Khúc Chấn Sơ quỳ xuống, hai tay cẩn thận nhặt sợi dây chuyền dưới bụi cỏ lên, đặt trong lòng bàn tay.
Đây là sợi dây chuyền mặt rỗng màu bạc của An Diệc Diệp.
Anh vừa nhìn đã nhận ra được, đây là sợi dây chuyền mà anh đã chính tay mình đeo cho An Diệc Diệp.
Ấn nút mở trên đó, mặt dây chuyền hình trái tim nảy lên, tấm ảnh trong đó hiện ra.
Khi nãy lúc nhìn thấy sợi dây chuyền này, anh còn cất giữ chút hi vọng, nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh này, mọi hi vọng lập tức bị dập tắt.
Cơ thể Khúc Chấn Sơ lắc lư mạnh mẽ, như có một cái búa lớn đập mạnh vào người anh, phát ra tiếng động lớn, bên tai “ong ong”, không thể nghe thấy gì khác nữa.
Thậm chí, đến cả hô hấp gần như cũng sắp ngừng lại.
Ngón tay anh run rẩy, sợ hãi, hoảng loạn, còn có đau đớn…
Cơn đau mạnh mẽ bao trùm lên mọi cảm xúc và tri giác của anh.
Một lúc lâu sau, Khúc Chấn Sơ mới hít sâu một hơi.
“An Diệc Diệp…”
Anh cúi người xuống, đặt sợi dây chuyền lên trước ngực, cuộn tròn người lại, như một con thú bại trận.”
“Diệc Diệp, anh sai rồi, anh biết sai rồi…”
Đúng lúc này, anh mới nhìn thấy một cây bút ghi âm rơi ở bên cạnh.
Khúc Chấn Sơ ngập ngừng một lúc, cẩn thận cầm nó lên, ấn nút phát.
Ngay sau đó, giọng nói của An Diệc Diệp vang lên bên tai anh.
Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ cùng với sự quyến luyến sâu sắc, còn có cả những nỗi niềm chưa được giải tỏa.
Khúc Chấn Sơ, em thích anh…
Em muốn mỗi một ngày sau này đều được ở bên anh. Muốn tặng anh những lời chúc vào mỗi sinh nhật của mình.
Muốn thật nhiều năm về sau chúng ta còn có thể ở bên nhau, lúc đó anh cũng đã già rồi, em sẽ ở bên anh.
Hoa nở hoa tàn, có lẽ những người bên anh sẽ đến rồi đi, nhưng em sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Ngũ quan của Khúc Chấn Sơ dần trở nên biến dạng do đau đớn.
Anh siết chặt cây bút ghi âm trong tay, thậm chí anh còn có thể tưởng tượng được sự dịu dàng trong ánh mắt, gương mặt đỏ ửng lên vì ngại ngùng của An Diệc Diệp lúc cô nói những lời này
Nhưng ánh mắt của cô lại đang phát sáng.
Giọng nói trong bút ghi âm ngập ngừng một lúc, tiếng nói của An Diệc Diệp vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.
“Em yêu anh, Khúc Chấn Sơ, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Cơ thể Khúc Chấn Sơ run lên.
Đây là… món quà sinh nhật An Diệc Diệp muốn tặng cho anh.
Lời hứa hẹn cả đời.
Nhưng ngày hôm đó, anh đã nói những gì?
Anh lại nhốt An Diệc Diệp lại!
Anh không tin cô.
Không cần tình yêu của cô.
Nói trái tim của cô không đáng một xu…
“Xin lỗi em, xin lỗi em, thật sự xin lỗi em…”
Anh cầm cây bút ghi âm trong tay, như là An Diệc Diệp đang ở ngay trước mặt anh lúc này.
Từng tiếng xin lỗi, ăn năn vang lên.
Nhưng lúc này lại không ai có thể nghe thấy được.
Một lúc sau, cây bút ghi âm lại vang lên một đoạn tin nhắn khác.
Giọng nói của An Diệc Diệp lại truyền tới.
“Tiêu Nhĩ Giai, cô đi đến bước đường này đều là do cô, không liên quan gì đến tôi hết.”
Cơ thể Khúc Chấn Sơ run rẩy, anh chợt ngẩng đầu dậy, trong ánh mắt tràn ngập sự căm hận.
Cây bút này đã ghi âm lại toàn bộ tình hình lúc đó, vang vọng bên tai Khúc Chấn Sơ.
Qua chiếc bút ghi âm cũng có thể cảm nhận được sự căm hận trong giọng nói của Tiêu Nhĩ Giai.
“Tôi nói cô nghe, tôi hận không thể đích thân giết cô! Lột da cô! Rút gân cô! Đến cả khi nằm mơ tôi cũng nghĩ nên giết cô như thế nào!”
Khúc Chấn Sơ siết chặt bàn tay lại, ánh mắt đỏ rực, như một con sư tử đang nổi giận.
Tiêu Nhĩ Giai! Cô dám sao!
Gương mặt anh lập tức biến dạng, quay đầu nhìn sang vách đá bên cạnh, xông qua đó.
Vì chạy quá nhanh, suýt chút nữa anh rơi khỏi vách đá.
Khúc Chấn Sơ quỳ xuống cạnh vách đá, cúi đầu nhìn sóng biển cuộn trào, bên tai lại vang lên giọng nói của An Diệc Diệp.
“Khúc Chấn Sơ, em cảm thấy, em đã nhìn thấy pháo hoa rồi…”
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cơ thể Khúc Chấn Sơ run rẩy.
Anh nhớ ra rồi.
Anh từng nói, phải khiến An Diệc Diệp nhìn thấy pháo hoa thì liền nhớ đến anh.
An Diệc Diệp nói: “Khúc Chấn Sơ, em nhớ anh rồi.”
Khúc Chấn Sơ nhìn mặt biển trước mắt, đau đớn không thôi.
Diệc Diệp của anh vẫn luôn ở bên anh, vẫn luôn yêu anh sâu sắc…
Mà anh đã làm những gì chứ?
Anh nằm trên mặt đất, thấy trái tim như bị người ta giữ lấy, không ngừng xét nát, đau đớn khiến anh gần như không thở nổi, đôi mắt đỏ rực.
Nước mặt chậm rãi dâng lên, làm mờ tầm nhìn của anh.
Anh hơi cúi đầu xuống, hai hàng nước mắt chậm rãi tuôn ra từ khóe mắt.
Sự đau đớn khi mất đi người thương yêu khiến anh không thể chịu đựng nổi.
Anh quỳ trên vách đá, bật khóc.
Lúc quản gia và Chiết Lam chạy tới liền thấy Khúc Chấn Sơ đang ngồi dưới đất bật khóc đau đớn, hai người kinh ngạc, hoảng loạn chạy tới.
“Tổng giám đốc Khúc?”
“Cậu chủ, có chuyện gì vậy? Cô chủ đâu?”
Quản gia sốt ruột nhìn xung quanh.
Nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ của Khúc Chấn Sơ thì liền ngơ ra.
Anh cầm một chiếc bút ghi âm và sợi dây chuyền trong tay, quỳ dưới mặt đất, trên mặt vẫn còn vết nước mắt.
Quản gia đi theo Khúc Chấn Sơ hai mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Khúc Chấn Sơ rơi lệ.
Không ngờ, cậu Khúc cũng khóc…
Lúc này Khúc Chấn Sơ chợt quay đầu lại nhìn bọn họ, sắc mặt lập tức thay đổi, chậm rãi đứng dậy.
“Tìm dưới biển.” Anh nói.
Ba chữ ngắn ngủi khiến quản gia và Chiết Lam nhìn nhau, trong lòng có một suy đoán, nhưng lại không dám tin.
Giọng nói của Khúc Chấn Sơ trở nên kiên định hơn.
“Tìm dưới biển!”
“Cho dù có phải lật tung vùng biển này lên cũng phải tìm cho ra An Diệc Diệp!”
Hai người vừa nghe, liền biến sắc.
An Diệc Diệp rơi xuống biển rồi?
Bọn họ vội nhìn xuống mặt biển cuộn trào, rồi lại nhìn hai bàn tay siết thành nắm đấm của An Diệc Diệp, cơ thể đến lúc này vẫn còn hơi run rẩy.
Đôi mắt đỏ rực ẩn chứa nước mắt, ánh mắt nặng nề nhìn mặt biển.
“Đi ngay bây giờ! Điều động hết mọi lực lượng tôi có thể điều động, mỗi một người đều phải tìm!”
Quản gia nhanh chóng tỉnh táo lại, gật đầu.
“Vâng, giờ tôi sẽ đi làm ngay!”
Nói xong, ông quay người chạy ra ngoài.
Ngày mười sáu tháng tám.
Tất cả mọi người đều ghi nhớ ngày này.
Vào ngày hôm đó, cả thủ đô đều nháo nhào không yên.
Một nửa số người đều nhận được tin tức An Diệc Diệp rơi xuống biển, còn Khúc Chấn Sơ điều động hết mọi lực lượng, dốc sức tìm kiếm!
Tin tức ngợp trời truyền đi cả nước, vì hành động tìm kiếm lần này mà cả nước đều náo loạn.
Hàng chục nghìn người tập trung trên vách đá, mọi công cụ tìm kiếm đều được sử dụng đến.
Một ngày…
Hai ngày…
Ba ngày…
Gần như tất cả mọi người đều biết, An Diệc Diệp đã không còn có khả năng sống sót nữa, nhưng chỉ có Khúc Chấn Sơ vẫn mong chờ.
Không ai dám nhắc đến chữ “chết” trước mặt Khúc Chấn Sơ, chỉ có anh còn tin là chắc chắn An Diệc Diệp còn sống.
Nhưng dưới điều kiện như vậy, nhảy xuống từ vách đá cao như vậy, lại còn rơi xuống biển.
Đã ba ngày rồi, sao còn có cơ hội sống sót cho được?
Nhìn Khúc Chấn Sơ đang tìm kiếm cùng mọi người lúc này, quản gia không khỏi nhíu mày, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng.