Bánh Sữa Mềm Trên Đầu Tay Cậu Nhỏ

Chương 31




Ngày hôm sau....

" Ưm....sáng rồi sao ? Thần anh dậy chưa? "

" Anh đây, mấy giờ rồi nhỉ....mới 7h sáng thôi ngủ thêm chút nữa đi bé "

" 9h em có tiết môn kinh tế lượng ấy anh ngủ nữa là trễ học ấy "

" Vậy thôi chúng ta dậy nào "

" Vâng "

Hai người rời khỏi giường vào nhà wc làm vệ sinh cá nhân xong xuôi để mặc mộc thoa chút kem dưỡng lên, cùng nhau đi xuống nhà Dì giúp việc đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng thấy hai người xuống liền chào hỏi.

" Cô cậu ăn sáng nha, tôi nấu xong hết rồi "

Nghi Mạch ngồi xuống bên cạnh anh gật đầu vui vẻ, bữa sáng rất quan trọng phải ăn mới có sức hoạt động nguyên ngày được chứ.

" Dạ hôm nay dì nấu món gì vậy ? "

" Hôm nay tôi có nấu bò kho đấy cô chủ "

" Bò kho chắc ngon lắm đây "

Cô mong đợi hai tô bò kho được bung lên đặt trước mặt hai người ăn chung với bò kho là bánh mì, đúng món cô thích luôn.

" Trông ngon quá nhỉ "

Cô thử một miếng, đúng là cái vị này vị của bò kho ha ha cô nói gì vậy nhỉ bò kho nào mà không có vị bò kho đâu.

" Ăn đi anh dì nấu ngon lắm "

Châu Duật Thần nhìn cô ăn đăm chiêu quên luôn cả động đũa, suy nghĩ trong lòng hi vọng cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh như này đời nay anh chỉ cần có cô bên cạnh là đủ.

Hạ Nghi Mạch ăn được phân nữa thì dừng lại bởi cô phát hiện anh nãy giờ chưa ăn miếng nào, là do cô lo ăn quên cả để ý anh.

" Sao anh không ăn đi, bữa sáng không được bỏ đâu á không tốt cho sức khỏe "

" Hay là anh đau ở chỗ nào không khỏe ở đâu à? "

Cô lo lắng hỏi anh, Châu Duật Thần đáy mắt hiện lên một tia linh hoạt thay đổi sắc mặt giả bộ ốm đau.

" Ư....anh tay anh không hiểu sao nó đau nhức quá không cầm nổi đồ gì, chắc tại tối qua vận động sung sức quá "

Hạ Nghi Mạch nghe ra ý trong lời nói của anh, cô tròn mắc lên liếc xéo anh một cái cho bỏ ghét, cứ tưởng anh đau không khỏe ở đâu thiệt chớ anh thật là hư nha còn cố ý giả vờ trêu chọc cô, tối qua người mệt là cô mà anh có mệt gì đâu sung sức giày vò cô đến ê ẩm người, cơ thể cô hiện tại vẫn còn dấu vết đó.

" Em không nói chuyện với anh nữa, anh chỉ giỏi chọc em thôi "

Cô quay người lại ngồi ăn hết nữa tô còn lại, mặc kệ ai kia . Bổng chuông điện thoại anh reo lên, anh bấm nghe một lúc thì tắt máy.

" Mạch Mạch cảnh sát vừa mới gọi điện tới thông báo, tới giờ chưa tìm được tung tích của Trần Danh Đạo, theo lời khai của bọn đàn em bị bắt thì cậu ta còn dính líu tới đường dây mua bàn hàng lậu và kinh doanh quán bar trái phép nữa "

" Anh nghĩ cậu ta sẽ không dễ dàng chịu buông tha cho chúng ta đâu, cậu ta hận anh nên lây qua cả em vì em là người yêu của anh, anh biết rõ tính cách của cậu ta con người Trần Danh Đạo không có việc gì là không dám làm "

Cô quay sang nhìn anh, chuyện của Trần Danh Đạo chính bản thân Hạ Nghi Mạch cũng không tin được, cô không nghĩ ra người bạn học cùng lớp thân thiện dễ gần dịu dàng ấy con người thật lại xấu xa điên loạn như vậy? Cô không hiểu rõ về lí do vì sao hắn ta hận Châu Duật Thần hận đến nổi bắt cóc cô để tra tấn tâm hồn anh, muốn anh đau khổ dằn vặt.

Nhưng cho dù hắn có nguy hiểm cở nào coi cũng không rời bỏ Châu Duật Thần một mình đâu, cô muốn bên cạnh cùng anh vượt qua mọi thứ người nào muốn hại anh thì cô sẽ không bỏ qua đâu.

" Chuyện của Trần Danh Đạo em nghĩ cảnh sát sẽ bắt được anh ta thôi, anh yên tâm dù chuyện gì xảy ra em vẫn sẽ bên cạnh anh, nếu anh ta dám có hành động gì gây hại tới chúng ta em sẽ không ngại mà cắn trả lại đâu "

" Anh biết em không phải người dễ bắt nạt nhưng mà bên phía Trần Danh Đạo có một đám người đồng phạm em là con gái làm sao anh có thể yên tâm đây, lỡ như hôm qua bị bắt cóc nữa thì anh sẽ phát điên mất "



" Hay là anh thuê mấy vệ sĩ bảo vệ đưa đón em nhé, có vệ sĩ anh mới an tâm mà làm việc được "

Cô đặt tay lên mu bàn tay anh vỗ vỗ vài cái ý muốn an ủi anh yên tâm, không cần lo cho cô cuống cuồng như vậy.

" Anh xem em là con nít không bằng em là cô gái hai mươi mốt tuổi rồi đấy nhé, bị một lần em rút kinh nghiệm rồi hắn ta muốn làm một lần nữa sẽ không được như ý đâu. Việc tuyển vệ sĩ em thấy không cần lắm em mà đến trường cùng vệ sĩ chắc cả trường nhìn em soi xét mất "

" Nhưng mà anh không an tâm Trần Danh Đạo không đơn giản như em thấy đâu cậu ta là một kẻ điên có thể bấp chấp thủ đoạn kế bẩn mà đạt được mục đích của mình, em mà có chuyện gì anh sống còn ý nghĩa gì chứ, em nghe anh có được không. "

" Em không phải là không nghe anh mà là chuyện vệ sĩ không cần thiết hay là em đăng ký khóa rèn luyện võ thuật và cơ thể để sau này có gì em tự ứng biến được, em sẽ không để bản thân bị gì đâu nên anh nghe em việc thuê vệ sĩ không cần làm "

" Thôi được anh tôn trọng ý kiến của em. Nhưng từ giờ trở đi anh sẽ là người chịu trách nhiệm đưa đón em đi học về nhà, để anh xem cậu ta còn có ý đồ xấu làm hại em nữa là biết tay với anh. "

" Được rồi được rồi đừng nhắc tới Trần Danh Đạo nữa anh ăn sáng đi, anh còn đi làm em còn đi học nữa "

Nghi Mạch bóp lấy mặt anh nựng hai bên má giọng nói trong trẻo ngọt ngào, Châu Duật Thần rất nghe lời cục cưng của mình cứ thế mà hai người họ đã dùng xong bữa sáng.

Trên phòng Châu Duật Thần đã thay đồ đi làm xong xuôi ngồi trên giường chẳng buồn làm gì chỉ ngồi ngắm Mạch Mạch trang điểm, anh ngồi nãy giờ cứ lơ ngơ không hiểu tại sao con gái cần bôi lên mặt nhiều thứ như vậy, con trai như anh rửa xong cái mặt đợi khô rồi xịt chống nắng với thoa một lớp dưỡng môi lên là xong, còn cục cưng Mạch Mạch của anh nãy giờ làm nhiều bước qua vẫn chưa xong anh không hiểu....

" Cục cưng em xong chưa? "

" Gần xong rồi, còn thoa son nữa là xong anh đợi chút nhé "

" Ò "

Nói là vậy nhưng anh không đợi được, đứng dậy về phía cô Nghi Mạch thấy anh đi tới cũng không vội quay lại vẫn tiếp tục đánh son môi cho xong.

Châu Duật Thần đứng sau lưng cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương, Mạch Mạch trang điểm lên lại xinh đẹp đến vậy, bình thường khi để mặt mộc anh đã không chịu nổi rồi hiện tại khi trang điểm lên lại hút hồn khí chất dường như cũng tăng lên không ít đặc biệt là đôi môi được to son đỏ cam mắt nhìn cũng thấy nó mềm mại căng mọng không biết khi hôn cảm giác nó ra sao....chắc là sẽ ngon và ngọt lắm.

" Anh đợi lâu rồi, nhìn đi em trang điểm xong rồi anh thấy thế nào có xinh không? "

Cô đứng dậy quay người ra sau rồi ôm lấy cổ anh mà hỏi, nhìn cận gương mặt ở khoảng cách gần như vậy đối với anh như liều thuốc kích thích khả năng chịu đựng, đối với người con gái mà mình yêu thì lúc nào trong tim anh cô cũng là người con gái xinh đẹp nhất.

Nói con trai yêu bằng mắt không sai nhưng đó chỉ là giai đoạn đầu thực tế muốn tình yêu có một kết thúc đẹp cần nhiều thứ nữa tình yêu có nhiều giai đoạn.

Anh đã ở bên cô từ lúc cô mới lọt lòng cho đến giờ khi trở thành thiếu nữ đôi mươi, khoảng thời gian từ đó đến giờ có lẻ đã dần đi hết tất cả giai đoạn rồi, có vui vẻ, có rung động, có hạnh phúc, có đau khổ, có ích kỷ, có nhút nhát và có cả sinh ly tử biệt.

Tình cảm chân thành có thể vượt qua mọi rào cản, khi mình đã thực sự yêu, thực sự thương một người nào đó rồi thì tình cảm ấy rất khó thay đổi nếu có thay đổi thì là do không đủ yêu không đủ quan trọng. Mỗi người sẽ có cách yêu khác nhau, có người chọn cách đón nhận tỏ tình, có người chọn cách âm thầm trốn tránh, có người chọn cách ích kỷ cố chấp ép buộc,....

Châu Duật Thần nở một nụ cười mãn nguyện hiện tại cô đứng trước mặt anh, ở bên cạnh anh, khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc, là điều tuyệt vời nhất rồi.

Hạ Nghi Mạch là Hạ Nghi Mạch bất luận cô có trở nên như thế nào anh vẫn sẽ yêu vẫn sẽ thương vẫn sẽ bên cạnh không rời bỏ.

" Đương nhiên là đẹp rồi, cục cưng của anh lúc nào cũng xinh đẹp hết, dù mặt mộc hay trang điểm anh đều yêu chỉ cần là em mọi thứ đều quý giá "

" Anh dẻo miệng quá, nhưng mà em rất thích anh nói như vậy "

" Hôm nay em dùng son gì vậy nhìn rất đẹp "

" À em dùng son này nè....

Nghe anh hỏi cô liền quay đi lấy cây son định giới thiệu sơ qua cho anh biết loại son này, lúc quay đầu lại đã bị anh bất ngờ hôn lấy.

Anh chậm rãi nhẹ nhàng thưởng thức mỹ vị, đầu môi tiếp xúc anh có thể cảm nhận được lớp son mỏng trên môi cô nếm thử thì mới biết lớp son mỏng này vừa có vị ngọt của trái cây vừa có mùi hương thoang thoảng của tinh dầu hoa, anh không đoán được cụ thể chúng nhưng anh rất thích.

..........................................

" DƯƠNG TUẤN KHA ! "

" Gì vậy anh đây "

Nghe tiếng gọi của Kiều Hạnh, Dương Tuấn Kha ở ngoài chạy vô phòng, anh thấy cô bé nhà anh đang tức giận hai tay còn nắm chặt lấy quần áo nhìn anh.



Khi cô tỉnh nấu xong bữa sáng định vô thay quần áo chuẩn bị đến trường thì cởi áo ra mới thấy hai ba dấu vết đỏ để lại, loại trừ suy nghĩ một lúc thì cô chắc chắn là do anh để lại chứ không tự nhiên mà có, tối qua lúc cô ngủ thì anh đã làm gì với cô rồi chuyện này phải hỏi rõ mới được.

" Tối hôm qua trong lúc em ngủ thì anh đã làm gì với em rồi? Dấu vết chỗ này là anh để lại? "

Dương Tuấn Kha chỉ biết cười trừ, chuyện này đâu trách anh được là do cô tự yêu cầu ngủ chung với anh lại còn ôm anh nữa, ngủ mà không chút phòng bị với anh để cho anh có cơ hội chiếm chút tiện nghi với cô......À ừm anh không cố ý đâu ai biểu cô mặc áo nút áo cũng không gài kĩ càng để nó bung ra đập vào mặt anh cảnh sắc xuân mơn mởn như vậy, người không động không phải đàn ông.

Anh gãi đầu ánh cười ngốc ánh mắt rõ vô tội mà giải bày : " Đúng là do anh để lại.....nhưng mà không phải lỗi do anh "

" Không phải lỗi do anh? Chẳng lẽ là do em à ?"

Dương Tuấn Kha không vội đáp lại mà từ từ tiến lại gần Kiều Hạnh, tự nhiên mà ôm lấy eo cô lại mặc kệ sự tức giận của bảo bối mà hôn lên môi cô một cái rồi mới nói :

" Anh biết em đang giận anh, em nghĩ lại đi lỗi hoàn toàn không phải mình anh tối hôm qua là ai đã ôm gấu xin anh muốn ngủ cùng, là ai tự động ôm anh, còn không biết phòng bị mà ngủ trong lòng anh. Anh là đàn ông không phải thầy tu, dục vọng đàn ông đối với người người yêu em không đoán được nó lớn đến mức nào đâu "

" Bé à anh không phải quân tử dục vọng đôi khi không kiềm chế được, em đừng ngây thơ như vậy cứ không phòng bị mà sáp lại anh, phân phòng ở riêng là anh muốn giữ cho em. Anh có thể chờ khi nào em thực sự chấp nhận anh thì anh mới làm còn không anh sẽ không động gì tới em đâu, tối hôm qua anh không có làm gì quá đáng hết chỉ là hôn em hơn mạnh hơi lâu một chút thôi, anh thề đó em tin anh đi"

" Hôn em hơi lâu hơi mạnh.......anh biết hôn quá hen, áo của em anh có phải cởi nút rồi......"

" Ừhm.....thì anh chỉ hôn ở chỗ đó một chút "

Dương Tuấn Kha nhìn sắc mặt đang tức giận của cô mà lòng cũng tự nhiên có chút rén ngang, vẻ mặt này lần đầu tiên anh thấy lúc cô giận lên cũng có vẻ mặt dọa người như thế đúng là không nên chọc cô mà, Kiều Hạnh thở nhẹ ra một hơi rồi bấy ngờ ôm lấy khuôn mặt của anh rồi hôn lên.

" Em nói cho anh biết, sau này muốn gì thì nói với em một tiếng không được làm trong lúc em ngủ, anh muốn chạm vào em thì nói em em sẽ đồng ý mà không cần phải lén làm lúc em ngủ em không thích. "

" Ủa vậy là em không trách anh vì chuyện anh chiếm tiện nghi của em mà em giận anh vì không nói cho em một tiếng trước khi làm hả?"

" Ừ, đúng ! "

" Vậy nếu bây giờ anh muốn.....thì em có cho anh không? "

Kiều Hạnh đưa tay đẩy anh ra, chạy vào trong nhà wc giọng nói vọng ra.

" Anh mơ đi bây giờ gần đi học rồi anh đừng hòng có ý đồ xấu đó, anh xuống nhà trước đi em nấu đồ ăn sáng rồi đó , anh đói thì ăn trước đi em thay đồ xong thì xuống liền "

Tuấn Kha một mình đứng đó nhìn vào theo bóng dáng cô bật cười bất lực, cô bé này anh chỉ nói đùa thôi mà đã hốt hoảng chạy trốn như vậy không biết tới lúc anh muốn thật thì thế nào đây. Bé ngốc anh rốt cuộc cũng sẽ thịt được em thôi hãy đợi đó.

Anh đi xuống lầu đi vào bếp lục mở nồi ra, là một nồi súp thịt bằm rau củ nhìn màu sắc cũng đẹp đó, bên cạnh có cái muổng múc bự anh cầm lên múc một ít roof đưa lên miệng nếm thử.

Ưm....mùi vị này rất vừa miệng nêm nếm vừa phải vị vừa thanh vừa ngọt dịu của rau của cắt nhỏ. Đầu bếp anh thuê này cũng ra đạt tiêu chuẩn đấy chứ.

Anh đi sang tủ lạnh mở ra lấy từ trong ra chai sữa lớn, đổ ra hai ly thủy tinh đem tới bàn rồi múc súp ra hai tô.

" Em ngồi xuống ăn cùng luôn đi, ăn xong anh đưa em tới trường "

Kiều Hạnh đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, anh đưa cô ly sữa cô nhận lấy.

" Anh có rót cho em ly sữa ăn xong thì nhớ uống đấy sữa này anh đã chọn rất kỹ rất tốt cho sức khỏe nên em yên tâm mà uống, mỗi ngày uống một tới hai ly vào sáng hay tối cũng được "

" Dạ, em cảm ơn cái này anh có phải đặc biệt mua cho em hông dọ? "

" Ừ em thông minh thật biết anh đặc biệt mua cho em luôn "

" Hì hì em đoán thôi không ngờ đúng thiệt, Tuấn Kha cảm ơn anh nha anh là tốt nhất "

" Thôi ăn đi cô nương, em không cần cảm ơn anh việc này là chuyện nhỏ thôi, hơn nữa anh là chăm sóc người yêu mà em chỉ cần yêu anh hơn là được "

" Cái này anh yên tâm em bây giờ chúng ta là đang yêu nhau em sẽ chỉ có một mình anh thôi, không để ý đến người con trai khác đâu em biết anh tin em mà đúng không. "

" Ừm! Ừm ! Anh tin em, thôi ăn đi "

" Dạ ! "