Bánh Ngọt Nhỏ

Chương 4




Editor: Rain

Beta – er: Mùn + Linh

Tô Mặc lúc nào cũng đi học đúng giờ vậy mà hôm nay lại đến muộn.

Lúc hắn thong dong đến nơi thì cũng đã qua hơn một nửa tiết tiếng Nhật rồi.

Tô Mặc vừa vào phòng học thì đã có rất nhiều nữ sinh sôi nổi rời cặp để trống chỗ cho hắn ngồi lên.

Nhưng hắn lại đi thẳng đến bên người Đào Nhạc rồi ngồi xuống, cũng không thèm nhìn chỗ khác lấy một cái.

Tan học, Đào Nhạc chậm chạp thu dọn cặp sách. Cái tay của Tô Mặc với lấy hộp bút của cô lại, như thể lấy lòng mà hỏi cô: “Tôi đã tới muộn, nội dung trước đó cậu có thể giảng lại cho tôi không?”

Đào Nhạc gật gật đầu, mở notebook ra giảng giải cho hắn.

Cô chống cằm nhìn sườn mặt của hắn. Đây là lần đầu tiên cô cẩn thận quan sát Tô Mặc ở vị trí gần như vậy, cũng khó trách ngày thường nhiều nữ sinh muốn ngồi cạnh hắn như thế. Đúng là hắn lớn lên có chút nhan sắc, lông mi dài đến nỗi để lại một cái bóng trên gương mặt trắng nõn. Đến tận hôm nay cô mới hiểu được miêu tả trong sách hóa ra là có tồn tại thật. 

“Sao thế? Bị sắc đẹp của tôi mê hoặc rồi?” Hắn nhướng mày hỏi cô.

“Cậu… Sao bình thường không thấy cậu nói như vậy với nữ sinh khác chứ.”

Hắn hơi hơi sửng sốt, mỉm cười cúi đầu, dùng thanh âm nhỏ đến mức chỉ có bản thân nghe thấy mà lẩm bẩm: “Có lẽ tại cậu khác bọn họ.”

“Cậu nói gì cơ?”

Hai người dựa vào rất gần nhau, cho dù thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu thì cô cũng nghe được một chút. Nhưng lời của cô bị tiếng di động của hai người vang lên cùng cắt ngang, cô mở di động lên, là nhắc nhở nhận khen thưởng buổi tối của trò chơi.

Nhìn thấy đối phương cũng nhận được thông báo tương tự, hai người nhìn nhau cười, cùng click vào nhận thưởng của trò chơi.

Đào Nhạc lén liếc mắt nhìn dạng nhân vật của hắn, lại phát hiện giống nhân vật của mình. Chẳng lẽ hắn chính là nam phu nhân cấp gấu trúc trong truyền thuyết?!

“Không ngờ cậu cũng chơi trò chơi này.”

“Lạ lắm sao? Có ai quy định Ất Nữ Du chỉ có thể cho nữ sinh chơi đâu.”

“Cũng không phải. Đúng rồi, cậu cũng thích vương gia nhỏ?”

Hắn gật gật đầu, Đào Nhạc như thể tìm được đồng bọn vậy, nói ra toàn bộ tình yêu của cô đối với Vương gia mà cô nhớ được. Mọi người trong ký túc đều không chơi trò này, vậy nên ngay cả niềm vui sướng khi đạt được SSR cũng không thể chia sẻ với ai cả.

Cô nói về Vương gia xong còn liền mạch nói tiếp về CV Tô Thanh với hắn.

“Cậu rất thích anh ta sao?”

“Tất nhiên! Tôi cảm thấy giọng của anh ấy rất dễ nghe, tính cách lại đáng yêu, hơn nữa quan trọng nhất chính là…”

“Là gì?”

Nói tới đây Đào Nhạc đột nhiên dừng lại, cô cảm giác hôm nay mình nói hơi nhiều, cô ho nhẹ một tiếng, không nói tiếp, cất di động đi rồi hỏi hắn: “Chép xong bài chưa? Tôi còn phải về nữa.”

“Ai, chờ một chút, cậu đã giảng bài cho tôi rồi. Không thì để tôi mời cậu ăn cơm nhé?”

Đào Nhạc cầm notebook nhẹ nhàng gõ lên đầu hắn, trêu đùa: “Theo đuổi nữ sinh cũng không phải theo đuổi như vậy đâu nha~”

Không đợi hắn trả lời, Đào Nhạc đã cầm cặp sách đi ra phòng học. Cô đi trên đường trở về trường học, lúc đi qua bờ biển mới phát hiện hóa ra trường học cách bãi biển gần như vậy.

Lúc điền nguyện vọng thi đại học năm đó, vì muốn ngắm biển nên cô mới báo danh vào đại học, ai ngờ đến thành phố này đã năm năm rồi mà vẫn chưa từng có một lần đi ngắm biển.

Một lần duy nhất đi bờ biển lại là khi nhất thời đi điểm du lịch ở thành phố với bạn cùng phòng, vừa đúng vào dịp cao điểm đi du lịch nhân ngày quốc khánh. Ở trên đảo nhỏ biển người tấp nập, cô đứng trong đám du khách, chỉ nhìn thấy đầu người rậm rạp trên bãi biển.

Gió mát mẻ trong thời tiết cuối hè đến đúng lúc, cô cởi giày rồi xách trên tay, đi chân trần lên bờ cát. Hạt cát ướt át trơn bóng mới vừa dính lên chân thì đã bị sóng biển dâng cao lên cuốn đi.

Cô đạp lên bờ cát, mỗi bước đi là một cái dấu chân. Hố cát rất nhanh đã bị nước biển lấp đầy, rồi bị sóng biển san phẳng ra.

Lũ trẻ con cầm bóng nước chơi đùa ở bờ biển. Nắng chiều chiếu rọi lên rừng dừa tạo ra những bóng cây. Cặp đôi dắt chó đi dạo cầm quả bóng cho chó nho nhỏ. Chú cún con tùy ý chạy vội trên bờ cát, lăn lộn đến nỗi lông trên người đều dính đầy hạt cát.

Cô cầm di động đối diện với nắng chiều trên trời. Cô còn chưa kịp đẩy cửa thì rất nhanh đã có người mở ra trước. Cô lảo đảo một cái suýt chút nữa té ngã, may mà người kia kịp thời đỡ cô.

Cô vịn vào cánh tay hắn, vừa đứng vững liền muốn nổi giận, nhưng lại nhìn thấy một quả bóng nảy lên bên người cùng đứa trẻ chạy về phía bọn họ cúi đầu xin lỗi.

Cô mới hiểu được vì sao hắn đẩy mình.

“Cậu đấy, sao luôn ngu ngốc như vậy chứ, nếu không phải tôi nhìn cậu thì phải làm sao đây? Té ngã rồi ướt hết, cả người đầy cát, lúc về chắc chắn sẽ bị cảm.”

“Hừ, cậu thông minh rồi.” Trong lòng muốn cảm ơn hắn, ngoài miệng lại vẫn là không thuận theo không buông tha.

Hắn hơi kéo cô lên bờ, hai người vai sóng vai đi trên bờ cát, rời xa bờ biển, bọt sóng dâng lên rốt cuộc cũng không chạm được tới dấu chân hai người.

“Mười chín hay hai lăm ngày, người hai tháng, bốn năm năm,  

hữu tử, mặt trời đã lặn xuống mặt biển.

tôi thực sự không còn nhìn thấy đảo Đài Loan nữa.

Cậu còn đứng ở đó chờ tôi không?”

Tô Mặc đột nhiên đọc tiếng Nhật, ngữ điệu thong thả thâm tình, thanh tuyến của hắn rất giống Tô Thanh.

Đào Nhạc không tự chủ hãm sâu trong đó, cô nhìn hắn, nghe hắn chậm rãi đọc xong đoạn thoại.

“Cậu đã nghe qua đoạn thoại này chưa?”

Đào Nhạc lắc đầu, hắn đột nhiên dừng lại, nhìn một tia nắng chiều cuối cùng ở chân trời trên biển: “Đây là phong thư số bảy của phim Hải Giác, lúc xem tới đoạn phối với nhạc, tuy nghe không hiểu lời nhưng tôi đã khóc. Cho nên tôi đã nghĩ, sau này nhất định phải đi học tiếng Nhật. Qua bao nhiêu năm, rốt cuộc bây giờ mới có thời gian, có cơ hội hoàn thành nguyện vọng khi còn nhỏ.” 

Tô Mặc nhìn mặt biển, đọc xong bảy phong thư trong phim.

Đào Nhạc chưa xem bộ phim này, lại vì nghe hắn đọc thư nên hốc mắt đã ươn ướt.

Hắn đọc xong thư, mặt trời đã lặn xuống đường chân trời, trời hoàn toàn tối lại.

Hắn lẩm bẩm một câu: “Chờ đợi ấy mà, quá lâu, có vài tình yêu không thể chờ được.”

Cô không hiểu ý những lời này của Tô Mặc, nhíu mày bĩu môi nhìn hắn, hắn khẽ cười một tiếng hỏi: “Cậu thì sao? Tại sao lại muốn học tiếng Nhật?”

“A, tôi hả…” Cô thở dài một hơi, lại quay đầu nhìn về phía mặt biển vô tận, chậm rãi bảo rằng: “Khi còn nhỏ tôi rất thích một nhân vật manga anime luôn dùng ngữ khí Quan Tây Khang mắng cô gái hắn thích là “ngu ngốc”, khi đó cảm thấy tiếng Nhật thật dễ nghe, ngay cả câu mắng người cũng dễ nghe.”

“Hả? Đây là cái lí do kì quái gì vậy?” Tô Mặc nghe thấy cái lí do không đầu không đuôi này, bị trêu chọc đến cười to.

Nhưng biểu tình Đào Nhạc lại ảm đạm lại, cô nhặt một hòn đá lên, nghiêng người ném đi, đá nhảy vài cái trên mặt biển, khiến cho bọt nước nhỏ nổi lên, cuối cùng vẫn chìm vào biển rộng.

Cô nói tiếp: “Nhưng mà, sau này lớn lên mới hiểu được. Khi còn nhỏ tôi hâm mộ cô gái kia, hâm mộ cô ấy có người luôn mắng mình “ngu ngốc” lại không hề tức giận.” Nói xong câu đó, cô cúi đầu nhìn chân mình dính đầy cát, khóe miệng hơi hơi gợi lên.

Tô Mặc cúi người tới gần cô, nhỏ giọng dùng tiếng Nhật nói một câu với cô “Đồ ngốc.”

Cô đỏ mặt ngẩng đầu, đánh bả vai hắn một cái, Tô Mặc giơ tay xin tha, trong miệng nói: “Tôi sai rồi, sai rồi, không dám, không dám.” Vừa nói vừa lùi ra sau.

Hai người liền đuổi bắt nhau như vậy trên bờ cát, gió biển còn đang thổi, thổi tan cái khô nóng cuối cùng của ngày mùa hè cùng bất an trong lòng cô gái.