Edit: Cải Trắng
Nếu nhất định phải dùng định luật Murphy để giải thích, đó chính là…
Sa Khinh Vũ đến Bắc Kinh. Người cô không muốn nhìn thấy ở đây nhất là Lận Thần. Kết quả, cô lại gặp anh.
Vừa xuống taxi, cô đã nghe thấy người xung quanh bàn tán.
“Là tòa nhà đằng trước à?”
“Đúng thế. Nghe nói, cô gái ấy nghe được tiếng động định báo cảnh sát thì bị phát hiện. Một dao găm trúng tim, chết ngay tại chỗ.”
Nghe ngóng được câu chuyện, Sa Khinh Vũ cau mày, đi tới hỏi: “Ở đây xảy ra án mạng sao?”
Người đó thấy cô chen vào, ngẩng đầu lên nhìn rồi tiếp tục nhiều chuyện: “Đúng thế! Mới giữa trưa thôi mà trộm cướp ngang nhiên vào nhà. Chủ nhà tỉnh dậy nghe thấy tiếng động, muốn báo cảnh sát mà kẻ trộm sợ hãi, lập tức dùng dao đâm cô gái ấy, một nhát tắt thở.”
“Tòa nhà nào thế?” Sa Khinh Vũ hỏi tiếp.
Người đó chỉ cho Sa Khinh Vũ nhìn tòa nhà bên kia: “Đó, là chỗ kia kìa!”
Sa Khinh Vũ nhìn theo.
“Cô gái, cô ở một mình à?” Người đó lên tiếng nhắc nhở Sa Khinh Vũ: “Cẩn thận hơn nhé. Với loại trộm này, chẳng biết chúng sẽ làm ra loại chuyện gì đâu. Cứ nhắm mắt giả vờ ngủ, biết đâu lại giữ được mạng.”
Khóe miệng Sa Khinh Vũ co rúm. Cô giống người hay gặp xui xẻo lắm sao?
Đương nhiên, cô không giống.
Bởi vì, cô chính là người như thế!
“Thế nên?”
“Thế nên… cậu với Tiểu Nguyên không có bất động sản ở Bắc Kinh à?”
“Cậu tưởng chúng tớ sống trong thế giới giàu sang à? Đâu đâu cũng có bất động sản?”
Sa Khinh Vũ đã thuê một căn phòng trong khách sạn nào đó tại Bắc Kinh, mệt mỏi nhắm mắt, cam chịu số phận: “Tớ đành ở khách sạn ba tháng vậy.”
Cô bị chủ biên phái tới Bắc Kinh phỏng vấn Kỷ Đức, nghe mới hào nhoáng làm sao. Nói là chi phí được công ty chi trả chứ thật ra là đi đày, sống ngày tháng tự sinh tự diệt.
“Chủ biên của cậu khá thật. Ngày trước cung kính với cậu như Phật Tổ, chớp mắt một cái đã đày tới Bắc Kinh. Bị đày cũng thôi đi, còn gặp phải chuyện trộm cướp nữa. Cậu nói xem cậu có xui xẻo không?”
Sa Khinh Vũ nằm im trên giường lớn trong khách sạn, mệt mỏi trả lời: “Đừng nói nữa. Chẳng biết tên trộm ấy nhìn trúng tớ chỗ nào, nhất định phải trộm bằng được. Nếu tớ không nhanh trí giả vờ ngủ thì mạng nhỏ khó giữ. Về vấn đề của chủ biên, tớ chịu, sao tớ biết tâm tư ông ấy nghĩ gì. Thâm sâu khó lường lắm. Tốt nhất là cậu không suy đoán tâm tư của đàn ông.”
Cô cũng buồn bực lắm chứ. Đang yên đang lành, chủ biên phái cô đến Bắc Kinh làm gì không biết? Chẳng lẽ là vì vụ án năm trước của tên cặn bã Vương Quốc Cường? Suy tính một hồi, Sa Khinh Vũ lắc đầu. Không đúng! Chuyện đó là do một tay Lận Thần xử lý mà. Chủ biên đang nịnh bợ cô, sao lại đưa đi đày chứ?
Suy nghĩ mất một lúc lâu mà chẳng được kết quả gì, ngược lại còn làm mình đau đầu thêm nên cô dứt khoát từ bỏ.
Liễu Khê cảm nhận được Sa Khinh Vũ ở đầu bên kia mệt lắm rồi. Ngó nhìn đồng hồ treo tường. Ba giờ sáng rồi! Vì vậy, cô nàng ngừng: “Được rồi được rồi, cậu nghỉ ngơi đi. Không buôn nữa.”
“Ừm.” Sa Khinh Vũ lười biếng đáp một câu rồi vứt điện thoại sang bên cạnh, trở mình, gục đầu là ngủ.
Đợi tới lúc cô tỉnh dậy, hoàng hôn đã buông xuống. Cô kéo bức rèm dày nặng ra, duỗi eo, chuẩn bị đi ra ngoài kiếm đồ ăn.
Lúc đi ngang qua đại sảnh, lễ tân đứng ở quầy nói rằng có một quý ngài tìm cô.
“Quý ngài?”
Sa Khinh Vũ ngẫm nghĩ. Bắc Kinh? Có người tìm mình?
“Đúng vậy. Do di động của chị tắt máy, anh ấy không liên lạc được mà gõ cửa thì chị không mở nên anh ấy nhờ tôi chuyển lời rằng buổi tối sẽ đến đón chị, bảo chị hãy thu dọn hành lý.”
Lễ tân vừa dứt câu, Sa Khinh Vũ thêm hoang mang. Đón cô? Ai chứ?
Còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, điện thoại đã nạp đủ điện để khởi động máy, tiếng báo tin nhắn wechat vang lên không ngừng. Và, cái đầu tiên cô thấy là cuộc gọi nhỡ: Lận Thần.
Cô căng thẳng vô cùng, tim đập “thình thịch”.
Như là đoán được chuyện sắp xảy ra.
Sau đó, cô tiện tay nhấn vào giao diện thông báo màu xanh của wechat. Quả nhiên, Lận Yên gửi tin nhắn tới: Khinh Vũ, sao cậu lại tắt điện thoại? Tớ nghe Khê Khê nói căn phòng cậu thuê bị trộm ghé thăm? Tớ bảo anh trai tớ tới đón cậu qua chung cư anh ấy ở ba tháng rồi đấy. Cậu đừng ở khách sạn, chẳng an toàn tí nào…
Nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Lận Yên trên wechat, Sa Khinh Vũ day trán, cả người mất hết sức lực. Đúng là chuyện tốt chưa đến cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm. Chỉ có bằng ấy thời gian thôi mà Liễu Khê đã lan sự kiện bị trộm ghé của cô đi muôn nhà?
Cô đang suy nghĩ xem mình phải nói thế nào mới từ chối được thì điện thoại không an phận réo ầm lên. Liếc nhìn hai chữ “Lận Thần” hiển thị trên màn hình, Sa Khinh Vũ sợ hãi nuốt nước miếng.
Tuy cô lớn lên từ bé với Lận Yên nhưng cơ hội được tiếp xúc với Lận Thần rất ít. Ngoại trừ việc hồi nhỏ cô với Lận Yên lần lượt bị anh dạy dỗ thì hai lần gặp gỡ trước nghĩ lại mà kinh.
Lần đầu tiên là vào năm cô tốt nghiệp. Lúc ấy, cô chia tay mối tình đầu, một mình uống say mèm, chả biết xui xẻo thế nào mà đụng ngay Lận Thần trước cửa quán bar. Nôn thốc nôn tháo lên người anh chưa nói, còn kéo anh lại khóc lóc tỉ tê không dứt, quá bẽ mặt. Một lần nữa là sự việc năm ngoái, chuyện liên quan tới Lận Yên. Cô suy nghĩ chưa thấu đáo, làm Lận Yên trọng thương nên Lận Thần tìm tới tận tòa soạn, khởi binh vấn tội.
Suy nghĩ một lúc lâu rồi mà cái tên hiển thị trên màn hình, hại cô giật mình không có ý định bỏ qua. Hết cách, cô đành ấn nhận, đứng thẳng lưng, cung kính nói: “Anh Thần.”
Giọng nói nhẹ nhàng đầu bên kia vang lên: “Tỉnh rồi?”
“À…Ừm, em mới tỉnh, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.”
“Năm phút nữa anh đến khách sạn, em thu dọn đi.”
Khóe miệng Sa Khinh Vũ co rúm, đầu óc rối bời: “Bây giờ ạ?”
“Bây giờ.” Giọng điệu đầu bên kia không cho phép thương lượng.
Hai chữ ngắn gọn mà lạnh băng này làm Sa Khinh Vũ nhịn không được làm mặt quỷ với điện thoại. Thậm chí, cô còn có xúc động muốn quẳng điện thoại luôn. Nhưng cuối cùng, cô chỉ phồng má, đồng ý: “Em biết rồi. Em thu dọn ngay đây.”
Cô ôm cái bụng kẹp lép, nhích từng bước về phòng thu dọn.
Đợi tới lúc cô kéo được vali hành lý xuống đến đại sảnh, Lận Thần đang xử lý thủ tục trả phòng.
Anh nhàn nhãn ngồi trên ghế sofa, đôi chân thon dài vắt chéo. Bộ âu phục đen ấy như được đo ni đóng giày cho anh, không có bất cứ điểm nào không ổn. Đường nét khuôn mặt thanh thoát, đôi mắt sắc bén, đen như mực, rất biết cách làm người khác rung động.
Quả là một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh tế.
Có vẻ anh đã liếc thấy cô nên quay hẳn sang nhìn. Sa Khinh Vũ tránh không kịp đôi mắt đó, đành giả vờ nhìn xung quanh một vòng rồi lơ đãng bắt gặp ánh mắt Lận Thần, mỉm cười: “Anh Thần.”
“Thủ tục làm xong rồi. Đi thôi.” Anh vừa nói vừa đi lên nhận lấy vali hành lý trong tay cô rồi dạo bước ra bên ngoài, hỏi: “Em muốn ăn gì?”
“Hả?” Sau vài giây sửng sốt, Sa Khinh Vũ phản ứng lại: “Gì cũng được ạ.”
Lận Thần cho vali của cô vào cốp rồi đi vòng lên ghế lái. Khi ấy, Sa Khinh Vũ đã quy củ ngồi trên ghế phó lái. Thấy Lận Thần vào, cô nhanh chóng thắt đai an toàn, ngồi thẳng người, tư thế nghiêm chỉnh như học sinh tiểu học.
“Tối hôm qua xảy ra chuyện, sao em không gọi cho anh?” Ngồi lên xe, Lận Thần hỏi cô.
Sa Khinh Vũ chớp mắt, chửi thầm: Ai dám gọi điện thoại cho anh chứ? Không cẩn thận còn bị dạy dỗ.
Cô cười gượng, giả vờ ngớ ngẩn để lừa cho qua chuyện: “Em đâu biết anh Thần ở Bắc Kinh. Bình thường không phải anh hay đi công tác sao? Hơn nữa, lúc đó đã khuya…”
“Thật không?” Anh lạnh nhạt hỏi lại. Đôi mắt chăm chú quan sát tình hình giao thông phía trước nhưng lại làm người khác cảm thấy áp suất xung quanh giảm xuống.
“Vâng!” Phải phải phải, thật một trăm phần trăm ấy chứ! Nửa đêm mà, ai ngại mình sống quá dài đi quấy rầy người bận rộn như anh?
“Anh còn tưởng, em sợ anh mắng em.”
Sa Khinh Vũ giật thót một cái, cẩn thận quan sát Lận Thần ngồi cạnh mình. Không hổ là nhà ngoại giao! Năng lực ngoại giao quá đỉnh! Tự hiểu trong lòng là được, nói ra khỏi miệng làm gì không biết. Dễ tổn thương nhau lắm.
Cô mất tự nhiên vén tóc bên tai, phủ nhận: “Không, không có đâu. Ở khách sạn cũng tiện mà.”
Ý chính là: Không cần phiền anh đâu.
“Thế sao em còn gọi hỏi Liễu Khê, hỏi xem cô ấy có nhà ở Bắc Kinh không để ở lại một thời gian ngắn.”
Sắc mặt Sa Khinh Vũ cứng ngắc. Bỗng nhiên, cô sinh ra cảm giác rất oán hận Lận Yên vì đã hại mình.
Thấy cô cúi đầu không nói gì, Lận Thần mới nhận ra mình nói chuyện quá nghiêm túc. Anh đưa mắt nhìn mấy nhà hàng bên ngoài, hỏi: “Ăn đồ Trung Quốc hay cơm Tây?”
“Đồ Trung Quốc.” Sa Khinh Vũ đáp luôn không cần suy nghĩ. Mà vừa trả lời xong, nghĩ tới Lận Thần hay công tác ở nước ngoài, sợ anh ăn không quen nên đổi lại: “Tùy anh, ăn gì cũng được. Em không sao hết.”
Lận Thần chỉ liếc cô một cái, không nói gì rồi tự giác dừng xe trước một nhà hàng Trung Quốc.
Đang ăn cơm, Lận Yên gọi điện thoại đến hỏi thăm.
“Khinh Vũ, anh tớ tới đón cậu chưa?”
Sa Khinh Vũ cầm di động, ngó Lận Thần ngồi phía đối diện đang nghiêm túc ăn cơm, ấp úng nói: “Ừm ừm, có…”
“Ồ! Thế tớ yên tâm rồi!”
Sa Khinh Vũ nghiến răng nghiến lợi, muốn lườm Lận Yên đang ở cách xa hàng nghìn kilomet một cái.Yên tâm cái con khỉ! Đẩy cô vào ổ sói mà bảo yên tâm à? Cô tình nguyện ở khách sạn ba tháng chứ không muốn đối mặt với Lận Thần ba tháng, có thể bị lăng trì xử tử bất cứ lúc nào.
Quả là chịu tội!
Cuộc gọi với Lận Yên vừa kết thúc, Lận Thần hỏi: “Tiểu Yên à?”
Sa Khinh Vũ gật đầu như giã tỏi: “Vâng, cậu ấy hỏi thăm xem em thế nào.”
Rõ ràng mặt cô không đổi sắc, nhưng đôi mắt của Lận Thần quá tinh tường. Anh liếc cô một cái, bâng quơ nói: “Tiểu Yên không yên tâm khi để em ở khách sạn ba tháng hoặc thuê nhà một mình bên ngoài nên bảo anh đưa em tới nhà anh ở tạm. Khu nhà đó thuận tiện mọi mặt, vấn đề an ninh cũng tốt. Anh hay đi công tác, hiếm khi ở nhà, em không cần phải thấy ngại.”
Sa Khinh Vũ mím môi, cúi đầu “vâng” một tiếng.
Lận Yên chuyện bé xé ra to thế này, hẳn là bị ảnh hưởng vụ Vương Quốc Cường năm ngoái.
Phóng viên là ngành không sợ nguy hiểm, không hoảng sợ trước bất cứ thứ gì, bất tri bất giác có thể đắc tội với rất nhiều người. Bị người tìm tới cửa là chuyện bình thường, cô đã sớm thành thói quen. Chỉ sợ, Lận Yên không yên tâm thôi.
Nhà của Lận Thần nằm ở công quán(1) Phạn Duyệt tại thành phố Bắc Kinh, ngay trung tâm thành phố. Giao thông thuận tiện, phong cảnh tuyệt đẹp. Anh nhấn mở cổng tiểu khu rồi thuận tay đưa thẻ cho Sa Khinh Vũ, dặn dò: “Thẻ mở cửa.”
(1)Công quán Phạn Duyệt: Là khu nhà ở cao cấp có thật tại thành phố Bắc Kinh. Để tìm hiểu thêm, các bạn có thể thử search với cụm từ “công quán Phạn Duyệt 108” hoặc “梵悦108”. Nơi này thường là nơi ở của chính khách, các gia đình cực kỳ giàu có.“À!” Cô bỏ thẻ vào túi.
Đây là căn nhà theo kiểu hai phòng ngủ một phòng khách. Đi xuyên qua phòng khách là tới phòng bếp, bồn rửa tay và bàn ăn. Không gian ở đây rất lớn. Phía đối diện là hai phòng nghỉ được trang trí đơn giản mà xa xỉ. Lận Thần chỉ vào phòng bên trái, nói: “Phòng em ở đó.”
Sa Khinh Vũ cẩn thận đổi giày, mở cửa phòng ra quan sát. Phòng khá rộng rãi, được dọn dẹp sạch sẽ, thông với ban công qua một lớp cửa kính. Ngoài ban công còn có ghế treo, tầm nhìn thoáng đãng, vô cùng thoải mái.
Lận Thần mang hành lý của cô vào, đặt chìa khóa lên bàn trang điểm, nói: “Chìa khóa.”
Sa Khinh Vũ gật đầu: “Cảm ơn anh Thần.”
“Vậy em thu dọn qua đi. Anh còn việc phải đi ra ngoài một chuyến, đêm mới về, em cứ tự nhiên.” Anh nói qua một lượt, không đợi Sa Khinh Vũ phản ứng đã ra ngoài.
Nhìn chằm chằm theo bóng lưng cao lớn rời đi, tim cô như bị một cọng lông vũ mềm mại cọ vào. Ngứa ngáy. Cảm giác rất kỳ quái.
Tiếng đóng cửa vang lên, Sa Khinh Vũ xác nhận Lận Thần đã đi rồi mới bộc lộ bản chất thật, không nói hai lời liền gọi điện thoại cho Lận Yên.
Điện thoại vừa thông, Sa Khinh Vũ quát to: “Lận Yên! Cậu tạo phản đấy à?”
Hai cái đứa xấu xa này nữa! Ấy thế mà Liễu Khê với Lận Yên dám hợp lực đẩy cô sang chỗ Lận Thần. Này không phải là cản trở cô sao?
“Sao thế?” Lận Yên hỏi với giọng rõ vô tội.
“Cậu còn dám hỏi sao thế à? Tự nhìn lại chuyện tốt mà mình làm đi! Cậu nói đi! Nói đi! Cậu gọi điện cho anh Thần làm gì chứ?” Sa Khinh Vũ kích động chất vấn.
Chẳng lẽ Lận Yên không biết, đến cả nàng yêu tinh không sợ trời không sợ đất Lai Sở Sở thấy Lận Thần cũng chạy vội như chuột gặp mèo à? Tránh còn không kịp, ai ngốc đâu mà tự chạy đến?
“Tớ có gọi điện thoại cho anh ấy đâu.” Lận Yên tủi thân sụt sịt nước mũi, giả vờ khóc lóc nói: “Là Khê Khê hỏi tớ xem tớ có bất động sản ở Bắc Kinh không, nói cậu muốn ở nhờ. Cậu cũng biết rồi đấy, người dân nhỏ bé như tớ, đóng tiền thuế thôi đã đủ lắm rồi, sao có thể có bất động sản ở một nơi tấc đất tấc vàng như Bắc Kinh. Vì vậy, tớ đi hỏi anh trai. Kết quả, anh ấy cứ truy hỏi còn tớ tiện miệng giải thích. Cuối cùng, anh ấy bảo nhà anh ấy có phòng trống cho cậu ở ba tháng.”
“Ha ha…” Sa Khinh Vũ cười vô cùng châm chọc, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Quả là một lời giải thích kín kẽ không chỗ hở.”
Lận Yên: “…”
Vô tội. Cô vô tội thật mà.
“Chẳng lẽ, anh tớ mắng cậu?” Lận Yên hỏi. Dựa theo tính cách của Lận Thần, bị mắng là chuyện nằm trong dự liệu. Hay là bị mắng dữ quá?
“Hay là anh tớ nói chuyện nặng nề quá? Cậu đừng để bụng nhé. Dù sao, hồi nhỏ cậu đâu ít lần bị anh ấy mắng.”
“Được rồi, đừng có giả mèo khóc chuột nữa.” Sa Khinh Vũ lười nói chuyện với cô, chỉ đổ tại mình quá xui xẻo. Chỉ ba tháng thôi mà. Cùng lắm thì cô đi sớm về muộn, gặp mặt ha ha chào hỏi, tạm biệt cúi đầu bai bai. Đảm bảo ba tháng này sẽ nguyên vẹn không sao hết.
Cúp điện thoại, Sa Khinh Vũ bắt đầu thu dọn hành lý. Cô lấy quần áo treo vào trong tủ, đồ trang điểm đặt lên bàn. Đợi xong xuôi hết mọi việc cũng đã hơn chín giờ tối. Cô kiệt sức nằm trên giường lăn vài vòng, ngửi mùi chăn gối được phơi dưới ánh mặt trời như cảm thụ được hương thơm cỏ cây của mùa xuân.
Sa Khinh Vũ nhìn chằm chằm ánh đèn vàng nhạt trên trần nhà, hồi tưởng lại năm mình tốt nghiệp, chia tay mối tình đầu.
Cô là người thành phố S. Đi học, sống và tìm công việc cũng ở thành phố S. Đáng tiếc, mối tình đầu của cô lại là người Bắc Kinh. Tuy anh ấy đến thành phố S học đại học nhưng cuối cùng vẫn phải về Bắc Kinh làm việc. Sau khi mối tình đầu về Bắc Kinh thực tập, bọn họ bắt đầu giai đoạn yêu xa.
Cái này đúng theo cách gọi em ở đầu Trường Giang, người ở cuối Trường Giang. Ngày ngày nhớ anh mà chẳng thấy người, em đâu nhớ rõ anh là ai?
Lúc ấy, nếu không phải cô bay đến Bắc Kinh thì cũng là anh ấy tới thành phố S. Vật lộn hơn nửa năm, cả hai đều mệt mỏi nên khi nói lời chia tay chẳng có gì là dây dưa không dứt.
Từ trước đến nay, cô là người có tính cách rất phóng khoáng. Nói chia tay là chia tay, không chút lưu luyến.
Tính cách phóng khoáng là thế, nhưng đây là vấn đề tình cảm, sao có thể nói không là không, lòng sao có thể không buồn?
Đêm thất tình vừa hay cô có mặt tại Bắc Kinh. Quá đau buồn nên cô tìm tới một quán bar tự chuốc say bản thân. Đã thất tình lại còn gặp chuyện khó xử. Cho nên, cô gặp Lận Thần ở cửa quán bar. Trong mớ ký ức mơ hồ đó, cô nhớ mình nôn hết lên người Lận Thần, khóc lóc ỉ ôi, chết không buông tay.
Ngày hôm sau, cô tỉnh lại trong một khách sạn không biết tên. Cô nằm trên giường còn Lận Thần nằm ngoài ghế sofa. Nhìn thân hình 1m8 nằm trên ghế sofa, khuôn mặt cô trắng bệch, rồi từ trắng sang tái xanh, đến cả ý định tự sát cũng có luôn. Sau chẳng biết bằng cách nào, cô trườn bỏ lẻn trốn được. Và từ ấy về sau, cứ gặp Lận Thần là cô trốn còn không kịp.
Bất ngờ nghĩ đến đoạn ký ức được phủ bụi, cô mơ màng đi vào giấc ngủ.
Lận Thần trở về nhà vào rạng sáng. Mở cửa, đứng ở huyền quan đổi giày, anh thấy ở đó có một đôi giày nữ. Anh ngẩn ra trong giây lát mới nhớ ra Sa Khinh Vũ đang ở nhà mình.
Liếc nhìn cửa phòng đóng chặt kia, anh thấy qua khe tia sáng nhàn nhạt.
Anh chau mày. Muộn vậy rồi cô còn chưa ngủ sao?
Bước đến cửa phòng cô, anh gõ nhẹ hai tiếng. Không thấy trả lời. Anh chuyển động then cửa, cửa “lạch cạch” hai tiếng rồi mở ra dễ như trở bàn tay.
Anh tiếp tục nhíu mày.
Lận Thần trưng nguyên bộ mặt lạnh tanh bước vào phòng, cởi áo khoác ra, vắt lên lưng ghế rồi đi lên tháo dép trên chân Sa Khinh Vũ, đắp chăn đàng hoàng cho cô. Sau đó, anh bước ra khỏi phòng, mặc lại áo khoác và một giây trước khi tắt đèn, anh quay lại nhìn người trên giường ngủ. Cô ngủ ngoan như một chú mèo, phát ra tiếng hít thở nhè nhẹ.
Anh không tự chủ được mà cười nhẹ. Với cái tính cách bất cẩn như vậy, không hiểu cô làm phóng viên bằng cách nào. Cô có thể ngủ ở nhà một người đàn ông mà không cần khóa cửa sao? Hay do người đó là anh?
Do bố cục căn nhà là hai phòng ngủ một phòng khách nên anh không đặt thư phòng. Ban công bên ngoài phòng khách được anh xây thêm một lớp kính, cải tạo lại dùng như thư phòng, mùa hè có thể mở cửa hóng gió.
Anh mở toang cửa sổ ra, cơn gió lạnh đột ngột xông vào làm anh phải kéo áo khoác chặt hơn.
Anh nhàn nhã ngồi trên ghế ngoài ban công, im lặng ngắm nhìn bầu trời xinh đẹp ở xa xa bị bụi bặm che khuất. Sau, anh lấy trong túi ra hộp thuốc lá, rút một điếu, ngậm ở trong miệng, che tay đốt lửa.
Anh thở ra một vòng khói, hai mắt mơ màng.