Biệt thự Hạ gia
Xe vừa tới cổng thì dừng lại, Huy Nam đi xuống trước mở cửa cho cô anh bên cửa kia cũng đã xuống xe, Châu Duật Thần kêu thư ký Phan lái xe về công ty trước còn mình cùng cô đi vào trong.
" Ba, mẹ, con về rồi đây "
Nghi Mạch hí hửng kéo cánh tay của anh kéo vào trong nhà chưa vào trong mà ông bà Hạ đã nghe tiếng gọi của con gái bảo bối rồi, lúc này Hạ Quân Trần đang ngồi trên ghế nhàn nhã xem tivi cùng vợ mình.
Nghi Mạch bước vào thấy hai người liền kéo anh tới ghế ngồi xuống " Ba mẹ con đem cậu về rồi nè "
Bà Phương Lan bật cười hiền hậu nhìn hai người nói " Con đấy xem chưa vào nhà đã nghe tiếng con rồi, con là tiểu thư Hạ gia đó phải biết tiết chế lại một chút "
" Duật Thần em về sao không nói trước với hai anh chị một tiếng, hay là con bé này lại bám lấy em đòi em về "
Duật Thần mỉm cười giọng nói tuy trầm nhẹ đáp lại " Ha chị hai là lỗi của em, bận công việc quá nên không có thời gian về thăm mọi người, sau này em sẽ tới chơi thời xuyên hơn "
" Ừ em về chơi thường xuyên được càng tốt hai anh chị rất vui, nhất là Tiểu Mạch con bé rất ngóng em về đó "
Ánh mắt đặt sang người cô, Nghi Mạch phồng má bộ dáng nũng nịu ôm lấy cánh tay của anh giọng thanh trong ngọt như kẹo cất lên : " Mẹ này...con muốn cậu Duật Thần gần gũi với gia đình thôi mà, cậu thấy con thương cậu không nè ? "
Anh xoa lấy đầy nhỏ một cách tự nhiên, gật đầu đồng ý theo lời nói của cô " Ừ cậu biết Tiểu Mạch nghĩ cho cậu, thương cậu mà cậu cũng rất yêu thương con "
" Hừ cậu nói dối ! "
" Ta nói dối chỗ nào ? "
" Cậu không có yêu thương con như lời cậu đã nói "
" Ai cho con suy nghĩ là ta không thương con vậy? "
" Chẳng vậy à thời gian qua ai là người tránh mặt con né con như né tà không chịu gặp mặt con không về nhà chơi cũng không thèm nhắn hay gọi điện cho con? "
Ông Hạ thấy con gái con gái có chút lỗ mãng sợ khiến không khí trở nên không vui liền lên tiếng nói " Con bé này sao lại ăn nói với cậu út như thế, cậu của con có công việc bận là đều hiển nhiên mà, không phải như con nghĩ đâu"
" Phải đấy, mẹ thấy cậu con trước giờ luôn là người yêu thương con nhất mà, con nói vậy cậu con sẽ buồn tự trách đó "
Bà nhìn anh nhận thấy anh đang suy nghĩ trầm tư lặng người, lúc này anh trong lòng cảm thấy tự trách nhiều lắm, càng nghĩ càng thấy ân hận vì cách xử sự lúc trước của mình, đúng là thật ích kỉ và hèn nhát tại sao anh lại có thể làm vậy khiến người quan tâm mình phải chịu tổn thương.
" Ta xin lỗi "
" Nghi Mạch à cậu sai rồi, cậu xin lỗi con sau này ta sẽ không làm như vậy nữa, con tha thứ cho ta lần này nhé "
Nghi Mạch ngạc nhiên nhìn xuống bàn tay mình đang được anh nắm lấy, tự dưng trái tim thổn thức lạ thường, xong rồi...xong rồi... hình như tim cô rung động rồi nó đang đập rung rinh vì người đàn ông trước mặt, cô nghe anh nói xin lỗi mình, dịu dàng nhẹ nhàng như vậy đối với mình, làm cô hơi bỡ ngỡ không nghĩ anh cư nhiên lại thật thà nhận lỗi và cầu xin cô tha thứ như vậy?
Châu Duật Thần trước kia luôn yêu thương cô đã quay trở lại rồi sao?
" E...hèm...nếu cậu có thành ý như vậy thì con cũng không đễ trong lòng nữa lần này con tha thứ cho cậu, lần sau mà có nữa là con sẽ không dễ dàng tha như này nữa đâu nhé "
" Ừ lần sau sẽ không có nữa, ta hứa với con đấy "
" Vậy thôi cậu ngồi nói chuyện với ba mẹ đi con lên lầu tắm rửa thay đồ cái nha "
" Ừ vậy con đi đi "
Nói xong cô buông tay anh ra chạy một lèo lên lầu trên.
Ba người lớn nhìn dáng vẻ hấp tấp ngại ngùng của cô bất giác cũng mỉm cười bất lực.
Hạ Quân Trần rót một tách trà mới cậu em vợ, anh nhận lấy một ngụm uống hết đặt tách xuống.
" Trà này ngon lắm anh hai anh mua ở đâu vậy? "
" Ta mua ở một người bạn thân thiết nếu cậu thích thì trong nhà còn nhiều có thể mang về một tí dùng thử "
" Vậy em không khách sáo cảm ơn anh hai "
Hai người đàn ông cười cười không khí quả thật rất ấm áp, Châu Duật Thần ở bên ngoài có lạnh lùng hay mưu tính sát phạt uy lãnh như thế nào thì đối với vợ chồng anh chị hai của mình đều sẽ thu về bộ dạng em trai tốt, từ khi được chị anh mẹ của cô nhận nuôi thì cuộc sống của anh nhờ đó mà bước sang trang mới.
Lúc được Hạ gia nhận nuôi anh mới chỉ là một đứa trẻ 11 tuổi, lúc ấy bà Phương Lan chỉ mới 25 tuổi.
Vợ chồng anh chị hai rất tốt với anh, anh cảm nhận được sự chân thật từ cách đối đãi đó.
Lúc anh về nhà sống Nghi Mạch mới vừa được sinh ra mấy tháng, không hiểu sao bé con hình như rất thích anh, lần đầu tiên khi anh và bé con chạm mắt nhìn thấy nhau cô bé đã cười là một nụ cười rạng rỡ chói sáng, tâm anh hình như ngay từ giây phút đó đã biết rung động gò má anh hơi ửng đỏ, bàn tay năm ngón bị bé con nắm lấy....thời khắc đó anh nhớ mãi không quên, từ ấy với anh bé con còn quý hơn tất cả.
Chứng kiến cả quá trình bé con lớn lên từng ngày dù cho bị con bé bám dính nhưng anh không hề thấy phiền hay khó chịu lại còn vui vẻ càng thêm yêu thương cưng chiều bé con nhiều hơn.
Nhưng thời gian trôi qua càng nhanh mọi thứ đều theo đó thay đổi, năm cô 18 tuổi anh chợt nhận ra con bé suốt ngày quấy bám lấy mình nay đã trưởng thành rồi đã không còn là cô bé tí nị ngày xưa nữa bây giờ Nghi Mạch đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp thu hút rồi, anh phát hiện bản thân mình ngày càng mất khống chế muốn chạm vào cô nhiều hơn thậm chí đôi lúc dục vọng nổi lên khi cô gần bên, vì thế anh mới cố gắng thay đổi thói quen dọn ra ở riêng, hạn chế gặp mặt cô, sợ nếu cứ gần cô như vậy mãi anh sẽ không khống chế được cảm xúc mà làm tổn hại đến cô...nhưng anh đâu có ngờ anh càng tránh né trốn tránh thì cô lại càng tiến tới.
Nghi Mạch không tiếc dùng mọi cách biến mình thành một phụ nữ mưu tính lụy tình mà ép buộc anh phải đối diện với tình cảm của mình.
Nhiều lúc cô khiến anh rất tức giận anh giận vì cách hành xử quá khích của cô, vì muốn có được anh mà không tiếc làm chuyện dại khờ đó là bỏ thuốc vào trong nước muốn gạo nấu thành cơm.
Nhưng anh đã làm cô thất vọng anh thà lấy dao đâm vào mình chứ không chịu động vào cô, từ đó anh và cô tình cảm như đã không cứu vãn như lúc trước được rồi.
Nghĩ đến đây anh tự nhiên cảm thấy đau đầu, lần này sống lại anh sẽ không để bảo bối của anh làm chuyện ngốc nghếch đó nữa mà nếu lỡ xảy ra chuyện gì anh tuyệt đối sẽ không bỏ cô một mình mà chịu đựng đâu.
" Em đang nghĩ gì vậy Duật Thần "
Phương Lan thấy cậu em của mình đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó nên lên tiếng hỏi, Châu Duật Thần ngẩn đầu nhìn về hai người trước mặt rồi nhẹ thở dài như vừa mới trút bỏ được cái tâm sự gì đó.
" Anh chị có nhã hứng đi Châu Âu du lịch không? "
" Sao em lại hỏi thế? "
" Là em muốn cho anh chị một chuyến nghỉ dưỡng dài coi như lời tạ lỗi vì thời gian qua em đã vô tâm "
Hai người hơi ngơ ngác nhìn anh rồi nhìn lẫn nhau, họ không biết vì sao cậu em út của mình lại đột ngọt trở nên quan tâm họ như vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy.
" Cậu út đã xảy ra chuyện gì à? Sao cậu đột nhiên lại thay đổi như vậy? "
Ông Quân Trần nhìn anh nói, bà Phương Lan cũng tiếp câu nói tiếp " Phải đó cậu út rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cứ nói ra ta và ông ấy sẽ giúp em giải quyết "
Châu Duật Thần lặng nhìn hai người đôi mắt hai mí nhưng dài to ánh nhìn tuy bình ổn nhưng lại chất chứa một nổi niềm dấu kín.
" Ha Ha ".
Anh bật cười lớn, khiến hai ông bà bỡ ngỡ không hiều vì sao.
" Hai anh chị...heizz thật tình em nào có thể xảy ra chuyện gì được chứ "
" Hai người quên em như thế nào mà gây dựng lên CMT à, con người em dễ vấp ngã như vậy sao? "
" Thì chị với anh lo cho cậu mà ai biết tự nhiên..."
" Hai người yên tâm đi em vẫn tốt mà, chuyện du lịch là ý muốn cho hai người một chuyến nghĩ dưỡng thoải mái "
" Thế nào anh chị nỡ phụ tấm lòng của người em trai này à "
Miệng cười cười nhưng anh chị nào ngờ cậu em trai quý hóa này đang mưu tính một bụng.
Châu Duật Thần lần này vừa làm hài lòng anh chị vừa tiến gần hơn với con mồi.
" Thôi được nếu cậu đã có lòng thì hai anh chị sẽ nhận lấy, cậu tính cho anh chị đi mấy ngày "
" Em đã tính hết rồi đã đi du lịch thì phải đi cho đáng, cho nên em nghĩ anh chị cứ đi chơi thỏa thích đi, mọi chi phí em lo "
" Còn con bé Nghi Mạch thì sao? Anh chị đi lâu sợ con bé không quen, em biết đấy con bé sợ nhất là ở nhà ngủ một mình mà "
" Về Nghi Mạch em lo được, em tính đón con bé sang nhà em ở với em, ở chung một nhà em có thể chăm sóc tốt cháu gái mình "
Hai ông bà nhìn nhau, gật gật đầu đồng ý với lời đề nghị của anh, hai người rất tin tưởng Châu Duật Thần chắc rằng cậu út có thể lo được cho con bé.
" Vậy được, con bé nhờ cậu "
" Ừhm anh chị cứ vui vẻ mà đi du lịch đi còn mọi chuyện cứ để em, em lo được "
" Vậy anh chị thu xếp đi ngày mai em cho người đến đón anh chị "
" Ừ "
" Vậy em lên phòng xem một lát "
" Được cậu đi đi "
Châu Duật Thần đi lên lầu, còn chỗ nào khác ngoài phòng của bảo bối của anh chứ, anh không hiểu sao mới xa nhau mấy phút mà anh lại cảm thấy nhớ cô kinh khủng, đây là cảm giác khi yêu một ai đó ư?
Quá khứ cứ để cho nó qua đi bây giờ anh đã khác rồi.
Anh đi đến trước cửa phòng cô thấy cửa không khóa liền tiện tay mở cửa bước vào, cô vẫn đang còn trong nhà wc à lúc nãy cô nói là đi tắm mà.
Duật Thần đi vào giữa phòng lia mắt nhìn xung quanh căn phòng này vẫn như cũ không thay đổi gì cả, ánh mắt chợt dừng lại tại tấm ảnh ngay trên bàn nhỏ, chân tiến bước đến gần tay cầm lên đôi mắt thâm trầm nhìn nó, là tấm ảnh chụp anh và cô khi cô 18 tuổi, trong ảnh cô nhìn anh mỉm cười bây giờ anh mới để ý cái ánh mắt của cô nhìn mình thật là nhu tình....ba ngón tay chạm vào gương mặt cô trên khung ảnh chợt nở nụ cười ngọt ngào
" Bé con ngốc "
" Cạch! "
Tiếng mở cửa làm anh giật mình vội cất ngay lại tấm ảnh trên bàn, quay người nhìn thấy người con gái đang tròn mắt nhìn mình.
" Cậu út...sao người lại ở đây ? "
Anh giả vờ bình tĩnh đi tới bên cạnh cô nắm lấy cái khăn từ trong tay cô dịu dàng lau khô tóc giúp cô.
Hạ Nghi Mạch ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt sắc nét của anh càng ngày càng thu hẹp khoảng cách với mặt nhỏ của cô, từ khoảng cách gần như thế tim cô càng trở nên đập nhanh hơn, cô còn cảm nhận được hơi thở ấm nồng cùng mùi hương thoang thoảng trên người anh....hình như là mùi hương của hoa oải hương có cả tuyết tùng và cam bergamot nữa thì phải....đúng rồi đây là nước hoa La Nuit De L’Homme của Yves Sent Laurent, cô biết nó vì trong một lần đi mua nước hoa có thử qua nó cô định sẽ mua nó tặng cho anh mà không nghĩ anh lại mua trước rồi.
" Không thoải mái à? ".
" Uhm...không phải...mà sao cậu tự nhiên lại lau tóc giúp con vậy? "
Nghi Mạch tròn mắt nhìn anh chờ đợi câu trả lời, Duật Thần cười sủng gõ nhỏ lên trán cô một cái rồi nói " Sao nào ta làm như vậy con không thích à ? "
Nghi Mạch vội lắc đầu, sao mà không thích được chứ được gần gũi với người mình yêu cô cầu còn không được.
" Không phải vậy con thích con thích mà ! "
" Đứa ngốc này "
Anh mắn cô nhưng ngữ khí đậm vị yêu chiều, anh dắt tay cô lại ngồi xuống giường đặt khăn sang một bên, tóc cô bây giờ cũng gần như sắp khô rồi, hai người lặng nhìn nhau một lát không khí ngày càng trở nên ngại ngùng.
Hạ Nghi Mạch bất ngờ chồm người lên trước hôn lên gò má của anh một cái, thấy anh không phản ứng cũng không ghét bỏ mình bàn tay nhỏ như tiếp thêm sức mạnh giữ lấy hai tay anh ở dưới niệm, môi mềm can đảm hôn lấy môi anh.
Giờ phút này trong anh cảm xúc như vũ bão mạnh mẽ tung trào không tránh né trốn trán hay cự tuyệt nữa mà một tay vòng quay lưng cô ôm trọn eo kéo sát gần anh.
Hai người hôn lấy nhau môi chạm môi, miệng hé mở anh gian manh đưa lưỡi vào chiếm lấy lưỡi của cô tham lam mà nút lấy trao đổi triền miên, anh càng quấy khoan miệng cô hung hăng muốn nuốt hết sinh khó của cô vào bụng, nuốt lấy nước miếng trong miệng hơn một lúc mới buông nhau ra.
Nghi Mạch khuôn mặt đỏ lựng đôi mắt mơ hồ nhìn người trước mặt, cảm thấy như mình đang mơ vậy, chứ nếu là thực tại anh có thể hôn cô như vậy sao? Chắc chắn là cô đang mơ rồi.
Châu Duật Thần hai tay ôm lấy eo cô kéo sát lại mình cúi đầu lại hôn lên môi mèm một cái nữa
" Chụt ! "
" Ơ ! "
" Đây là cậu hôn con thật ư ? "
Giờ phút này cô còn chưa chịu tin là anh đang hôn mình thật đôi mắt hơi xúc động miệng nhỏ chu ra rồi thu về như con nít làm dỗi.
" Bé ngốc ! "
Anh nói cô ngốc nhưng cô vẫn chứ ngây ngô nhìn anh không động thái gì, anh nhẹ cười cưng chiều lại hôn lên môi cô một lần nữa.
" Chụt !"
" Bé ngốc, anh hôn em là thật ! "
" Là thật? "
Anh cười sủng trước khuôn mặt mỏng đỏ lựng ngây ngây của thiếu nữ, khẽ cúi đầu chóp mũi chạm vào nhau cọ cọ hành động như muốn biểu hiện hết thất sự yêu thương chiều chuộng với cô vậy.
" Nghi Mạch...Tiểu Mạch....tim anh rung động rồi, nó rung động là vì em đó "
Anh ôm mặt cô hôn lên trán cô rồi nói tiếp
" Anh yêu em "
Đôi mắt tròn xoe giờ đã ngập nước, Hạ Nghi Mạch nhìn anh bật khóc nức nở khóc như chưa từng được khóc, cô khóc như vậy khiến anh hỏng loạn ôm mặt mà lau nước mắt giúp cô vừa lau vừa nói lời ngọt ngào an ủi
" Bé con, đừng khóc, đừng khóc mà, em khóc nữa là anh khóc theo đó nghe chưa "
Ngẩn mặt nhì cận gương mặt anh cô xúc động ôm nhào vào lòng anh ôm lấy đem cả khuôn mặt áp vào bờ ngực ấm áp của anh.
" Anh...Châu Duật Thần anh cũng yêu em...em vui lắm...thật sự vui đến mức không tin đây là sự thật "
Anh ôm cô ôn nhu xoa đầu nhỏ cúi đầu hôn hôn lên một bên tóc của cô hành động hết sức ôn nhu " Ngốc quá sau này anh sẽ không để em một mình nữa đâu, anh yêu em chỉ yêu mỗi em mà thôi, từ trước đến giờ trái tim anh chỉ chứa mỗi em mà thôi "
" Hức...hức...hưhw...em cũng vậy em yêu anh, yêu anh nhiều lắm "
" Ừ! Ừ ! Anh biết mà "
Châu Duật Thành biết chứ sao không hiểu được em yêu anh đến mức nào, anh cũng thương em yêu em nhiều lắm đời này anh sẽ yêu em thương em không để em chịu bất kì tổn thương nào đâu, có anh ở đây kẻ nào có ý đồ với em anh sẽ không tha cho bọn chúng....Trần Danh Đạo cậu chờ đấy xem tôi chơi chết cậu ra sao!
Dám tổn hại tới người của tôi tôi sẽ cho cậu nếm mùi đau khổ là gì.
Anh nhớ kẻ đã âm hưu lên tất cả khiến cô và anh bị chia cắt là tên nhóc đó.
TRẦN DANH ĐẠO TÔI NHỚ RÕ CẬU RỒI NHÉ!