Bánh Mì Và Tình Yêu Anh Đều Muốn

Chương 30






Hạ Diệp vươn tay chỉnh sửa lại tóc mái rối bù của cô bạn: “Chẳng phải tớ đã về rồi đây còn gì? Đi, vào trong rồi nói.


Hai người vừa cười nói vừa đi về phía quán trà.

Cổng vào được làm bằng gỗ Hồng Xuân, bên cạnh còn trồng một cây Bồ Đề, dưới tán cây có dòng suối nhân tạo, máy tạo ẩm đang phát ra làn khói trắng như mây.

Người đàn ông trung niên đang đứng bên trong quầy lễ tân, nhận thấy có khách vào, trên tay đang còn bận rộn với tác phẩm điêu khắc gỗ của mình, nên không ngẩng đầu lên, đã hỏi: “Hai vị có đặt chỗ trước không?”
“Không ạ, chú Đỗ.

” Hạ Diệp dừng lại ở cửa, mỉm cười nhìn người đang đứng sau quầy.

Đỗ Đông Duy ngẩng đầu, nếp nhăn trên trán giãn ra: “Hạ Diệp?” Rồi lại nhìn tới Tào Hân Hân đang đứng bên cạnh: “Mau vào đi, vẫn còn chỗ trống.


Tào Hân Hân trêu chọc: “Làm gì có ai làm ăn như chú cơ chứ, không đặt trước cũng không cho vào.



Chú Đỗ lấy trong tủ tường ra chiếc nồi đất nhỏ màu tím, nói: “Làm ăn cũng phải có quy tắc, hôm nay chú sẽ hãm trà xanh mới nhập cho hai đứa.


Hạ Diệp và Tào Hân Hân bước vào một phòng bao nhỏ, bên trong chỉ bày trí một chiếc bàn trà hình vuông đơn giản, xung quanh là bốn chiếc ghế được làm bằng gỗ Hồng Xuân.

Tào Hân Hân lên tiếng: “Mau kể cho tớ nghe đi.


Hạ Diệp chỉ nói rằng cô gặp tình yêu sét đánh, sau đó nói luôn đến việc tối nay mình cần một chiếc váy dạ hội, mà chưa có ai đi mua sắm cùng.

Tào Hân Hân nghe xong: “Cậu được lắm, hóa ra hôm nay cần dùng đến tớ nên mới thèm gọi cho tớ.


“Vẫn còn một số việc chưa giải quyết xong, vốn dĩ muốn để ổn định một chút rồi mới liên lạc với cậu.

” Hạ Diệp nói.

“Hừ, vừa hay hôm nay tớ đồng ý đi tiếp khách với mẹ, cũng đang thiếu một vài phụ kiện phù hợp với bữa tiệc, nếu không tớ sẽ chẳng tha cho cậu dễ dàng vậy đâu.

” Tào Hân Hân cằn nhằn.

Hạ Diệp bất lực gật đầu, sau đó chớp chớp mắt mỉm cười hùa theo: “Cảm ơn đại ân đại đức của ngài.


“Trà đến rồi đây!”
Nghe thấy tiếng động, Hạ Diệp và Tào Hân Hân cùng đồng thời nhìn lên, thấy chú Đỗ đang bưng một chiếc khay gỗ màu đỏ sẫm, bên trên là chiếc bình sành màu tím cùng hai chén trà nhỏ.

Chú Đỗ đặt chén xuống bàn, sau đó nhấc bình sành lên, cẩn thận rót trà vào chén, chén lạnh gặp nước trà nóng, ngay lập tức một luồng hơi nóng bốc lên, mang theo hương thơm thanh mát sảng khoái thấm vào ruột gan.

Tào Hân Hân hít một hơi thật sâu, thưởng thức trọn vẹn hương thơm của trà.

Hạ Diệp hỏi: “Chú Đỗ, chú không thưởng trà nữa hay sao, là lại quay sang chơi điêu khắc gỗ rồi?”
Tào Hân Hân bổ sung: “Cậu đi bao nhiêu năm không về không về, chú Đỗ đổi nghề từ lâu rồi.


Chú Đỗ cầm khay gỗ trong tay, nói: “Được rồi, hai đứa đừng có đem chú ra làm trò đùa nữa, món đồ chơi kia chú khắc sắp xong rồi, hai đứa cứ trò chuyện đi nhé.


” Ông nói xong liền quay người đi ra ngoài.

Tào Hân Hân và Hạ Diệp tiếp tục nói chuyện thêm một lúc, sau đó cùng nhau tới trung tâm mua sắm gần với quán trà đạo nhất.

Trước khi đi, chú Đỗ vẫn không ngước mắt lên, chỉ dặn khi nào có thời gian rảnh nhớ đến chơi.

Trong trung tâm thương mại, ra ra vào vào hơn chục cửa hàng bán váy dạ hội.

Hạ Diệp vẫn thích nhất chiếc váy màu đen dài hở lưng, được làm bằng chất liệu lụa.

Tào Hân Hân nhìn Hạ Diệp trong gương, làn da trắng nõn nổi bật dưới lớp vải đen khiến người da chỉ muốn dán mắt vào làn da ở vị trí hở ra ngoài.

“Chiếc này đẹp, tiếc là không phù hợp cho lắm, vì cậu đến dự tiệc mừng thọ mà.

” Tào Hân Hân lắc đầu.

Hạ Diệp sờ sờ trên mặt vải, rồi gật đầu: “Đúng, vậy lấy cái khi nãy đi.


Cô Nói xong liền nói với nhân viên bán hàng bên cạnh: “Gói giúp tôi chiếc này cùng chiếc vừa thử khi nãy, cảm ơn.


Tào Hân Hân giơ ngón tay cái về phía cô: “Đại gia, chị đã kiếm được bao nhiêu tiền khi ở bển thế?”
Hạ Diệp trợn tròn mắt: “Chẳng bằng một phần nhỏ so với số lợi nhuận hàng năm của công ty ba cậu chia cho cậu đâu.


Nghe vậy, Tào Hân Hân khẽ khịt mũi: “Nếu như có được một nửa dũng khí của cậu, thì tớ đã tự lập từ lâu rồi, chẳng cần phải đến công ty đó chịu bực tức.


Nói xong, cô ấy lại bắt đầu cằn nhằn: “Cậu không biết chị dâu tớ phiền phức tới mức nào đâu, vốn dĩ chuyên ngành không phù hợp với công ty, nhưng vẫn vào đó làm, cũng chẳng hiểu nổi anh trai tớ nghĩ gì nữa, không chịu sắp xếp việc làm ở bên công ty anh ấy, lại chuyển sang công ty tớ.


Hạ Diệp nghe xong liền rùng mình một cái, gia tộc quá lớn mạnh quả thực là phiền phức, cô mở rèm cửa, chuẩn bị vào trong thay lại quần áo của mình.

Sau khi Hạ Diệp thanh toán xong, Tào Hân Hân lại kéo cô tới vài cửa hàng quần áo khác.


Cứ thế cho đến khi hai cánh tay Tào Hân Hân được phủ kín bởi các loại túi mua sắm, đến từ đủ loại thương hiệu khác nhau mới thôi và tất nhiên nó đều được trả bằng thẻ của Hạ Diệp, Tào Hân Hân nói rằng buổi mua sắm hôm nay là để đền đáp công lao của cô ấy.

Hạ Diệp cất thẻ vào túi, miệng cười nhưng lòng đau như cắt: “Cho cậu thời gian một tuần, chuyển lại tiền vào thẻ của tớ, nếu không…” Tiếp đến cô đưa tay lên làm động tác cắt cổ.

“Trả, tớ trả là được chứ gì! Haizz, cậu hết thuốc chữa rồi, lúc nào cũng coi tiền hơn mạng.

” Tào Hân Hân đáp.

Hai người chia tay nhau ở bãi đậu xe, rồi ai về nhà nấy.

Hạ Diệp nhắn tin báo trước cho Kiều Triết, hẹn anh lát nữa về nhà đón mình, bây giờ cô sẽ về thay đồ và trang điểm.

Kiều Triết đang cùng quản gia xác nhận lại một số vấn đề, sau khi nhận được tin nhắn, liền tăng tốc kiểm tra rồi dặn dò thêm vài câu liền rời đi.

Hạ Diệp vừa tắm xong, đang trong phòng sấy tóc, tiếng máy sấy át cả tiếng mở cửa.

Kiều Triết bước vào phòng ngủ, thấy Hạ Diệp chỉ mặc chiếc áo choàng tắm, mái tóc được hất sang một bên che lấp khuôn mặt, nhưng cảnh xuân trước ngực lại như phơi bày toàn bộ.

Kiều Triết chậm rãi đi đến bên cô, vươn tay ôm eo cô, ghé sát sống mũi vào mái tóc, ngửi được hương thơm thoang thoảng mang theo mùi ẩm ướt.

Trong vòng tay quen thuộc, đương hiên Hạ Diệp biết đó là ai, cô thậm chí không cần nhìn lên, chỉ điều chỉnh nấc máy sấy nhỏ đi, miệng lẩm bẩn oán trách: “Sao anh vào mà chẳng lên tiếng thế, em giật mình thì phải làm thế nào?”
Kiều Triết đưa tay vào trong áo choàng tắm, nắm lấy bầu ngực mềm mại, thì thầm bên tai cô: “Vậy em muốn làm thế nào?”
Thầy hành động và lời nói của anh tràn đầy dục vọng, Hạ Diệp lập tức nhắc nhở: “Sắp đến giờ đi rồi đó.


Kiều Triết khẽ cúi đầu, dùng môi ngậm lấy vành tai cô, mút mát, đồng thời với tay xuống dưới cởi bỏ dây buộc lỏng lẻo quanh eo cô.

Hạ Diệp cất máy sấy vào ngăn kéo, hai tay miễn cưỡng giữ lấy áo choàng tắm, chân tay mềm nhũn, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường: “Sáu giờ rồi…”