" Anh giận em à? "
Kiều Hạnh nhìn vẻ mặt không vui của Tuấn Kha mà lên tiếng hỏi, bàn tay nắm lấy áo anh mà kéo nhẹ muốn anh để ý tới mình.
Từ lúc bệnh viện về đây anh không nói gì cả, cứ im lặng dìu cô đi, im lặng đưa cho cô ly nước trái cây còn mua cho cô đồ ăn vặt mà cô thích ăn nữa.
Kiều Kiều không biết làm thế nào thật sự nét mặt lúc anh tức giận rất dọa trái tim nhỏ bé của cô, cô lại là người vụng về không biết làm sao cho anh hết giận, cô loay cánh tay anh hạ giọng xuống nhỏ nhẹ gọi tên anh.
" Anh Tuấn Kha, anh nhìn em đi tại sao lại không nói chuyện với em? Nếu em có làm gì sai khiến anh giận thì em xin lỗi, Tuấn Kha anh à anh không thích em nữa ư? Vậy mà hôm qua ai nói thích em yêu em muốn kết hôn, đều là lừa gạt cả! "
" Hưhm! Anh không quan tâm em thì thôi em về trọ đây nhá "
Nguyễn Kiều Hạnh đứng dậy rời đi, cô xem xem anh còn không chịu quan tâm mình nữa đi, chú già nhà anh thật là tâm trạng nắng mưa thất thường.
" Em dám đi ! "
Anh đứng dậy nắm lấy cổ tay cô, trầm giọng nói, Kiều Hạnh tính cách mạnh mẽ không chịu thua cái khí thế lạnh lẽo áp đảo này của anh. Cô trừng mắt lườm anh một cái, rồi chuyển tay thoát ra ôm lấy eo anh, dựa dẫm vào ngực anh cố dỗ ngọt anh.
" Em đi đâu không có ai có quyền cản em, nhưng mà hiện tại không muốn đi, anh à em biết anh đang nghĩ gì anh giận dỗi vì em không lo cho bản thân để mình bị thương đúng không? Em nói cho anh nghe, em không sao chỉ là bị đập đầu chảy máu tí thôi, những kiểu tổn thương không là gì, em quen rồi "
" Em...."
" Dạ "
Đã quen rồi có nghĩa là sao? Em ấy nói những tổn thương kiểu này không là gì chịu nhiều rồi, đã quen rồi, không sao?
Ruốt cuộc em ấy đã chịu đựng những gì? Kiều Kiều tại sao em lại mạnh mẽ cố bình ổn như vậy?
Có anh ở đây em không cần phải thế, anh lại không bảo vệ cô được rồi, lần trước, lần này, Kiều Kiều....
Anh thở dài trong lòng, ánh mắt cũng mềm xuống không còn chút tức giận nào cả, đổi lại là sự áy náy lo lắng, anh cúi đầu lặng nhìn cô
" Là ai khiến em ra như thế này? Nói anh biết anh đòi lại công bằng cho em, chuyện này không thể bỏ qua được. Có lần một sẽ có lần hai nếu anh không bắt bọn họ trả giá thì lần sau em sẽ bị tổn thương như thế nào nữa?"
" Anh muốn ra mặt đòi lại công bằng cho em à? Không nghĩ anh người yêu của em lại quan tâm em như vậy, em cảm động quá, được rồi để em kể cho anh nghe mọi chuyện nhé, chuyện là...."
Hai người họ ngồi xuống ghế cô kể lại mọi chuyện cho Dương Tuấn Kha nghe, vừa kể xong Dương Tuấn Kha không kiềm chế được sự tức giận trong lòng, thầm quyết định sẽ cho đám người kia biết tay dám đánh bạn gái của anh.
" Ngày mai anh tới trường đòi lại công bằng cho em! "
" Không được, chuyện này em tự thưa lên ban giám hiệu trường được mà, anh còn bao nhiêu công việc chuyện nhỏ nhặt này không cần anh xử lý! "
" Mặc kệ, anh cứ tới em còn nói nữa là anh giận em nữa đấy "
" Heizz....em thua anh luôn....anh muốn làm gì cứ làm đi đừng giận dỗi em nữa là được "
" À báo cho em một chuyện, anh đã nhờ người tới nhà trọ của em chuyển đồ qua đây rồi, chắc rất nhanh sẽ chuyển hết qua đây đấy, em chuẩn bị đi từ nay sống ở đây cùng anh "
" Hả? Anh làm nhanh vậy sao? Thôi vậy, cũng được sang đây ở được gần anh lại còn không tốn tiền phòng mỗi tháng chuyện này quá hời rồi, cảm ơn anh nhiều nha "
" Muốn cảm ơn, như cũ !"
Cô biết ý anh nói, liền chòm người sát gần mặt anh hôn anh một cái, muốn cảm ơn chỉ cần hôn anh một cái là được.
Dương Tuấn Kha vừa ý nở một nụ cười vui vẻ, vòng tay bá đạo nhấc bổng cô lên đặt lên đùi mình, luồng tay ôm lấy eo cô từ đằng sau. Anh thích loại thân mật dính người kiểu này, đặc biệt chỉ dành cho một mình cô bé của anh mà thôi.
...................................................
Hôm sau cả hai người Châu Duật Thần và Dương Tuấn Kha tới trường gặp mặt giải quyết chuyện của hai cô bạn gái. Lúc tới chạm mặt nhau hai ông anh cũng bất ngờ ngồi xuống nói chuyện với hiệu trưởng thì biết thì ra hai cô bạn gái của mình là bạn thân.
Nghĩ cũng trùng hợp Châu Duật Thần và Dương Tuấn Kha cũng có quen biết ngoài mối quan hệ hợp tác làm ăn, hai người họ từng là bạn bè cùng một khoa đều là những người có học lực xuất sắc.
Hai người họ cùng hiệu trưởng nói chuyện một lúc, bên ngoài phòng có hai cô nhóc đang đứng ngồi không yên, tò mò không biết họ đang nói gì có ổn không?
Kiều Hạnh và Nghi Mạch lặng lẽ nhìn nhau tự trấn an đối phương, hôm nay hai cô gái của chúng ta mỗi người một phong cách.
Hạ Nghi Mạch phong cách nữ sinh thanh lịch dịu dàng, một chiếc áo sơ mi van có cổ tay ngắn màu hồng nhạt phối với chiếc váy chữ A kaki ôm dáng màu vàng be. Chân mang một đôi giày búp bê màu trắng đục đơn giản tóc đen dài được tết đuôi cá gọn gàng, gương mặt xinh xắn trong trẻo.
Còn về Kiều Hạnh với tính cách mạnh mẽ vẫn như thường ngày trung thành với style đơn giản, hôm nay cô mặc một chiếc áo thun đen ngắn tay phối với chiếc quần jean ống loe đơn giản, nhưng cá tính chân mang một đôi giàu thể thao màu trắng thoải mái tóc thì đơn giản được cô bó cao lên. Gương mặt không trang điểm cầu kỳ chỉ tô một ít son môi đỏ cam trẻ trung ngọt ngào
" Không biết hai người đó gặp thầy hiệu trưởng nói chuyện ra sao rồi? "
" Nghi Mạch cậu bình tĩnh mình nghĩ họ sẽ ổn thôi, cậu đừng quá lo lắng "
" Hạnh cậu nói mình không lo lắng mà nhìn cậu đi căng thẳng đến mức hai tay đang run nè, mà tớ không nghĩ cậu lại có thể cua Dương Tuấn Kha nhanh như vậy chỉ qua 2 ngày liền đem người ta thu thập thành bạn trai của mình, cậu cao tay thật! "
" Không phải như cậu nghĩ đâu, thật ra...."
Kiều Hạnh chưa nói hết câu thì hai người họ đã bước ra, Nghi Mạch nhìn thấy anh người yêu ra liền vui vẻ chạy lại bên người bỏ lại cô bạn thân chưa nói hết câu.
" Thần! "
Kiều Hạnh quay người lại đứng chôn chân một chỗ, Dương Tuấn Kha đi tới chổ cô bạn gái nhỏ, trực tiếp nắm lấy bàn tay cô nở một nụ cười ôn nhu rồi cất giọng nói:
" Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, chúng ta đi xuống high land uống chút gì đó đi, nói chuyện một chút rồi anh phải đi về công ty rồi"
" Ừhm! Dạ "
" Thần hay là mình cùng hai người họ đi xuống uống gì đi, khó lắm 4 người mới gặp nhau mà "
" Được "
Bốn người cùng nhau đi xuống sảnh đi vô High land ngồi uống nước nói chuyện. Giới thiệu bạn trai của nhau hai cô gái đều rất vui vẻ hạnh phúc với tình cảm hiện tại, hai người đàn ông nhìn hai cô người yêu của mình vui vẻ cười đùa bất giác cũng tươi cười hạnh phúc theo.
Châu Duật Thần và Dương Tuấn Kha không chỉ tính cách khá tương đồng còn khá giống nhau cái khoảng để ý chăm sóc bạn gái của họ nữa.
Nói về chuyện xử lý với hiệu trưởng, kết quả hiệu trưởng trường đã ra kỷ luật với ba người đánh và làm bị thương hai cô, răn đe trước lớp và buộc phải xin lỗi người bị hại.
..............................
Thoáng cái đã tới chiều tối anh đang trên đường đi gặp khách hàng đột xuất nên anh không đi đón cô được, vì thế anh đã nhờ người đi đón cô thay mình.
17h45'
Tài xế đón đến đón Nghi Mạch về nhưng đợi rất lâu khoảng hơn 20 phút nhưng không thấy cô ra, anh ta nhìn dòng người đi ra đông đúc nhưng nhìn sao cũng không thấy bóng dáng cô chủ đâu. Cảm thấy lạ anh ta liền đi vào trường tìm kiếm tới phòng cô học cũng không thấy cô, linh cảm xấu nổi lên, anh liền gọi báo cho Châu Duật Thần.
Lúc này đã 18h30 phút rồi, bên anh hợp đồng cũng vừa ký bàn xong khách hàng vừa quay lưng đi thò điện thoại anh reo lên, Duật Thần cầm máy lên nghe.
" Alo! "
" Ông chủ tôi đến đón cô chủ nhưng mà không thấy cô ấy đâu. Tôi đã vào trong tìm nhưng không thấy, rõ ràng là lớp cô chủ học đã tan rồi nhưng người thì không thấy đâu "
" Cái gì? Cậu đón người cũng không đón được ! Cậu cho người tìm em ấy cho tôi nếu không tôi sẽ đuổi việc cậu "
" Ông chủ...."
Anh ta còn chưa nói hết mà anh đã tắt máy rồi!
Anh tức giận tắt máy ngang, bấm số mà gọi cho cô thử, nhưng dù gọi bao nhiêu lần cũng đổi lại chỉ nghe tiếng nhạc chuông reo rồi tắt không có ai nghe máy cả.
Lúc này anh có dự cảm xấu, không bao giờ cô không nhận điện thoại của anh, nghĩ đến anh liền cảm thấy không ổn, liền rời khỏi nhà hàng lái xe đi tìm cô, cũng may anh tối qua đã cài định vị lên điện thoại cô rồi phòng trường hợp xấu.
Điện thoại lại reo lên, anh bắt máy tức nghe
" Alo ông chủ lúc nãy tôi chưa nói hết, tôi hỏi được có người nhìn thấy cô chủ bị một chiếc xe 6 chỗ bắt đi rồi, họ nói nhìn thấy cô chủ và một cô gái khác đang đứng nói chuyện thì bị kéo lên xe "
" Vậy cậu coi có camera gần đó không, xem biền số xe rồi gửi cho.tôi "
Châu Duật Thần dừng xe lại một bên đường cố trấn tĩnh bản thân, suy nghĩ xem ai có động cơ bắt người.
Mặc dù anh lăn lộn trên thương trường kinh doanh đắc tội không ít người, nhưng nghĩ đi nghĩ lại họ nói có trả thì cũng sẽ nhắm vào bản thân anh chứ không thể nhắm vào Mạch Mạch được, suy ra người làm ra chuyện này chỉ có thể là hắn.
Trần Danh Đạo!
" Khốn kiếp! Tên nhóc điên khùng! Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu ! "
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên
Lần này nhắc tào tháo là tào thào gọi tới, anh nghe máy đầu dây điện thoại một giọng nói vừa quen thuộc vừa đáng ghét loạt vào tai anh.
" Chào chủ tịch Châu! Đã lâu không gặp! "
Cái giọng nói này làm anh nhớ lại cái ngày đó ngày mà anh hối hận đau khổ, Trần Danh Đạo tên khốn.
" TRẦN DANH ĐẠO!!! LÀ MÀY BẮT MẠCH MẠCH MẠCH ĐÚNG KHÔNG? "
" Thả người ra nếu không tao sẽ cho mày trả giá ! "
Châu Duật Thần phẩn nộ đến gương mặt mất kiểm soát, lớn giọng mà quát, vốn dĩ chỉ tính cho hắn bàn học thành người nhẹ nhàng nhưng nếu đã dám bắt cóc cô thì anh sẽ không nương tay nữa.
Trần Danh Đạo vẫn điềm nhiên ngồi trên ghế tựa lưng nhìn hai cô gái đang hôm mê trên gường, cong môi cười đắc ý.
Tức giận đi phẩn nộ đi, hắn muốn anh phải như vậy, vốn dĩ muốn chơi trò chơi thâm tình từ từ trả thì nhưng không ngờ kẻ thù của hắn lại có thể hạnh phúc yêu đương. Trong khi hắn đang sống trong vỏ bọc giả dối thì hắn không cam tâm, tôi không sống tốt thì người khác cũng không được sống vui vẻ.
" Đúng vậy người đang ở trong tay tôi, nếu mày muốn cứu người thì một mình tới đây, trong ba mươi phút nếu không tới kịp thì tao sẽ cho hai con nhỏ này nếm mùi khoái lạc đau khổ là như thế nào "
" Trần Danh Đao!!! "
Tút....tút....tút....