Bánh Mì Và Tình Yêu Anh Đều Muốn

Chương 14






Hành lang bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng, trên đầu là những bóng đèn sợi đốt chói mắt, cửa sổ phía cuối hàng lang tối đen như mực, mặt trăng dường như đã bị mây che lấp.
Hạ Diệp đang ngồi một mình trên băng ghế trước cửa phòng xét nghiệm máu, trên tay là tờ giấy xếp số thứ tự vừa được y tá đưa cho, cô cuộn vào rồi lại mở ra, hết lần này đến lần khác, lúc này trái tim cô cũng đang như mảnh giấy này vậy, hụt hẫng và buồn bực.
Một đôi giày Martin màu đen lọt vào tầm mắt, Hạ Diệp dừng lại động tác, ngẩng đầu hỏi anh: “Bác sĩ nói thế nào?”
Với tấm X-quang trong tay, Kiều Triết ngồi xuống bên cạnh cô: “Xương không có vấn đề gì cả.”
Nghe xong lời này, Hạ Diệp nhẹ nhõm gật đầu, rồi lại tiếp tục cuộn mảnh giấy trên tay: “Vậy thì tốt rồi.”
“Số 69 có ở đây không?” Một y tá bước đến khoa xét nghiệm máu và đứng gọi số ở hành lang.
“Tôi đây.” Hạ Diệp đứng dậy đi tới.
Trong phòng, một nữ bác sĩ trung niên đang cúi đầu nhìn tờ xét nghiệm trên tay, nói với cô gái đi vào: “Cô ngồi đi.”
Hạ Diệp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn, chăm chú nhìn vẻ mặt bác sĩ.
Một lúc sau, nữ bác sĩ đẩy gọng kính trên sống mũi, nói: “Mọi thứ đều bình thường, nhưng nồng độ huyết sắc tố có chút thấp, hơi thiếu máu do thiếu sắt.”
Nói xong, bác sĩ lại hỏi: “Kinh nguyệt có đều không?”
“Đều, đều ạ…” Câu hỏi thật kỳ lạ, cô không biết nó có liên quan gì đến việc mình bị tiêm thuốc hay không, Hạ Diệp thầm nghĩ.
“Chiều cao và cân nặng bao nhiêu?”
“Cao một mét sáu mươi chín, nặng 48.5kg ạ.”
“Hơi gầy, suy dinh dưỡng nhẹ, không có vấn đề gì lớn, chỉ cần bồi bổ cơ thể là được, chú ý chế độ ăn uống, ăn nhiều thực phẩm chứa sắt, như gan lợn, thịt bò… bây giờ cô gái trẻ nào cũng vậy, đừng có nghĩ đến việc giảm cân.”
Nghe xong lời bác sĩ, trong đầu Hạ Diệp xuất hiện vô số những nghi ngờ, cô không bỏ cuộc, hỏi: “Vậy, cái tôi mới bị tiêm thì…” Còn chưa nói xong nữ bác sĩ đã ngắt lời.
“Glucose, phải không? Bình thường cô hay bị tụt huyết áp sao?”
“Chỉ hôm nay…” Cô nói dối, trong lòng có chút bất an.
Tiếp đến bác sĩ lại nhìn tờ phiếu trên tay mình với vẻ khó hiểu: “Có phải cô mới làm phẫu thuật gì đó không? Vì thấy có thành phần thuốc gây tê còn sót lại trong máu.”

“Vâng…” Hạ Diệp thở phào nhẹ nhõm.
“Về nhà chú ý chế độ ăn uống, có muốn tôi kê cho ít thuốc bổ máu không?”
“Không cần đâu ạ, cảm ơn bác sĩ.”
“Đừng khách sáo, cần lấy giấy tờ của cô rồi ra về được rồi, đừng nghĩ ngợi lung tung, không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu.”
Kiều Triết nhìn thấy Hạ Diệp đi ra, căng thẳng hỏi: “Thế nào rồi?”
Hạ Diệp thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: “Là đường glucose, người tiêm thuốc cho em có lẽ vẫn còn chút lương tâm.” Ngoại trừ lời giải thích này, Hạ Diệp không thể hiểu được lý do tại sao Hà Minh Thịnh lại tha cho cô.
Đôi lông mày nãy giờ luôn cau chặt của Kiểu Triết cuối cùng cũng đã có thể giãn ra.
Hai người sánh bước đi ra ngoài, dọc đường đi thu hút rất nhiều ánh nhìn, rõ ràng đã gần nửa đêm, nhưng trong bệnh viện vẫn rất đông người.
Bộ quân phục màu đen của Kiều Triết thực sự rất bắt mắt, vốn dĩ chiếc áo anh mặc bên trong đều đã bị cháy, may mà trên xe còn dư một chiếc áo khoác quân phục.

Sau khi rời khỏi cao ốc Lê Hải, những cảnh sát đặc nhiệm còn lại đều đã trở về đồn, còn Kiều Triết lái xe đưa Hạ Diệp tới bệnh viện.
Lúc này, mây đen đã bị gió cuốn trôi, lộ ra vầng trăng khuyết treo trên bầu trời cùng các vì sao xung quanh, dường như mặt trăng hôm nay sáng hơn bao giờ hết.
Hai người đi đến cổng bệnh viện, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống mặt Hạ Diệp khiến khuôn mặt tái nhợt của cô lộ rõ.
“Anh đưa em về nhà.” Kiều Triết nói.
Sau cả một ngày dài vật lộn, Hạ Diệp đã thực sự kiệt sức, nhưng chỉ nghĩ đến việc về nhà, về nhà nào bây giờ? Đâu là nhà của cô, cũng đủ khiến Hạ Diệp mệt mỏi rồi, về nhà lại càng thêm mệt, cô thà ở ngoài còn hơn.
Kiều Triết thấy cô không đáp, cũng không vội hỏi thêm, chỉ im lặng bên cạnh chờ đợi câu trả lời.
“Đưa em về nhà anh đi.” Hạ Diệp quay lại nhìn vào mắt anh.
Cô biết rằng một yêu cầu đột ngột như vậy nghe có vẻ vô lý, nếu anh từ chối thì sao? Liệu bây giờ anh có nghĩ cô là một người phụ nữ có thể tùy tiện đưa về nhà hay không?
“Được!!!” Anh nói.
Câu trả lời quá nhanh, thậm chí còn khiến Hạ Diệp có chút cảm giác không chân thật, cô ngượng ngùng giải thích với anh: “Nếu không tiện anh có thể đưa em tới khách sạn, nhưng em không có giấy tờ tùy thân, anh phải cho em mượn, với lại trong túi chỉ có hai trăm tệ tiền mặt, không biết có đủ hay không.”
“Về nhà anh đi, anh sống một mình, không có gì là bất tiện cả.” Kiều Triết nắm tay cô bước ra xe.
Mặc dù không hiểu lý do tại sao cô có nhà lại không về, nhưng vì cô không nói nên anh cũng chẳng cần thiết phải hỏi, dù sao thì anh cũng không thể yên tâm nếu để cô một mình.
Sau khi lên xe, Hạ Diệp vừa thắt dây an toàn vừa chú ý tới biểu cảm của Kiều Triết, cảm thấy mặt mình hơi nóng.
“Lát về nhà anh làm gì đó cho em ăn.” Kiều Triết đưa mắt nhìn khuôn mặt ửng hồng của Hạ Diệp, rồi khởi động xe lái ra khỏi bệnh viện.
“Cảm ơn.” Ngoài cảm ơn anh ra, cô không biết mình có thể nói gì khác, mạng của cô là do anh cứu.
“Lúc này đã là giờ tan làm của anh, em không cần lo lắng.” Kiều Triết đoán rằng danh tính của cô có thể không đơn giản như vậy, vì thế anh nghĩ rằng cô vì nghề nghiệp của anh nên mới thận trọng, mặc dù hai lần liên lụy tới cô đều là việc ngoài ý muốn hoặc trong đó ẩn chứa sự thật nào khác, nhưng khi chưa tìm được bằng chứng, anh sẽ không suy đoán lung tung.
“Có phải anh nghi ngờ em không?” Cô hỏi.
Kiều Triết để ý thấy đôi môi khô khốc của cô, liền nghiêng người với một chai nước suối ở phía sau đưa qua, nói: “Nếu anh nghi ngờ em sẽ không đưa em về nhà mà đưa thẳng em tới đồn cảnh sát để đỡ phải suy nghĩ rồi.”
Hạ Diệp bĩu môi chửi thầm, chẳng phải là anh đang đợi đến khi tìm đủ chứng cứ hay sao?
Sau đó cô lại nghe thấy anh nói: “Không nói đến vấn đề nghề nghiệp, còn chuyện em muốn giải thích thì cứ từ từ suy nghĩ, để nói sau cũng được.”
Quả thực Hạ Diệp chưa thể tìm ra cách giải thích hợp lý cho danh tính của mình, thật may là anh không tiếp tục truy cứu, cô thực sự sợ rằng anh sẽ không tin mình.
Buổi tối trên đường chẳng có vật cản, chiếc xe nhanh chóng về đến chỗ ở của Kiều Triết, từ xa có thể nhìn thấy một tảng đá sừng sững giữa bãi cỏ xanh, bên trên có khắc dòng chữ “Chung cư Bắc Sơn” màu đỏ.
Ngoại trừ mấy dãy đèn đường trong khu, cùng vài người đang đi bộ ra thì xung quanh vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng ếch kêu, duy nhất chỉ có đám ve báo hiệu mùa hè trên cây là không biết mệt mỏi.
Kiều Triết đậu xe trong bãi đậu xe, Hạ Diệp xuống xe, đi theo phía sau anh.
Đêm hè rất mát mẻ, gió đêm nhè nhẹ thổi qua những bụi cây cành lá rậm rạp ven đường, phát ra âm thanh rì rào.
Hạ Diệp không thể nhịn được nữa, đành lên tiếng: “Khu nhà anh yên tĩnh thật đó.” Miệng thì nói còn bước chân lại không kìm được mà tiến sát lại gần Kiều Triết.
Điều duy nhất mà Hạ Diệp sợ hãi trong suốt bao nhiêu năm nay chính là đi dạo một mình vào ban đêm, từ nhỏ tới lớn rồi khi một mình học tập ở nước ngoài, cô đều chưa từng ra ngoài vào buổi tối.
Kiều Triết vươn tay đặt lên vai cô, bật cười: “Sợ thì cứ nói, đừng có lúc nào cũng cứng mồm cứng miệng vậy.”

Hai người bước vào thang máy, Hạ Diệp nhìn anh ấn nút số năm.
Trong không gian chật hẹp, cả hai đều im lặng, trong đầu mỗi người đều đang hiện lên những suy nghĩ, không biết có phải họ đang cũng nghĩ tới một điều hay không?
Kiều Triết lấy chìa khóa mở cửa, sau đó đứng sang một bên để Hạ Diệp vào trước.
Nội thất trang trí bên trong rất đơn giản và hiện đại với sàn nhà vân gỗ màu trắng, ghế sofa bọc da màu đen cùng rèm cửa màu trắng, phòng khách không mấy rộng rãi, là kiểu căn hộ đơn điển hình.

Hạ Diệp chú ý thấy bên ngoài ban công có vài chậu cây, hình như là cây Tùng Bách, được cắt tỉa rất đẹp mắt.
“Em đến sofa ngồi nghỉ chút đi, anh thay quần áo rồi làm đồ ăn cho em.”
Hạ Diệp nhìn quần áo trên người mình, trước ngực còn dính vài mảng sơn tường màu trắng, có chút thẹn thùng nói: “Em muốn đi tắm trước.” Cô thực sự không chịu được cả người chỉ toàn bụi bặm thế này.
Thấy vẻ mệt mỏi trong mắt Hạ Diệp, Kiều Triết gật đầu rồi dẫn cô vào phòng ngủ.
Bên trong phòng ngủ, có một khung cửa sổ bằng kính cao từ dưới sàn lên tới trần nhà, nằm ở vị trí đối diện với cửa phòng, Hạ Diệp liếc nhìn một vòng cách bài trí bên trong, chính giữa là giường lớn, tủ quần áo được đặt đối diện với giường.
Kiều Triết chỉ về phía phòng tắm bên ngoài cửa, rồi đi tới tủ quần áo thay bộ đồ mặc ở nhà: “Nếu cần gì thì nói với anh.”
“Được!!!”
Hạ Diệp đi thẳng vào phòng tắm, sau khi cởi sạch đồ trên người, cô mới phát hiện, vừa rồi trả lời anh lại quên nhắc tới chuyện quần áo, nên hắng giọng gọi to ra ngoài: “Kiều Triết, em không có quần áo để thay, làm sao bây giờ?”
Kiều Triết lắc đầu, thầm nghĩ, còn có thể làm sao được nữa? Anh đi tới tủ lấy ra chiếc áo choàng tắm mới tinh, rồi đến gõ cửa phòng tắm: “Đây rồi, em mặc tạm áo choàng tắm vậy nhé.”
Cánh cửa được mở hé, một cánh tay trần trụi thò ra, Kiều Triết đặt áo choàng tắm vào tay cô.
Hạ Diệp nhận áo xong, liền thu tay lại nhỏ giọng nói cảm ơn.
Trên thành bồn rửa mặt có đồ vệ sinh cá nhân của nam giới, dao cạo râu được đặt gọn gàng ở một khóc, khăn tắm màu trắng đủ kích cỡ khác nhau treo phía sau cánh cửa, đến cả gương cũng chẳng có lấy một vệt nước, tất cả đều bóng loáng như mới.

Xong rồi, người này không phải mắc bệnh sạch sẽ đó chứ, Hạ Diệp thầm nghĩ, cô có chút lo lắng mình sẽ bị chê bôi, bản thân cô không phải là người ăn ở luộm thuộm, nhưng cũng không đến mức sạch sẽ, gọn gàng như vậy, dù sao thì đồ dùng của con gái cũng phức tạp hơn nhiều.
Khi vặn van nước, nước nóng trong vòi hoa sen phun lên làn da trần trụi của Hạ Diệp, trên cánh tay đột nhiên nổi da gà, nhưng ngay sau đó lại được dòng nước cuốn đi, mệt mỏi cũng theo đó mà tan biến.
Hạ Diệp bóp một ít dầu gội đầu từ từ xoa bóp trên tóc khiến nó nổi bọt, mùi hương quen thuộc rất dễ nhắc nhở người ta nhớ tới chủ nhân của nó, mùi thơm nhè nhẹ, anh có thói quen giống cô, luôn mang theo đồ tắm gội của mình mỗi khi phải ở khách sạn.
Tắm gội xong, Hạ Diệp đi chân trần đứng trên tấm thảm chùi chân, với chiếc áo choàng mặc vào.
Sau đó, cô từ từ hé cửa phòng tắm, lén lút nhìn ra bên ngoài, thấy không có ai, mới chậm rãi bước tới cửa sổ bằng kính trong suốt trong phòng ngủ.

Bên ngoài khu nhà là một hồ nước lung linh, lấp lánh ánh bạc do phản chiếu lại ánh sáng của đèn điện, chẳng trách nhà ở đây lại có nhiều người muốn mua tới vậy, phong cảnh thực sự rất đẹp, lại có cảm giác yên tĩnh, biệt lập.
Một lúc sau, giọng Kiều Triết từ trong bếp vọng ra: “Ra ăn chút gì đi.”
Hạ Diệp nhìn xuống chiếc áo choàng tắm trên người mình, chẳng có gì phải khó xử, cả hai đều đã trưởng thành, kể từ giây phút cô bảo anh đưa mình về nhà cô cũng đã hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Hạ Diệp bước đến bàn ăn ngồi xuống, từng đợt hương thơm xộc thẳng vào mũi, đột nhiên lúc này lại có chút đói bụng.
Trên bàn có hai bát hoành thánh, lớp trên cùng của nước dùng nổi lên một lớp dầu mỏng, hơi nóng bốc lên khiến khi nó khẽ lưu chuyển.
Kiều Triết bước ra khỏi phòng bếp, cầm thìa đưa cho Hạ Diệp: “Ăn đi, trong nhà chẳng còn đồ gì khác, vì khoảng thời gian này anh thường xuyên đi công tác, việc này em cũng biết mà, vì vậy trong tủ lạnh chỉ còn lại món này thôi, cũng chẳng phải món gì đặc biệt, nên nấu rất nhanh gọn, ăn xong sớm còn nghỉ ngơi.”
Dường như anh không mấy chú ý đến cách ăn mặc của cô mà chỉ tập trung vào món ăn trước mắt, lúc này Hạ Diệp đã cảm thấy nhẹ nhõm đi vài phần.
Hạ Diệp cầm chiếc thìa mà anh vừa đưa cho, múc một miếng hoành thánh, lớp vỏ bánh mỏng mỏng bọc lấy nhân thịt ú nú bên trong, qua lớp vỏ có thể nhìn thấy viên thịt màu hồng nhạt.

Hạ Diệp nhẹ nhàng thổi hai lần rồi cho vào miệng, từ từ nhai, còn chưa nuốt xuống bụng đã giơ ngón tay cái lên xuýt xoa khen ngợi: “Anh giỏi quá! Là anh tự gói sao?”
Hạ Diệp không thể nhớ nổi mình đã ăn bao nhiêu chiếc hoành thánh đông lạnh bán trong siêu thị nữa, chúng đều được làm bằng máy, ăn vài cái là ngấy.
“Không, đầu bếp trong nhà hàng của ông nội anh làm, mỗi lần gói ông đều đóng hộp một ít rồi gửi cho anh.” Kiều Triết đưa tay lên gãi gãi lông mày.
“Hèn chi, hương vị làm bằng tay vẫn khác hẳn, ngon, ngon hơn bên ngoài rất nhiều!” Hạ Diệp nhất thời bí từ, không biết phải nên khen độ ngon của nó thế nào.
“Ăn từ từ, cẩn thận bỏng.” Kiều Triết cũng cầm đũa lên ăn, anh sắp chết vì đói đến nơi rồi.

Rất nhanh đã nhìn thấy đáy bát, Kiều Triết hỏi: “Em đã no chưa? Nếu chưa thì trong nồi vẫn còn.”
Hạ Diệp xua tay chỉ vào chiếc bát trống không của mình: “No rồi, anh lấy cho em theo lượng ăn của anh mà.”
“Của anh nhiều gấp rưỡi của em đó…” Nói xong anh đứng dậy dọn bát và thìa cho cô, lại nói: “Em vào ngủ trước đi.”
“Em ngủ phòng anh vậy anh ngủ ở đâu? Ở đó sao?” Cô chỉ vào chiếc ghế sofa trong phòng khách.
“Ừm, anh ngủ ở sofa là được rồi.”
“Lát nữa nói chuyện một chút nhé, em vào phòng ngủ chờ anh.” Hạ Diệp nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Trở lại phòng ngủ, Hạ Diệp lật chăn ngồi xuống giường, ánh mắt có chút trống rỗng và lo lắng, rèm cửa đã bị cô kéo lại, trong phòng chỉ có ánh đèn mờ ảo của chiếc đèn ngủ hắt ra.
Phải nói gì đây, cô cũng không biết nữa, lẽ nào muốn hỏi anh về mối quan hệ giữa hai người họ hiện tại?
“Em muốn nói chuyện gì?” Anh hỏi.
Sau một hồi thất thần, cô đã tỉnh táo trở lại, nếu trực tiếp hỏi anh về mối quan hệ của hai người hiện tại, sau đó lại nhận được câu trả lời không như mong muốn, thì phải làm sao, nhất định sẽ bị anh nghĩ rằng là cô đang tự đa tình.
Kiều Triết nhìn ra cô đang phân vân điều gì, nên mở miệng nói trước: “Tối hôm đó anh rất nghiêm túc, chuyện này đối với anh vô cùng quan trọng, vốn dĩ anh muốn tìm một cơ hội thích hợp để trưng cầu ý kiến của em.”
“Xin lỗi… Nhưng hiện tại em cũng đang thực sự nghiêm túc.” Hạ Diệp có sao nói vậy.
Kiều Triết ngây người hồi lâu sau đó mới hiểu ra câu xin lỗi của cô là có ý gì.
Thật may mắn, kết quả là như nhau.
“Là anh sai, nếu em đồng ý thì hãy cho anh một cơ hội được chăm sóc em, anh… nhất định sẽ cố gắng hết sức để trở thành một người bạn trai tốt.”
Anh vừa nói vừa mỉm cười, thầm cầu mong lời tỏ tình muộn màng này sẽ được chấp nhận.
Hạ Diệp không giấu nổi sự phấn khích trong lòng, chỉ biết gật đầu với anh, thay cho lời đồng ý, câu nói của anh cứ vang vọng trong đầu cô, lời tỏ tình lịch sự này quả thực rất hợp với nghề nghiệp lẫn tính cách của anh.
Trái tim nãy giờ luôn treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng có thể dừng lại, xét về mặt tình cảm thì độ nghiêm túc thực sự cần thiết, cô muốn có một tình yêu đầy đủ nghi thức.
Kiều Triết đưa tay lên vuốt ve mái tóc mới khô được một nửa của Hạ Diệp: “Anh đi lấy máy sấy cho em.”
Nhưng cô lại được voi đòi tiên: “Sấy tóc giúp em được không?”
“Được!!!”
Trong phòng ngủ vang lên tiếng vù vù của máy sấy, rõ ràng đã bật điều hòa, nhưng cảm giác nhiệt độ đang không ngừng tăng lên, Hạ Diệp chỉ cảm nhận được hơi nóng.
Người đàn ông bên cạnh đang nhẹ nhàng sấy tóc cho cô, đầu tiên là từ phía trước rồi tới phía sau, nấc gió ở máy sấy cũng vừa phải, khiến người ta cảm thấy thoải mái, thật muốn chìm vào giấc ngủ.
Kiều Triết dịu dàng vuốt ve mái tóc ẩm ướt của cô, anh khẽ cầm những lọn tóc trong tay rồi từ từ dùng máy sấy thổi khô, thời gian dường như kéo dài vô định, ngưng đọng tại nơi đây, không biết đang thử thách lòng kiên nhẫn của anh hay là của cô.
Hạ Diệp không chịu nổi nữa, cô xoay người hôn lên má Kiều Triết, từ từ tiến đến môi anh, rồi vươn đầu lưỡi làm ẩm ướt đôi môi có phần khô ráp ấy.
Một tay Kiều Triết vẫn đang cần máy sấy tóc, Hạ Diệp lại hôn anh như muốn quên đi hết thảy, khiến Kiều Triết đành phải dừng chiếc máy sấy lại, đặt trên tủ cạnh đầu giường sau đó ôm lấy cổ cô đáp trả cô bằng nụ hôn càng thêm mãnh liệt.
Âm thanh giữa môi và răng đan xen mang lên trong phòng, Hạ Diệp người vừa bị cướp mất thế chủ động, lúc này cảm thấy như trái tim đang được vuốt ve dịu dàng.
Anh luồn năm ngón tay vào tóc cô để khiến nụ hôn sâu hơn, hai người không biết mệt mỏi trao nhau nước miếng.
Đầu lưỡi quấn lấy nhau không chừa một kẽ hở, cứ thế cho đến khi Hạ Diệp muốn dừng lại để thở thì Kiều Triết mới chịu buông cô ra.
Chóp mũi hai người đối diện nhau, trong con ngươi màu nâu đậm phản chiếu dáng vẻ của nhau, phòng ngủ chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp trùng lặp.
Kiều Triết lại cúi đầu hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó là đến cổ, rồi tơi xương quai xanh, cuối cùng đành phải miễn cưỡng đứng dậy nói: “Đợi chút, anh đi tắm đã.”