Bánh Nếp

Chương 23




Tin đồn luôn được lan truyền rất nhanh, trong nhóm lớp có Thẩm Hoa nên ai cũng sợ không dám nói gì. Nhưng vào đêm hôm đó, có một bài đăng xuất hiện trên diễn đàn trường Trung học 1—— “Cô ấy thích anh ấy, hay thích cô ấy?!”

Tiêu đề này vô cùng nhạt nhẽo, trông giống như một mẫu quảng cáo phổ biến thường xuất hiện trên Weibo vậy.

Nhưng sức nóng lại không hề thấp.

Người đăng bài có tên là “Kèn nhỏ của các bạn”, vừa mở đầu đã viết rất lưu loát, một học bá họ X nào đó ưu tú biết mấy, đẹp trai biết bao, có rất nhiều người theo đuổi, còn viết học bá này tính cách thờ ơ lạnh nhạt, thanh khiết như sen, trước giờ không hề dính chút tin đồn nào.

“Ám chỉ” này không khác gì dán hai từ “Tiêu Lăng” trước mắt người xem. Ở lầu hai ngay bên dưới câu này đã có người đoán được tên nam chính.

Người đăng không trả lời, tự viết ở bên dưới.

“Học bá X của chúng ta đúng là nam thần lạnh lùng, từ lớp mười đến bây giờ, tôi đều may mắn học cùng lớp cậu ấy. Lúc học lớp mười, rất nhiều bạn học và đàn chị mỗi ngày đều như lơ đãng đi ngang qua, nhưng cũng chỉ vì thầm nhìn trộm cậu ấy qua cửa sổ, lên lớp mười một lại hấp dẫn không ít đàn em đến ngắm.

Nhưng có ai ngờ rằng, sau khi phân lớp 11, học bá X lại trở nên khác với lúc trước.

Nội dung dưới đây chỉ thể hiện lập trường cá nhân của quần chúng hóng drama như tôi, vì mọi người nên tôi sẽ tám nốt ân oán vướng mắc yêu hận tình thù này.”

Sau đó người này đề cập đến một nữ sinh W, nói rằng kể từ khi W xuất hiện, học bá bị thu hút bởi sự dịu dàng và đoan trang của W, cả ngày cùng W như hình với bóng, hai người có dấu hiệu rơi vào bể tình.

“Không ngờ tình huống này đã kí.ch thích sâu sắc đến cô nàng L đã thích học bá từ cấp hai đến nay. Cô nàng L không cam lòng, theo tôi được biết thì cô gái ấy đã tỏ tình với học bá nhưng bị học bá lạnh lùng từ chối. Tiết tự học tối đó vành mắt của L cứ đỏ hoe, tôi nhìn mà thấy hơi đau lòng.”

Chủ topic viết đến đây, bắt đầu có một số người bất mãn, nói rằng chẳng phải chỉ là một một mối tình tay ba thối rữa thôi sao, cũng đáng để buôn dưa lê à?

Lúc này chủ topic trả lời: “Cứ đọc tiếp đi, phần đặc sắc ở phía sau.”

“Tiếp theo nữ chính thực sự của chúng ta xuất hiện, đó là bạn Q. Bạn Q là một cô gái có quan hệ rất tốt với L nên đương nhiên sẽ vì L mà bênh vực kẻ yếu đúng không. Vì vậy, cô ấy xem W và học bá – người tổn thương bạn thân của cô ấy là cái đinh trong mắt. Đầu tiên là cố tình đẩy ngã W tại đại hội thể thao khiến W bị thương, bị học bá hẹn ra ngoài tạo áp lực bằng lời nói mà vẫn không chịu từ bỏ ý định, sau đó lại hãm hại W, hại W suýt không giao được tài liệu cho cấp trên.

Đáng ghét không? Tôi cũng cảm thấy thật đáng ghét. Dựa vào điều này, bạn Q coi như trở mặt với học bá và W rồi.”

“Các bạn! Đọc đến đây, có phải các bạn cảm thấy không có gì đặc biệt không?”

“Vậy tôi sẽ nói cho các bạn biết, thực ra bạn Q này là les! Cô ấy làm nhiều việc như vậy, các bạn nghĩ rằng cô ấy chỉ thấy bất bình thay bạn thân thôi sao? Sai! Là bởi vì người cô ấy thích—— cũng chính là L, bị tình yêu tổn thương nên mới bùng lên ngọn lửa trả thù!”

Chủ topic viết đến đây thì lặn mất, cho dù số lượng trả lời tăng nhanh đến mức nào thì người đó cũng không xuất hiện thêm nữa.

Bài đăng ngay sau đó đã phủ sóng rất nhiều trang, vô cùng náo nhiệt, nhiều người đoán ra được Tiêu Lăng và nữ sinh L là Liễu Thiến, cũng có một số người trong cuộc bí mật tiết lộ manh mối, ngay sau đó tên của Lục Ngô và Đàm Hiểu cũng xuất hiện ở bên dưới bài đăng.

Ngày hôm sau đến trường Lục Ngô mới biết truyện này. Đêm hôm qua cô ngủ sớm, bài đăng lên đúng lúc cô sắp ngủ, lúc mới post bài lên vẫn chưa có nhiều người qua tâm, đến khi mọi người thảo luận rất sôi nổi thì cô đã ngủ say rồi.

Đến trường sớm, cô phát hiện bạn cùng lớp thỉnh thoảng nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, cô mất tự nhiên ngồi vào chỗ, cũng không biết nguyên nhân gì, cho đến khi Phương Quyền đến cô mới biết được lý do tại sao.

“Em gái Ngô!” Phương Quyền hùng hổ chạy vào lớp, kéo ghế ngồi xuống, chưa kịp đặt cặp sách xuống đã vội vàng bắt đầu nói: “Cậu tuyệt đối đừng lên diễn đàn xem.”

“Tại sao?”

“…” Cậu ta gãi gãi cánh mũi: “Dù sao thì cậu đừng xem là được.”

Liên tưởng tới sự kì lạ xung quanh, Lục Ngô đoán: “Có phải xảy ra chuyện gì không?”

“Tuyệt đối không!”

Cậu ta phủ nhận vừa nhanh chóng vừa chắc chắn, lại càng lộ ra điểm đáng ngờ.

Cô mơ hồ trả lời, Phương Quyền cảm thấy yên tâm, quay đầu lấy điện thoại ra bắt đầu gõ chữ.

Lục Ngô cũng lấy điện thoại của mình ra, tìm thấy một bài đăng trên diễn đàn trường Trung học 1.

Bài đăng được ghim lên đầu, tiêu đề cũng rất bắt mắt, cô gần như lập tức đoán ra được điều gì. Sau khi nhấn vào đọc hết bài post, trong lòng Lục Ngô chấn động, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Chủ topic không nói tỉ mỉ về cô, có vẻ như tiêu điểm là Đàm Hiểu. Nhưng thực ra cô bị nhắc đến cùng Tiêu Lăng nên cũng thu hút rất nhiều sự chú ý. Thậm chí lúc cô lướt xuống xem bình luận một lần nữa, thì thấy có người tự xưng là bạn cùng lớp của cô năm lớp mười đang tiết lộ tin tức về cô.

Trong bài đăng có đủ loại bình luận về cô, không biết có phải là do hôm qua đã chịu đả kích chính diện hay không, mà bây giờ khi đối mặt với những lời bình phẩm từ đầu đến chân mình trên màn hình, ngoại trừ chỉ hơi thất vọng thì chỉ còn lại một chút chết lặng.

Có lẽ cùng một lúc phải tiếp thu lượng thông tin hơi quá tải, nên cung phản xạ của cô vẫn chưa hồi lại.

Lục Ngô nhìn một lát, cất điện thoại đi với vẻ mặt vừa bình tĩnh lại phức tạp.

Cô còn cảm thấy như lọt vào trong sương mù, không hiểu sao trong vòng một đêm lại xảy ra nhiều truyện như vậy.

Đàm Hiểu…

Đối với xu hướng tính dục của cô ta, Lục Ngô có hơi bất ngờ, lại có cảm giác vỡ lẽ.

Cô suy nghĩ rất lâu, vẫn không hiểu sự thù địch của Đàm Hiểu đối với cô từ đâu mà tới và vì sao lại sâu sắc đến vậy. Không phải cô chưa từng quan sát, nhưng cô phát hiện Đàm Hiểu cũng không có ý đó với Tiêu Lăng, điều này khiến cô càng thêm khó hiểu. Thậm chí cô còn cố gắng tự đánh giá và phân tích mỗi lần tiếp xúc với cô ta từ trước đến nay, nhưng vẫn không tìm ra bất kỳ lý do gì.

Nhưng nếu Đàm Hiểu thích Liễu Thiến, vậy thì dường như mọi thứ đã được sáng tỏ.

Chẳng trách, cô luôn có cảm giác ánh mắt Đàm Hiểu nhìn Liễu Thiến chứa đựng quá nhiều tâm tư.

Dịu dàng, nóng bỏng, còn có cảm giác đau đớn mà cô không lý giải được.

Lục Ngô nghĩ ngợi, chậm rãi nâng mắt lên, không ngờ bắt gặp ánh mắt quen thuộc.

Tiêu Lăng lặng lẽ nhìn cô, không biết cậu đến từ khi nào, đã nhìn cô bao lâu.

Trong đầu hiện lên vẻ mặt dịu dàng của cậu ngày hôm qua, hương xà phòng cùng mùi nắng ấm áp, nóng bỏng tựa như thủy triều lại lần nữa ập đến.

Lông mi Lục Ngô rung lên, vô thức nhìn đi nơi khác, đầu hơi cúi xuống.

Đầu lưỡi như cuộn mật ngọt.

“Chào buổi sáng.”

Khóe môi Tiêu Lăng cong lên, híp mắt lại như hiểu rõ ý nghĩ của cô, cười đáp: “Chào buổi sáng.”

Trong giọng nói của cậu như có cơn gió ấm áp, khác với cái lạnh cuối thu này.

Một lúc lâu sau, Lục Ngô lại nghe thấy tiếng tim mình đập như nhảy ra khỏi cổ họng.

Hoàn toàn giống với buổi chiều mưa bay lúc cô phải lòng cậu.

“Lục Ngô, cậu đã xem bài đăng chưa.” Mặc dù cậu đang hỏi, nhưng giọng điệu không hề có ý dò hỏi, chỉ có khẳng định.

Cô chỉ do dự một giây rồi gật đầu.

Phương Quyền đánh Tiêu năng một cái: “Chết tiệt, lão Tiêu, cậu đang làm gì vậy.” Những cố gắng của cậu ta hoàn toàn uổng phí.

Từ lâu Tiêu Lăng đã không còn ôm hy vọng với trí thông minh của cậu ta: “Cậu cảm thấy với phản ứng càng che càng lộ này thì kẻ đần nào sẽ ngoan ngoãn tin cậu?”

“Hơn nữa,” Cậu cười một tiếng, giọng nói chợt trở nên dịu dàng một cách khó nhận thấy: “Lục Ngô không ngốc. Cậu ấy rất tốt.”

Cậu ấy rất tốt.

Đây là điều hôm qua cậu đã nói với cô.

Cũng là điều cậu luôn nghĩ.

Phương Quyền không nói nên lời.

Người trong cuộc là Lục Ngô thì càng cúi đầu thấp xuống.

“Vậy thì bây giờ… Nên làm gì?” Phương Quyền vò đầu bứt tai: “Ầm ĩ như vậy không chừng các thầy cô đều đã trông thấy. Hơn nữa, là ai đã đăng?”

“Dù sao cũng không phải là Đàm Hiểu.” Lục Ngô lên tiếng.

“Em gái Ngô, làm sao mà cậu biết, tớ cảm thấy chính là cậu ta tự biên tự diễn. Nói thế nào đi nữa cậu ta chắc chắn là chủ mưu phía sau.”

Cô lắc đầu, giọng nói mềm mại mà kiên quyết: “Không phải cậu ta. Cho dù là ai thì cũng không thể là cậu ta.”

Không thể nào là cậu ta.

“Nhưng…”

Tiêu Lăng lên tiếng cắt ngang: “Không phải cậu ta.”

“Này, lão Tiêu, sao cậu cũng…” Phương Quyền bất mãn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Lăng, lời nói đến bên miệng lại dừng lại, xua xua tay không nói nữa: “Được thôi, vậy thì không phải.”

Lục Ngô biết Tiêu Lăng nhất định có suy nghĩ giống cô.

Đàm Hiểu có thể không sợ chuyện này bị mọi người biết, nhưng nhất định cô ta sợ Liễu Thiến biết.

Nếu không thì ánh mắt cô ta nhìn Liễu Thiến cũng sẽ không đau lòng như vậy.

Không có đối tượng tình nghi, việc suy đoán về danh tính của người đăng đã đi vào bế tắc.

Sau một hồi im lặng, Phương Quyền lại lần nữa phá vỡ yên tĩnh: “Không phải người đăng bài tự nhận học cùng lớp với lão Tiêu sao, vậy nhất định là cùng lớp. Như vậy phạm vi cũng thu hẹp hơn nhiều.”

Không ngờ lần này Lục Ngô và Tiêu Lăng cùng lắc đầu phủ định.

Lục Ngô liếc cậu một cái rồi xấu hổ quay mặt đi, nhưng khóe môi lại cong lên, cố nén nụ cười.

Chút cử chỉ nhỏ của cô khiến Tiêu Lăng cười khẽ, sau khi cười xong lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc. Thấy vậy, Phương Quyền cố nén những lời bẩn thỉu bên miệng lại.

“Chưa chắc. Bạn cùng lớp cũng có khả năng chỉ là vỏ bọc.”

“Chậc chậc. Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ?”

Tiêu Lăng do dự nói: “Chuyện này, để lát nữa tớ đi tìm thầy Thẩm trước.”

“Á đù, cậu còn tự chui đầu vào lưới hả?”

Lục Ngô cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu.

“Không.” Tiêu Lăng cười: “Đây gọi là trẻ con khóc sẽ có sữa uống.”

“Sao cậu không nói là kẻ ác cáo trạng trước.” Biết được suy nghĩ của cậu, Phương Quyền không nhịn được mà chửi thề.

“Tớ cũng đâu ác.” Tiêu Lăng bình tĩnh dựa vào bàn: “Tớ là người bị hại. Nếu là cậu thì có thể coi là kẻ ác cáo trạng trước.”

“Tớ thèm vào.”

Phương Quyền nói, Tiêu Lăng là đóa sen thủy tinh.

Sen với sen là người một nhà.

Bạch liên hoa* ấy gì, ai mà chẳng biết làm.

(*Hoa sen trắng: một từ thông dụng trên mạng, được sử dụng rộng rãi trên mạng, thường dùng để chỉ một người bề ngoài có vẻ trong sáng nhưng thực chất lại có tâm địa đen tối, có tư tưởng đồi bại, giả vờ trong sáng và cao thượng một cách mù quáng)