Tuấn Kha ôm lấy eo nhỏ của Kiều Hạnh không tiết chế bản thân nữa mà từ từ đè cô xuống giường cuống cuồng theo nụ hôn vồ dập.
Lúc này Kiều Hạnh đã bị thuốc làm cho mất lý trí đầu óc lúc này bị dục vọng điều khiển, cô chỉ biết cơ thể mình rất nóng rất khó chịu, chỉ muốn cởi hết đồ trên người ra.
Một trạch nữ độc thân chưa một mảnh tình dắt vai hai mươi mốt năm trời kinh nghiệm tiếp xúc thân mật với đàn ông là con số không.
Một cái nắm tay bình thường cũng ngại ngùng như cô nào có nghĩ đến bản thân sẽ trải qua chuyện lần đầu trong tình huống này, vốn dĩ cô muốn quen một anh người yêu thật tốt rồi kết hôn đêm tân hôn mới trao......nhưng giờ đây chắc có lẻ dự định ban đầu mà bản thân đặt ra không làm được rồi.
Bất quá trải nghiệm một lần với anh chàng đẹp trai như Dương Tuấn Kha cũng không lỗ, mẹ đại nhân ơi con gái xin lỗi con gái không khống chế được bản thân rồi.
Thấy cô đang mất tập trung suy nghĩ gì đó anh liền ấn ngón tay bóp nhẹ eo cô một cái, Kiều Hạnh nhăn mặt muốn kêu lên nhưng môi nhỏ bị người đàn ông sói đói này gặm nhắm hôn mạnh mẽ, anh như muốn nuốt cô vào bụng luôn vậy, thật quá đáng sợ rồi.
Anh hôn chán chê miệng cô rồi mới buông tha, hay tay sờ mó lung tung thân thể của cô, Kiều Hạnh lúc này đâu có sức phản kháng chỉ biết nằm ngoan ngoãn chịu, người đàn ông dùng môi hôn hôn lên cổ của cô rồi di chuyển xuốn xương quai xanh, hôn nhẹ rồi cắn mút.....
Cơ thể con gái bình thường sẽ thơm như vậy sao? Dương Tuấn Kha ngửi được một mùi hương thơm nhạt ngọt ngào trên người của Kiều Kiều, càng hôn càng ngửi càng mê đắm, thật muốn cắn muốn ăn.....
" Sao em lại thơm thế này, hửhm? "
Anh vô sĩ ngẩn mặt lên nhìn cô rồi nói, Kiều Kiều lúc này bị anh chọc cho cứng miệng không biết nói sao cho đúng. Da mặt cô rất mỏng lời nói của anh chọc cho cô hai má đỏ lên ngại ngùng ánh mắt ánh lên một tia hờn dỗi nhìn anh.
" Hừ! Không nói cho anh biết đấy! "
Cô nhóc này đúng là một con nhím con mà nhưng mà bộ dáng ngại ngùng hờn dỗi sao lại trông đáng yêu thế này? Thật không thể kiềm lòng được mà.
" Chụt! "
"..... "
Tuấn Kha cúi đầu xuống hôn chụt lên môi cô một cái rõ giòn tan, ánh mắt hiện lên ý cười vui vẻ mỉm cười dịu dàng xoa lấy má cô yêu chiều.
" Kiều Kiều, Tiểu Kiều Kiều của anh, anh phát hiện mình ngày càng yêu em nữa mất rồi, sau này em cũng phải yêu anh ngày càng yêu anh nhiều nữa có biết không? Anh không cho phép em rời khỏi anh ."
Kiều Hạnh hơi ngơ người đối mặt với lời nói vừa thâm tình vừa bá đạo này, cô cảm thấy dường như trái tim mình đang lung lay rung động. Cô ngủi lòng xúc động nhìn anh , ngoài mẹ và các em ra thì anh là người đối tốt với cô mà không có mục đích gì.
Người đàn ông này nói yêu cô một cô gái chẳng có gì đặc biệt cả, cô nhát gan, tự ti, ít nói sống nội tâm, khô khan, không biết ăn nói, không dịu dàng cũng chẳng tài cán gì. Nhưng Dương Tuấn Kha thì lại khác thành công, có ngoại hình nổi bật, giỏi ăn nói, có tài có trí, dịu dàng như vậy, chói lói như vậy?
Cô thực sự có thể cùng đứng với anh được sao?
Có thể yêu anh, có thể tham lam muốn anh là của riêng mình được sao?
Bất tri bất giác đôi mắt cô xịu xuống môi cũng mím chặt, tự ti, giọt nước mắt tự nhiên mà rơi xuống.
Cô đẩy anh ra ngồi dậy ôm lấy hai chân co rụt người lại ôm mặt gục xuống đùi mà bật khóc.
Dương Tuấn Kha hoảng loạn lo lắng vội tới gần cô, anh không biết mình đã làm sai điều gì. Vì sao cô lại đau buồn mà bật khóc như này, anh cảm nhận được bóng dáng cô đơn đau khổ của cô nhìn cô ôm mình khóc nấc như vậy anh lo lắng sốt ruột.
" Bé con em làm sao thế? Anh đã làm gì sai hay nói gì không đúng ư, anh xin lỗi em đừng khóc em đánh anh mắng anh sao cũng được. Chỉ cần em bình tĩnh lại, không khóc nữa, Kiều Kiều nghe anh nói nhìn anh đi em có chuyện gì nói với anh chúng ra cùng nhau giải quyết có được không? "
Tay anh chạm vào người cô dùng giọng dịu nhẹ mềm mỏng vừa nói vừa an ủi, Kiều Hạnh lặng thin không đáp chỉ tiếp tục khóc nấc.
Không ai biết cô đã trải qua những gì cô đã chịu đựng nhưng tổn thương ra sao? Người ta chỉ thấy cái bộ mặt bình ổn giả tạo mà cô tạo nên ở bên ngoài.
" Kiều Kiều....
" Áaaaaaaaaa......anh tránh xa em ra, em không muốn đâu, em sợ lắm......đau....rất đau.....em sai rồi.....em xin lỗi....anh à em không xứng đáng với anh đâu..."
Cô run rẩy, hai mắt toàn nổi sự hãi khuôn mặt đau khổ lùi người về phía sau đến mức không lui được nữa thì mới dừng lại. Chỉ thấy cô đang lẩm bẩm gì đó trạng thái hiện tại không ổn, anh càng muốn lại gần cô lại càng tránh né.
Dương Tuấn Kha đau lòng nhìn bộ dạng kích động mất khống chế của cô, nhìn đôi mắt vô hồn cùng gương mặt sợ hãi ấy anh đưa tay lên muốn ngăn cô kích động nhưng bị cô vô tình gạt bỏ tránh né
Một lần hai lần ba lần không được anh không bỏ cuộc thử lại lần nữa ,anh muốn biết rốt cuộc cô đã trải qua những chuyện gì.
Nguyễn Kiều Hạnh ôm đầu đau đớn ánh mắt dần trở mất khống chế, ôm lấy hai cánh tay mình biểu cảm giống như rất thống khổ.
" Con xin lỗi....con...sai rồi....ba ơi....tha cho con đi mà....mẹ ơi....con đau quá....ba đừng đánh em nữa....tại sao ba lại là ba tôi....con ghét ông tôi....hận ông.....aaaaaaaa....mẹ ơi
con đau quá...con...không muốn sống nữa....mày tránh xa tao ra....tao cảnh cáo mày .....tôi....tôi....hu hu hu....mẹ ơi....mẹ ơi...mẹ ở đâu...mẹ ơi...."
" Mẹ ơi....mẹ ơi.....con gái đau lắm.....con không muốn sống nữa.....các người...các người....tránh xa tôi ra.....tại sao...tại sao lại đối xử với tôi như thế....tôi chỉ là một con người thôi mà......ha....ha....a....mặt tôi....mặt tôi đau quá.....mẹ ơi....cứu con....hức...hức, đau quá, đau quá, tôi không muốn sống nữa...tôi tôi...."
" Kiều Kiều em làm sao vậy, bình tĩnh lại, nhìn anh, anh là Tuấn Kha đây là người yêu của em đây, không ai làm em đau hết, không ai có thể làm tổn thương em hết, em đừng như vậy nhìn anh có anh ở đây rồi em không cần một mình chịu đựng nữa, bảo bối nghe anh nói "
Anh ôm lấy cơ thể đang chống cự mất bình tĩnh của cô, cơ thể nhỏ bé của bảo bối đang run rẩy hai tay vẫn còn chống cự đánh vào ngực anh muốn bài xích cái ôm của anh.
Kiều Hạnh đang rất sợ hãi tinh thần hình như phát điên sự tỉnh táo vốn đã không còn vì thuốc nhưng giờ thuốc không còn tác dụng lên cô nữa, tinh thần cô trở nên điên loạn đầu óc hiện tại toàn những ký ức đen tối ám ảnh đó, nó còn mạnh mẽ và tai hại hơn thuốc kích dục nữa.
Trước đây cô sẽ lẵng lặng chịu đựng khi ở một mình thường thì sẽ tìm một góc nào đó bật khóc chịu đựng, nếu ở cùng trọ với bạn cô sẽ chạy vào nhà tắm dội nước thật lạnh vào cơ thể nước dội xuỗng cũng cuốn theo nước mắt mà rửa sạch.
" Bé ngoan ngẩn mặt lên nhìn anh, anh sẽ không làm tổn thương em, anh yêu em, anh yêu Nguyễn Kiều Hạnh. Anh muốn đem lại cho em cuộc sống hạnh phúc, chính em đã nói là làm vợ anh mà giờ em lại muốn nuốt lời ư, em không cần anh nữa à ? Hay là em không yêu anh, anh lớn tuổi như vậy em không phải là chê anh già à? Bảo bối em như này anh đau lòng lắm đau ch*t mất "
Sau một lúc kiên trì ôm cô dỗ dành trấn an, cô gái cũng chịu hé mắt ngẩn đầu lên nhìn người trước mặt. Bình thường trước kia cô chỉ chịu đựng một mình chỉ có thể trốn một góc, tìm một nơi không có người mà trốn tránh nhưng giờ đã có anh. Anh không cảm thấy chán ghét cô sao, một người con gái không kiềm chế được cảm xúc.....
" Anh thật sự thích em, yêu em ? "
Cô đôi mắt đỏ hoe nhìn anh mà nói, Tuấn Kha gật đầu lau đi nước mắt trên mặt cô hôn nhẹ nhàng lên môi cô một cái, thâm tình nói.
" Đúng vậy anh thích em, yêu em "
" Anh không nói hai lời, cho dù em có ra sao có quá khứ như nào em vẫn là người con gái Dương Tuấn Kha này yêu, bé ngốc là em tự ý định chung thân hứa gả cho anh bây giờ trưởng thành rồi không được nuốt lời nghe chưa? "
" Híc! "
Cô khóc nấc lên nữa mím môi tủi thân như một đứa trẻ tìm được sự thương cảm , hai cánh tay vòng ôm lấy lưng anh thật chặt cô cảm động. S.ự ôn nhu, thâm tình, chân thành của anh đã giúp cô chiến thắng nổi đau giấu kín nổi ám ảnh sợ hãi tận tâm hồn.
Cô áp mặt vào cổ anh gục mặt xuống vai anh ôm lấy lưng và mông cô bế đỡ đặt lên đùi mình rồi ngồi ôm tự nhiên. Cách anh ôm cô và hành động xoa đầu đủ để thấy tình cảm anh dành cho Kiều Hạnh ra sao, nói anh dỗ cô như dỗ em bé không ngoa.
" Hức....hức....hức....cảm ơn anh, vì đã đến bên em....xuất hiện trong cuộc đời của em...cũng cảm ơn vì anh đã thích em yêu em, Tuấn Kha vì sao anh lại tốt với em như thế, anh làm vậy em sẽ không kiềm được mà yêu anh mất! "
" Ngốc quá, cảm ơn gì không biết chúng ta sinh ra đã có duyên gặp mặt cũng có phận kết thành đôi, anh yêu em là tự nguyện. Anh sẽ vẫn đối xử tốt với em như thế thậm chí càng ngày càng thêm chứ không bớt. Em không cần kiềm lòng yêu anh mà hãy yêu anh đi, anh sẽ làm cho em yêu anh đến mức không thể nào rời bỏ anh được luôn. "
" Sao anh lại ngốc như thế, yêu một người như em sẽ thiệt thòi đấy, bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp "
Nghe cô nói vậy anh không vui nói đến vậy mà cô nhóc này vẫn không hiểu, một người ba mươi mấy tuổi như anh sẽ không chắc chắn thì sẽ không tỏ tình. Con người anh ghét nhất là loại người yêu mà không nói với đối phương, mình yêu ai thì cứ mạnh dạn bày tỏ không được đáp lại thì thôi. Nếu hối hận thì điều anh hối hận là không được gặp cô sớm hơn thì có.
" Đúng đúng anh hối hận rồi, hối hận vì không gặp lại em sớm hơn, hối hận vì nhìn em đau khổ mà không giúp gì được ".
" Anh....
" Hạnh em bây giờ có thể kể cho anh nghe mọi chuyện chưa? Ba em có liên quan gì? Vì sao em lại sợ hãi hoảng loạn mất bình tĩnh như vậy? "
" Em....."
"..........."