Bà ta trả lời như vậy, càng làm sắc mặt mọi người trở nên phức tạp.
Rõ ràng đây là An Diệc Diệp mà?
Ngay cả tên cũng chẳng thèm đổi, còn bảo không phải, bà ta xem bọn họ đều là người mù à?
Nhưng bà Nguyễn nói như vậy, lại chẳng có ai dám lên tiếng phản bác.
Thế lực của nhà họ Nguyễn, nói cái gì là cái đó, dù bà ta nói là bệnh đậu mùa, bọn họ cũng phải tin.
Nhưng có mấy người vẫn cẩn thận nhìn Khúc Chấn Sơ, định xem thử anh có biểu hiện gì.
Khúc Chấn Sơ nhìn An Diệc Diệp trên cầu thang, một lúc sau vẫn không dời mắt khỏi cô.
Dù An Diệc Diệp đã cố gắng không muốn nhìn, cũng có thể cảm nhận rất rõ tầm mắt của anh, lòng bàn tay cô nhanh chóng rịn ra tầng mồ hôi mỏng.
Bà Nguyễn đang nắm tay cô cảm nhận được điều này, nên khẽ nói: “Diệc Diệp, con đừng căng thẳng.”
An Diệc Diệp gật đầu.
Cô chợt nhớ lại tối qua bà Nguyễn bỗng tới thăm cô, rồi đề xuất muốn nhận cô làm con gái.
Mới đầu An Diệc Diệp còn chưa dám tin, nhưng bà Nguyễn lại cực kỳ chắc chắn.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng xuất phát từ khoảng thời gian này, bà Nguyễn đã chăm sóc cho cô, nên An Diệc Diệp đành phải đồng ý.
Nhưng bữa tiệc này lại làm cô hơi khó hiểu.
Bà Nguyễn giải thích: “Con không thể nấp trong bóng tối cả đời được, nếu mọi người đều cho rằng con đã chết rồi, vậy thì con hãy dùng thân phận hoàn toàn mới để sống tiếp. Bữa tiệc hôm nay có thể cho con một thân phận, cũng chẳng ai dám mạo phạm đến thân phận của con.”
Nhưng giờ An Diệc Diệp lại lo lắng.
Mọi người đều cho rằng cô đã chết rồi, còn Khúc Chấn Sơ thì sao?
Anh cũng cho rằng cô đã chết rồi ư?
Lúc đó An Diệc Diệp đã đồng ý, nhưng giờ khi thật sự xuất hiện trước mặt Khúc Chấn Sơ, cô lại nhất thời sợ hãi.
Cô vẫn chưa biết làm sao để đối mặt với Khúc Chấn Sơ.
Cô không biết rốt cuộc tình cảm mà Khúc Chấn Sơ dành cho cô là gì?
Anh nói yêu cô nhưng lại không tin cô, anh bảo không cần cô nữa, nhưng lại nói với bà Nguyễn rằng, cả đời này anh chỉ có một người vợ là cô.
An Diệc Diệp mơ màng rồi.
Giờ Khúc Chấn Sơ đang nhìn An Diệc Diệp bằng ánh mắt thâm tình như thế, như muốn khắc cô vào tim.
Dưới ánh nhìn của anh, thậm chí An Diệc Diệp đã quên mất mình đang ở trong bữa tiệc, mà cô chính là chủ nhân.
Hoa nở hoa tàn, mây tụ mây tan, chớp mắt đã muôn đời.
Bà Nguyễn khẽ kéo tay cô, cuối cùng An Diệc Diệp cũng phản ứng lại, cô thu hồi tâm tư rối bời, từ tốn đi xuống lầu.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, trong lòng mọi người đều đã đưa ra quyết định thích hợp nhất trong tình huống này.
Rõ ràng hành động này của bà Nguyễn là muốn che chở An Diệc Diệp.
Nếu nói trước mắt An Diệc Diệp là con gái nuôi của bà ta, chứ không phải là vợ Khúc Chấn Sơ, vậy cô sẽ là con gái nuôi của bà Nguyễn, chẳng hề quan hệ gì với Khúc Chấn Sơ.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, mọi người đều nhìn về phía An Diệc Diệp bằng cặp mắt khác.
Nhà họ Nguyễn chỉ có một mình bà Nguyễn, huống hồ đến giờ bà ta vẫn chưa kết hôn và có con.
Mặc dù lúc trước bà ta đã nhắc đến chuyện kết hôn, nhưng sau đó chẳng có tin tức gì cả, toàn bộ sản nghiệp to lớn đều do một mình bà Nguyễn nắm giữ.
Nếu sau này bà ta mãi không có con, đợi khi nào bà ta được 100 tuổi, thì An Diệc Diệp sẽ trở thành người thừa kế hợp pháp duy nhất, là gia chủ đời mới của nhà họ Nguyễn.
Dưới tình huống như vậy, nếu có thể tạo mối quan hệ với An Diệc Diệp vào lúc này, thì tương lai sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho công ty và gia tộc.
Nghĩ như vậy, biểu hiện của bọn họ đều trở nên thân thiện hơn nhiều.
An Diệc Diệp vừa đi xuống, đã có người đi tới bắt chuyện với cô.
Bởi vì bà Nguyễn luôn đi theo bên cạnh, nên mọi người cũng hơi ăn nói khép nép.
An Diệc Diệp vừa đối phó với câu hỏi của bọn họ, trong đầu vừa hiện lên hình ảnh của Khúc Chấn Sơ.
Kể từ lúc nãy, tầm mắt đó vẫn chưa từng biến mất, mà luôn nhìn chằm chằm cô một cách nóng bỏng mãnh liệt, như muốn thiêu đốt cả người cô.
Giờ anh cảm thấy thế nào khi đã biết chắc rằng cô vẫn còn sống?
Anh có ngạc nhiên vui mừng không?
Cô thầm suy đoán, nhưng lại không dám quay đầu nhìn về phía Khúc Chấn Sơ.
Một lúc sau, đợi An Diệc Diệp đã dần thích nghi với bầu không khí của bữa tiệc, cuối cùng bà Nguyễn cũng rời đi.
Tiết mục quan trọng nhất trong bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Giờ ban nhạc bắt đầu mở nhạc khiêu vũ, với giai điệu du dương lay động.
Mấy người xấp xỉ tuổi ở xung quanh đều đồng loạt đưa tay ra mời về phía An Diệc Diệp, định khiêu vũ đầu tiên.
“Cô An, cô có thể nhảy một bài với tôi không?”
“Diệc Diệp, hy vọng tôi có thể nhảy bài đầu tiên với cô.”
An Diệc Diệp nhìn bảy tám cánh tay ở trước mặt, nhất thời không biết phải làm thế nào.
“Cô An.”
Trong tiếng ồn ào, một giọng nói trầm thấp từ tính từ tốn vang lên.
Mặc dù giọng nói không lớn, nhưng lại truyền vào tai An Diệc Diệp ngay.
Cả người cô cứng đờ, nhưng không quay đầu lại.
Người ở phía sau vẫn nói tiếp.
“Tôi có thể mời cô nhảy một bài không?”
An Diệc Diệp từ từ quay đầu lại, thấy Khúc Chấn Sơ đang đứng sau lưng mình.
Dưới ánh đèn, ánh mắt anh quá đỗi dịu dàng.
Tầm mắt của Khúc Chấn Sơ nhìn lên người cô, tình cảm trong mắt như muốn nhấn chìm An Diệc Diệp.
Mấy người khác nhìn Khúc Chấn Sơ đang đi tới, rồi lại nhìn An Diệc Diệp.
Dù nói gì đi chăng nữa thì trước đây An Diệc Diệp cũng là vợ Khúc Chấn Sơ, không biết lần này bọn họ sẽ làm thế nào?
An Diệc Diệp nhìn bàn tay luôn chìa trước mặt mình của Khúc Chấn Sơ, như thể nếu cô không đồng ý thì anh sẽ đợi đến khi cô đồng ý mới thôi.
Cô từ từ hít sâu một hơi, rồi giơ tay đặt vào lòng bàn tay của anh.
“Được.”
Khúc Chấn Sơ nắm tay cô, rồi dắt cô đi về phía sàn nhảy.
Vũ hội hôm nay sẽ do hai người sẽ khiêu vũ đầu tiên.
An Diệc Diệp luôn giữ im lặng, cảm nhận được bàn tay Khúc Chấn Sơ đang nhẹ nhàng ôm eo cô, rồi dắt cô khiêu vũ theo điệu nhạc trong sàn nhảy.
Dù là lúc này, An Diệc Diệp cũng có thể cảm nhận rất rõ, Khúc Chấn Sơ đang nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng.
Cô cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nhưng giờ Khúc Chấn Sơ lại mở miệng.
“Cô An, cho hỏi cô có quen vợ tôi không?”
Tim An Diệc Diệp nhất thời đập mạnh, không trả lời anh.
Nhưng Khúc Chấn Sơ như đã sớm dự đoán cô sẽ không trả lời nên nói tiếp: “Cô ấy cũng tên là An Diệc Diệp giống như cô.”
An Diệc Diệp nghe vậy thì cảm thấy ánh mắt ban nãy của Khúc Chấn Sơ càng nóng bỏng hơn, như muốn xuyên thủng cô.
Cô khẽ nói: “Có lẽ chỉ là trùng tên thôi...”
“Không chỉ có tên mà ngay cả vóc dáng cũng cực kỳ giống.”
An Diệc Diệp nói lại những lời mà bà Nguyễn đã nói với cô lúc trước: “Tôi nhớ, vợ anh Khúc đã rơi xuống biển mất rồi mà.”
“Không, cô ấy chưa chết, cũng sẽ không chết.”
Giọng điệu chắc như đinh đóng cột đó, làm An Diệc Diệp không khỏi ngẩng đầu nhìn anh.
Nhưng chỉ liếc mắt, đã suýt bị ánh mắt nóng rực của Khúc Chấn Sơ thiêu đốt.
Cô lại cúi đầu xuống ngay.
“Vậy anh có thích cô ấy không?”
“Không.”
Khúc Chấn Sơ ôm eo cô xoay một vòng.
Tim An Diệc Diệp nhất thời lạnh lẽo, nhưng lại cảm thấy Khúc Chấn Sơ hơi cúi người, nói nhỏ vào tai cô.
“Mà tôi yêu cô ấy.”