Trần Danh Đạo mặt một bộ đồ màu đen mặt mang khẩu trang, đeo một chiếc kính giả, đi theo sau chiếc xe của Châu Duật Thần ánh mắt hiện lên sự ác độc nham hiểm, giậm chân ga lao phi nhanh xe lên phía trước miệng lẫm bẩm liên tục nói.
" Chết đi! Đi chết đi! Châu Duật Thần tao cho mày chết "
Hắn tăng tốc lên tông vào sau xe, tông thật mạnh đến khi xe đến khi xuất hiện giấu vết móp méo, chiếc xe đi phía trước tăng tốc muốn thoát khỏi hắn, Trần Danh Đạo không chịu buông tha cứ chạy bám theo xe của anh mà tác động va chạm.
Châu Duật Thần lái xe cố ý tạo vòng lách bỏ vô lăng xoay một vòng cung nắm thế thành chủ động một lần đâm vào xe Trần Danh Đạo do sức ảnh hưởng của quán tính hắn chưa kịp phản ứng dù đã cố bẻ tay lái muốn tránh nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh được.
Trần Danh Đạo bị đâm đến xe bị văng ra một khoảng xe dừng lại, lúc này hắn cả người ê ẩm mắt nhắm mắt mở cố gắng tỉnh táo, đầu hắn bị va đập đến chảy máu hắn tháo dây ra chật vật bước ra khỏi xe.
Hắn nhìn thấy hai người đàn ông đang đi tới, là Châu Duật Thần và một người đàn ông lạ mặt.
Châu Duật Thần đã biết trước hắn sẽ hành động nên anh đã nhờ Huy Nam đưa Nghi Mạch đi bằng đường khác tới chỗ đầu hôn đợi anh rồi.
" Trần Danh Đạo cậu đầu hàng đi, có lẻ sẽ được giảm nhẹ tội đấy ! "
Trần Danh Đạo bật cười trong ánh mắt lộ rõ sự không cam tâm, vì sao hắn toan tính đến như vậy vẫn không làm gì được Châu Duật Thần, hắn trả thù là sai sao? Rõ ràng hắn là người chịu đau khổ nhiều nhất mà!
" Haah...nực cười đầu hàng giảm án? Tao không cần, tao muốn mày phải chết tao phải giết chết mày, để tế vong linh ba mẹ tao trên trời, tao đã khổ sở như nào mày hiểu được không? Hả? Châu Duật Thần dựa vào đâu mày sống ung dung hạnh phúc như vậy còn tao sống như một con chó, tao không cam tâm! Không cam tâm! Mày đi chết đi ! "
Hắn lấy súng giấu trong người ra nhắm bắn về phía anh, nhưng chưa kịp bắn thì tay đã chảy máu.
Cảnh sát đã mai phục sẵn đã hành động, hai viên cảnh sát cầm khẩu súng di chuyển tới miệng hô : " Trần Danh Đạo bỏ súng xuống, theo chúng tôi về đồn! "
" Mơ đi! "
" Pằng! "
" Pằng! Pằng! "
Hắn bị ăn trọn thêm hai viên đạn ngay chân nữa, Trần Danh Đao đau đớn ngã xuống cảnh sát lại gần đè người còng tay hắn áp giải đi.
Châu Duật Thần nhìn chiếc xe cảnh sát rời đi, trong lòng không có cảm giác vui vẻ nào, suy cho cùng là Trần Danh Đạp hiểu lầm nên dẫn tới sai đường gây tội lỗi như vậy, anh cũng có lỗi nếu quá khứ anh đón hắn vào cô nhi viện, được chăm sóc yêu thương thì có lẻ hắn sẽ không đến mức lâm vào mức đường này.
Là anh vô tâm....
" Thôi nào anh bạn ông còn không đi tới chỗ bạn gái ông à, cầu hôn không được chậm trễ nghe chưa, tôi còn chờ uống rượu mừng đám cưới của ông đấy "
Châu Duật Thần nhìn người đàn ông trước mắt, Trịnh Dương Vũ lâu rồi mới gặp.
" Tự nhiên ông tới thăm tôi tôi còn tưởng mình nhìn lầm đó, sao nào Trịnh Dương Vũ ông nói cho tôi biết sao ông thay đổi như vậy? Trước kia tôi năn nỉ lắm ông mới miễn cưỡng đi chơi cùng tôi sao nay tự dưng lại tới gặp tôi? Bộ ông bị chập mạch ở đâu à! "
Trịnh Dương Vũ lườm anh một cái, thật muốn đánh cho thằng bạn này một cái quá nhưng mà anh phải nhịn, vì lỡ hứa với Đàm Đàm là tiết chế lại tính cách nóng nảy lại rồi, bảo bảo dặn là phải nghe không thì ẻm sẽ giận.
" Thôi ông im đi, đi mau còn đứng đây nói tính cho em dâu tôi đợi à? Chị Dâu của cậu cũng tới rồi đấy, để hai nàng đợi là không được đâu "
Trịnh Dương Vũ gọi điện sau 5 phút xe đã tới, đưa hai người họ đi tới chỗ cầu hôn.
Bên phía Nghi Mạch cô đang vui vẻ cười nói với người chị mới gặp, gặp nhau giới thiệu thì mới biết chị là bạn gái của bạn thân Duật Thần.
" Chị Y Đàm sao hai người đó lâu tới vậy chị? "
Y Đàm vỗ vỗ mu bàn tay của Nghi Mạch nhẹ nhàng nói: " Hai người họ đang tới, Dương Vũ mới nhắn tin cho chị nè em yên tâm nha "
Nghi Mạch nghe vậy cũng bớt lo, đúng lúc này hai anh cũng đã tới.
Nghi Mạch nhìn thấy anh tới vui mừng tới mức đứng dậy rời khỏi ghế ngồi, chạy tới chỗ anh níu lấy cánh tay.
" Thần anh tới rồi, lâu như vậy em còn sợ anh gặp rắc rối gì chứ "
Anh cưng chiều nắm lấy tay cô rồi cười nói :
" Em thấy đấy anh có chuyện gì đâu nè, ngốc à anh nỡ rời xa em sao! "
Trịnh Dương Vũ và Phùng Y Đàm nhìn thấy mộ màn tình cảm như này hai người họ chỉ biết cười cười.
" Vũ hai người họ nhìn có tướng phu thê lắm đúng không anh? "
" Ừm nhìn có tướng phu thê thiệt, mà em và anh cũng vậy mà xem đi chúng ta cũng đẹp đôi không kém họ "
" Anh nói đúng, hì hì "
" Chúng ta đi thôi "
Châu Duật Thần dẫn đường đi, họ đi lên tầng mà Huy Nam đã trang trí chuẩn bị sẳn tất cả mọi thứ.
Trịnh Dương Vũ và Y Đàm chỉ đứng một góc nhìn thôi chuẩn bị chờ xem một màn cầu hôn lãng mạng