Sau khi đưa gia đình bạn gái đi ăn xong thì Dương Tuấn Kha đã sắp xếp cho họ ở khách sạn đoàng hoàng, riêng Kiều Hạnh vì uống quá chén nên anh đưa về nhà chăm sóc.
Anh bế cô từ xe ra đi vào nhà lên lầu mở cửa phòng, đi về giường đặt cô nằm xuống.
Kiều Hạnh lúc này đã say quá say rồi tửu lượng bình thường đã không cao nên mới uống ly thứ 3 là nằm say ngay bàn luôn. Dương Tuấn Kha tháo giày cô ra rồi cởi luôn cả tất, nhìn đồng hồ đã hơn 15h20 phút rồi. Anh khom lưng đưa tay ra muốn cởi bỏ lớp áo ngoài ra cho cô muốn giúp thay cho cô bộ đồ ngủ. Ngón tay anh vừa chạm vào chiếc cúc áo thứ 2 thì bất ngờ bị bàn tay cô nắm lấy.
Kiều Hạnh mở mắt nhìn anh, cười cười một cái rồi đột nhiên cô cảm thấy khó chịu dựng người quay sang phía Tuấn Kha mà nôn ọe.
Cô nôn ra khiến áo sơ mi của anh bị dính một mảng, Dương Tuấn Kha không tức giận hay ghét bỏ ngược lại anh đở người cô dậy hẳng cho cô nôn hết ra.
Sau khi cô nôn hết sạch anh đem áo sơ mi của mình cởi ra, dọn sạch bải chiến trường mất khoảng mấy phút mới dọn sạch, từ trong nhà wc bước ra, áo còn chưa kịp mặc anh đi tới bên giường bế cô lên muốm tắm cho cô sạch sẽ.
Anh đưa tay ra bế thì cô đột nhiên mở mắt, khuôn mặt đỏ lự ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy người này rất đẹp trai rất soái cô ngồi dậy vừa cười vừa nói một cách ngốc nghếch.
" Anh đẹp trai này...là ai...thế? "
" Ô Ô trông anh giống....người yêu...em ghê...hà "
Dương Tuấn Kha nhếch đôi mày vẻ mặt có chút bất lực, anh cong môi mỉm cười mà trả lời.
" Em có người yêu rồi sao? "
" Anh không nghe sao...em nói em có người yêu rồi mà ! "
" Người yêu em đẹp trai giống anh? "
" Dạ...đúng!! "
Anh lắc đầu cười cười : " Ưm anh không tin, người yêu em đâu mà nói đẹp trai giống anh "
Kiều Hạnh gãi đầu nhìn xung quanh, rồi quay sang nhìn anh rồi gục đầu xuống, ngẩn nhìn anh rồi gục đầu xuống, liên tục như thế tận bốn lần.
" Người yêu em đâu....? "
Cô tròn mắt ngơ ngác mũi đỏ, má hồng hồng nhìn anh mà hỏi, Dương Tuấn Kha bị cô chọc cho cười ngây ngốc.
Ở bên nhau anh mới phát hiện là Kiều Hạnh có một tật xấu là khi uống say sẽ trở ngơ ngốc không nhớ người bên cạnh là ai, lần trước anh phải ôm ẻm dỗ cả đêm, nói bên tai nhiều lần nhắc ẻm nhiều lần ẻm mới nhớ ra.
Lần này bé ngốc lại uống say không nhận ra anh nữa, mà không sao anh có cách để cô nhớ ra anh là ai liền.
" Anh cười...gì thế....không được cười! Em nói người yêu em mắng anh bây giờ! "
Mặt dù đầu óc hơi choáng váng tầm mắt mơ màng nữa đóng nữa mở nhưng Kiều Hạnh vẫn biết anh đang cười mình, cô quơ tay lên đánh loạn xạ vừa đánh vừa nói.
" Em muốn biết người yêu của em ở đâu không? Anh biết đấy anh là người tốt có thể dắt em đi tìm gặp người yêu "
Kiều Hạnh nhìn gương mặt mờ mờ của anh do ngấm rượu mắt cô muốn đóng lại, cô mơ màng nhìn người đàn ông trước mắt dù không nhìn rõ đối phương nhưng có một cảm giác rất quen thuộc, cô tin lời anh nói liền gật đầu.
" Anh là người tốt, chắc anh...dẫn em gặp người yêu được.....em....tin...anh! "
Cô tự mình đứng dậy choạng vạng không vững mà ngã ra trước được anh ôm lấy, Tuấn Kha bế cô lên đi vào trong nhà tắm, loay hoay một lúc cũng tắm xong cho cô người yêu bé bỏng.
Lúc bế vào ra sao lúc đi ra bế y chang vậy, anh cưng cô hết nấc.
Anh để cô ngồi lên giường ngồi bên cạnh lấy khăn lau khô tóc ướt giúp cô. Kiều Hạnh mới tắm xong cộng với nhiệt độ phòng máy điều hòa nên cảm thấy hơi lạnh, cô run lên. Ôm chầm lấy anh, Tuấn Kha khẽ cười ôn nhu dừng tay lại, anh ôm cô ngồi lên đùi mình nhẹ nhàng hôn hít lên mặt cô mấy cái.
" Bé ngốc đã nói không được uống mà cứ uống say đến như vậy "
Anh lấy điện thoại gọi người phụ việc dưới nhà pha một ly nước giải rượu đem lên phòng cho anh.
Một lúc sau cô Hoa mang ly nước giải rượu lên anh cẩn thận gọi cô tỉnh dậy.
" Hạnh à, dậy uống chút nào "
Kiều Hạnh nghe tiếng thoang thoảng bên tai cô lờ mờ mở mắt, nhìn thấy gương mặt anh gần như vậy bây giờ cô mới nhận ra đây là anh người yêu của mình.
Chì thấy cô dựng đầu dậy hai bàn tay ôm lấy gương mặt nam tính của anh, tự cười rồi nói.
" A....anh Kha nè....người yêu của em nè....đẹp trai như này đúng là bạn trai của em nè...hi hi"
" Anh ơi....em không có say....em nhìn rõ anh nè...."
" Bảo bối ngoan uống hết cốc nước này nhé, rất ngon đó "
Anh dịu dàng mà dỗ dành cô dụ cô uống hết ly nước, Kiều Hạnh nhìn ly nước xong rồi lắc đầu không muốn uống.
" Không uống.....em muốn anh hôn em cơ "
Anh xoa đầu cưng chiều hôn chụt lên môi cô một cái.
" Anh hôn rồi em ngoan uống đi "
" Ưm....mh....phải uống thật ư...."
" Phải uống "
Kiều Hạnh bĩu môi một cái rồi uống ực mấy ngụm hết ly, anh đem ly bỏ ra bàn.
" Em ngủ xíu đi khi dậy sẽ tỉnh rượu ! "
Anh bắt cô nằm xuống giường ngủ, Kiều Hạnh nắm lấy cổ tay anh.
" Anh không ngủ với em à? "
" Em ngủ ngoan nhé, anh bận chút việc "
" Ồ..."
Dương Kha Vũ cúi người hôn một cái thật sâu vào cái miệng đang rầu rĩu kia, xong rồi anh đứng dậy thay đồ rồi đi ra ngoài xử lý công việc.