Editor: Gấc. Sau khi Nghê Ưu và Trình Phù ở bên nhau, cô sống cùng Trình Phù.
Trình Phù cũng sống một mình trong một căn biệt thự lớn. Hai người không ở cùng phòng, Nghê Ưu ở tầng 3, Trình Phù ở ngay bên cạnh.
Phòng của Nghê Ưu được Trình Phù đặc biệt sắp xếp, cũng là căn phòng lớn nhất trong biệt thự.
Sau khi Nghê Ưu ở bên Trình Phù, ngày nào cô cũng ăn uống đầy đủ, ngay cả những việc làm thêm cô cũng bỏ hết.
Ban đầu Nghê Ưu từ chối, nhưng Trình Phù lại nói có anh chăm sóc là được rồi, Nghê Ưu chỉ cần học hành chăm chỉ, còn những thứ khác cứ giao cho anh.
Nghê Ưu cũng hết cách, bởi vì Trình Phù quá ngoan cố nên cô đành phải thỏa hiệp.
Những ngày tháng sống chung này vô cùng yên bình, thỉnh thoảng Nghê Ưu sẽ làm bữa sáng, đôi khi thì là Trình Phù.
Hai người đến trường và về nhà cùng nhau, điều này khiến rất nhiều người trong trường học cảm thấy kỳ lạ.
Trình Phù chính là hotboy được cả khối công nhận, thành tích tốt, gia cảnh tốt, ngoại hình đẹp, có rất nhiều cô gái thích Trình Phù.
Kể từ khi bên cạnh Trình Phù xuất hiện Nghê Ưu, có một số người đã bắt đầu viết fanfic về hai người.
Sau khi hai người ở bên nhau, mỗi lần đến căng tin ăn cơm, Tề Thiên Du đều là bóng đèn kẹp ở giữa, anh ấy sống không còn gì luyến tiếc.
Nếu Nam Chi biết Nghê Ưu và Trình Phù ở bên nhau thì chắc chắn cô ấy sẽ rất vui vẻ, hận không thể đánh trống ăn mừng.
...
Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày như vậy, có một hôm, Trình Phù có việc phải đi trước, nên Nghê Ưu đi một mình.
Trên đường tới cổng trường, Ngô Hữu Đan chặn Nghê Ưu lại.
Vẻ không hài lòng hiện lên trên mặt Nghê Ưu, sau khi cô ở bên Trình Phù, Ngô Hữu Đan không hay tới làm phiền cô nữa.
“Lần này cậu tới tìm tôi là có việc gì?”
Ngô Hữu Đan hất cằm lên, thái độ kiêu ngạo: “Nghê Ưu, cậu cho rằng mình ở bên Trình Phù thì ghê gớm lắm à?”
“Đừng nghĩ nữa, hotgirl trường bên cạnh tốt hơn cậu nhiều, Từ Dĩ Yến, cậu biết đúng không?”
“Từ Dĩ Yến theo đuổi Trình Phù nhiều năm lắm rồi, lúc trước Trình Phù từng rung động với cô ta.”
“Á, tôi nhớ ra lần này Trình Phù không về cùng cậu là bởi vì đi tìm Từ Dĩ Yến nhỉ?”
“Ha ha... Lần này cậu ấy và Từ Dĩ Yến sẽ làm gì đây?”
Nghê Ưu nắm chặt quần áo, hít sâu một hơi rồi nói: “Tránh ra.”
Ngô Hữu Đan thấy vẻ mặt Nghê Ưu vẫn không thay đổi thì sửng sốt, còn muốn tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Sao vậy, bạn trai cậu lén lút gặp cô gái khác, cậu chẳng có chút phản ứng nào à?”
“Bao dung thật đấy.”
Những lời này khiến Nghê Ưu cảm thấy rất chói tai, cô cắn môi dưới, tay hơi run, cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói.
“Không liên quan tới cậu.”
Dứt lời, Nghê Ưu phớt lờ Ngô Hữu Đan, lập tức rời đi.
…
Ở cổng trường, Trình Phù bị Từ Dĩ Yến chặn đường, anh nhíu mày lại, thờ ơ nói.
“Từ Dĩ Yến, tôi đã nói đủ rõ ràng rồi mà.”
Ánh mắt của Từ Dĩ Yến lộ ra vẻ kiên quyết, cô ta ngước mắt lên đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Trình Phù và hỏi: “Lần đó, cô gái ở cùng cậu ở tiệm hoa, là bạn gái cậu sao?”
“Tại sao không phải là mình chứ?”
Trình Phù mệt mỏi xoa xoa ấn đường, anh nói: “Không thích chính là không thích, không có lý do.”
“Mình không cam lòng! Mình theo đuổi cậu mấy năm trời! Tại sao...!”
Từ Dĩ Yến bước lên phía trước, Trình Phù lại lùi về sau một bước, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Từ Dĩ Yến, một vừa hai phải thôi.”
Từ Dĩ Yến cụp mắt, cười khổ nói: “Cho nên...”
“Mình thua rồi.”
Trình Phù hít sâu một hơi, giọng điệu của anh rất hờ hững: “Từ Dĩ Yến, tôi thích cậu ấy 5 năm rồi.”
Nhận được câu trả lời này, Từ Dĩ Yến mới thật sự hết hy vọng.
“Mình biết rồi, cảm ơn cậu.”
Từ Dĩ Yến lau nước mắt ở khóe mắt, cười gượng: “Hy vọng các cậu hạnh phúc.”
Trình Phù chớp mắt, anh nói: “Cảm ơn cậu vì đã thích tôi, cậu sẽ gặp được người tốt hơn.”
Vừa đến cổng trường, Nghê Ưu đã tình cờ thấy được cảnh tượng này, tim cô như bị dao đâm thủng một lỗ, rất đau đớn.
Hoá ra những gì Ngô Hữu Đan nói là sự thật, việc Trình Phù phải làm là ở bên Từ Dĩ Yến.
Hai người họ trông rất xứng đôi.
Cô thì tính là gì chứ.
Nghê Ưu bỗng cảm thấy hơi tủi thân, cô cố nén nước mắt sắp chảy ra và xoay người rời đi.
Từ Dĩ Yên đang nói chuyện với Trình Phù thì nhìn thấy Nghê Ưu, cô ta thúc giục: “Hình như đó là bạn gái cậu.”
Trình Phù quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng của Nghê Ưu, anh nói tạm biệt với Từ Dĩ Yến rồi đuổi theo Nghê Ưu.
...
Nghê Ưu cúi đầu, một mình bước đi.
Dường như cô không còn chỗ nào để đi, lại là một mình.
“Ưu Ưu!!”
Trình Phù chạy tới bên cạnh Nghê Ưu, anh cười nói: “Xin lỗi, anh tới trễ rồi.”
Nhưng Nghê Ưu không nói câu nào. Trình Phù cảm thấy hơi kỳ quái, dịu dàng hỏi: “Ưu Ưu, sao thế?”
Nghê Ưu bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Anh không phải ở cùng hotgirl trường bên cạnh à…?”
“Hả?”
Trình Phù nghe vậy thì ngẩn người.
“Em thấy rồi.” Nghê Ưu ngước mắt lên, đôi mắt hơi ướt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Có phải anh có tình cảm với cô ấy không?”
Trình Phù: “???”
Trình Phù đứng trước mặt Nghê Ưu, đặt tay lên vai cô, vẻ mặt không hề giả dối: “Anh thề, anh chỉ thích một mình em.”
“Anh và cô ta chỉ nói chuyện bình thường thôi, cô ta có việc muốn tìm anh.”
“Em giận vì việc này à?”
Nghê Ưu quay đầu đi, không nhìn Trình Phù: “Vậy sao hai người còn đứng gần như vậy?”
Trình Phù bật cười, anh xoay đầu Nghê Ưu lại, làm cô nhìn thẳng vào mình: “Em ghen?”
Nghê Ưu không giấu giếm, cô tủi thân mím môi: “Em sợ…”
Giây tiếp theo, một nụ hôn nhẹ rơi lên trán cô, lông mi cô run run, một giọng nói tràn đầy dịu dàng rơi vào tai.
“Không đâu, ngoại trừ em, anh không rung động với cô gái khác nữa.”
“Ngoan, đừng khóc.”
Đầu ngón tay Trình Phù lau nước mắt cho Nghê Ưu, một tay anh ôm lấy eo Nghê Ưu, cùng nhau đi về nhà.
…
Vào ban đêm, đường phố nhộn nhịp, ánh đèn đầy màu sáng chiếu sáng cả thành phố.
Nghê Ưu đang ăn thịt viên, Trình Phù thì xách đồ bằng một tay, trong lòng anh còn có một ít đồ ăn vặt, cưng chiều trò chuyện với Nghê Ưu.
Có mấy học sinh trường Trung học phổ thông số 9 đi ngang qua hai người họ, bỗng nhiên có một cô gái trong số đó mở miệng.
“Á, cặp đôi vừa đi ngang qua trông quen quá.”
Một cô gái khác hỏi: “Có vẻ khá quen, chàng trai kia chiều bạn gái ghê, ánh mắt ấy rất thật, nhân lúc còn sống, mình cũng muốn tìm một người bạn trai như vậy.”
Cô gái nói: “Hình như chàng trai kia là hotboy trường chúng ta.”
“A?”
“Hình như tên là…”
“Trình Phù.”