào con bé mạnh mẽ lên trước, mới có thể bảo vệ chính mình.”
Người đàn ông ở trong bóng tối bất đắc dĩ thở dài, ông luôn bó tay trước người phụ nữ này.
“Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.”
“Không, không còn nhiều nữa...” Nguyễn Lê đáp.
Người đàn ông đứng dậy, từ tốn nói: “Dù sao Diệc Diệp cũng cần phải có một người đàn ông bầu bạn đến cuối đời.”
Giọng điệu Nguyễn Lê cực kỳ kiên định.
“Em đã chọn người thích hợp hơn Khúc Chấn Sơ rồi.”
Trong bóng tối, người đàn ông vươn tay kéo tay Nguyễn Lê, rồi hôn lên môi bà.
“Lê, em có còn nhớ trước đây khi ba mẹ anh phản đối chúng ta ở bên nhau, bọn họ đã nói gì với em không?”
Nguyễn Lê đứng tại chỗ, không quay đầu lại.
Một lúc sau, bà mới từ tốn hỏi: “Anh đang muốn nói, em thay đổi rồi à?”
Người đàn ông đáp: “Giờ dáng vẻ của em giống hệt ba mẹ khi ngăn cản chúng ta ở bên nhau.”
Nguyễn Lê nhíu mày.
“Em chỉ muốn tốt cho con bé.”