Băng Tuyết Trong Ngày Hè

Chương 7




Dẫn chị đến công ty đi làm cũng đã được một tuần, những người trong công ty cũng không còn giống như trước chú ý từng nhất cử nhất động của chị, chị tựa hồ cũng thích ứng việc cùng Tư Băng cùng nhau "đi làm". Chị cũng ngoan ngoãn, lúc Tư Tư làm việc thì vẽ tranh một mình, lúc Tư Tư không bận thì cùng vẽ chung, cơ bản là Tư Tư coi chị vẽ, vì Tư Tư dốt vẽ tranh, chỉ cần chị vui là được.

Hôm nay người bộ phận Tài vụ- Khâu Chí đi vào văn phòng Tư Băng, có một phần tài liệu quan trọng cần đích thân Tư Băng xem qua. Lúc gần đi Khâu Chí còn đặc biệt chú ý nhìn Mộ Tuyết, Tư Băng cho rằng mị lực của chị thật vô hạn, lại thu hút ánh nhìn của đàn ông nữa.

Tuy nhiên một cuộc điện thoại bất chợt làm cho Tư Băng phải chú ý đến nhân viên bình thường này.

"Tư Băng, tôi... có chuyện rất quan trọng cần nói, cô nhất định phải gặp tôi..." Lý Lệ đột nhiên gọi điện thoại đến, thực làm cho Tư Băng có chút ngoài ý muốn. Từ sau sự việc kia thì Lý Lệ không còn liên lạc với Tư Băng nữa, nên khi nghe ngữ khí của đối phương tựa hồ không phải nói giỡn, "Được rồi, nửa tiếng sau gặp ở quán cà phê Tomorrow".

Tư Băng nhờ Tiểu Hi coi chừng chị liền đi đến quán cà phê.

"Tư Băng, tôi muốn giải thích với cô về sự việc lần trước, tôi lúc ấy quá kích động, thật xin lỗi, tôi không biết đó là chị của cô, hơn nữa sau đó mới biết được tình trạng của chị cô..." Lý Lệ thật chân thành nói.

"Quên đi, tất cả đều đã qua." Tư Băng cũng không phải người thích mang thù, huống hồ chính mình lúc ấy cũng có chút quá phận, dù sao nếu là người khác đối xử với mình như mình đối với Lý Lệ lúc ấy thì mình cũng sẽ tức giận.

"Thật không? Cô thật sự tha thứ cho tôi?" Lý Lệ vui vẻ giống như đứa nhỏ được cho kẹo.

Tư Băng gật đầu khẳng định." Cô hẹn tôi ra đây không phải chỉ là muốn giải thích nhỉ". Tư Băng đi vào vấn đề chính.

"Công ty của cô có phải có người tên là Khâu Chí?" Tựa như câu hỏi nhưng lại mang ngữ khí khẳng định.

" Phải, làm sao vậy?"

"Hắn ta hôm qua đến công ty của tôi tìm tôi."

"Vậy sao?" Tư Băng buồn bực.

"Hắn đưa cái này cho tôi, kì quái là cư nhiên không ra điều kiện gì." Lý Lệ đưa một xấp văn kiện cho Tư Băng.

Tư Băng lật xem từng văn kiện, mi không tự giác nhăn lại. Đây là cơ mật công ty, mình đối với hắn không tệ, vì sao phải bán đứng mình.

"Chúng ta thật là đối thủ cạnh tranh, nhưng tôi cũng không vì vậy mà dùng thủ đoạn bất chính để đối phó cô (dù sao cũng là mình thật lòng thích người này, sao có thể nhẫn tâm đẩy đối phương vào chỗ chết, tuy rằng biết cùng nàng là không có khả năng, ngay từ lúc bắt đầu bản thân mình đã thua rồi).

"Cảm ơn, hy vọng chúng ta về sau có thể làm bạn." Tư Băng cho rằng Lý Lệ ngoại trừ tính tình đại tiểu thư ra thì cũng là một người quang minh lỗi lạc. Đáng giá kết giao.

" Đương nhiên." Nếu không thể làm người yêu vậy thì làm bạn đi.

"Tiểu Hi, giúp tôi điều tra tư liệu về Khâu Chí, thân thế bối cảnh, công việc trước kia, vì sao bỏ công việc cũ, càng chi tiết càng tốt. Nhớ kỹ, tuyệt đối phải giữ bí mật." Tư Băng bắt đầu triển khai việc điều tra, nàng cần phải biết động cơ của Khâu Chí là gì.

"Điều tra xong rồi, mời Hạ tổng xem qua." Tiểu Hi đem một phần văn kiện đưa đến trước mặt Tư Băng, sau đó rời đi. Tiểu Hi biết có một số việc tự mình không nên hỏi, vì thế cũng biết điều không lắm lời.

Thì ra là thế, là con trai của hắn. Lão già kia đã huỷ đi gia đình hạnh phúc đầy đủ của mình còn chưa đủ, con trai hắn còn muốn huỷ đi công ty của mình, muốn thay cha báo thù sao? Đáng tiếc, không thể cho ngươi toại nguyện.

Tư Băng lập tức gọi điện cho cục cảnh sát, giống như lúc trước đối đãi cha hắn như vậy, không cách nào tốt hơn là dùng luật chế tài người này.

Xử lý tốt chuyện này xong, giờ chỉ chờ Khâu Chí sa lưới.

"Chị, chúng ta...chị?" Tư Băng lúc này mới phát hiện chị không biết khi nào không thấy nữa.

"Tiểu Hi, cô có thấy chị của tôi không?" Vọt đến trước mặt Tiểu Hi, Tư Băng có loại dự cảm không tốt.

Tiểu Hi nhìn thấy bộ dáng Tư Băng tựa hồ đã biết chuyện gì, nhanh chóng gọi điện thoại cho bộ phận bảo vệ, "Alo, phòng bảo vệ phải không, các anh có nhìn thấy Khâu Chí ra khỏi công ty không? Trên xe có người khác không? Mau, phái người theo dõi hắn, đừng cho hắn phát hiện. Đi mau!" Tiểu Hi ngắt điện thoại, kéo Tư Băng chạy ra bên ngoài.

"Khâu Chí vừa mang Mộ Tuyết rời khỏi công ty, chúng ta mau đuổi theo, tôi đã kêu bảo vệ theo dõi, cũng vẫn duy trì liên lạc, yên tâm, không có việc gì."

Tư Băng trong đầu đều là chị, làm sao còn nghe thấy gì nữa.

"Đi như thế nào? Nhanh lên!" Tư Băng cơ hồ là hét lên. Đều là do mình không coi chừng chị tốt, chị nhất định không thể xảy ra chuyện gì, nếu không cả đời này mình không thể tha thứ cho bản thân được.

Tiểu Hi hướng dẫn Tư Băng lái xe theo hướng Khâu Chí chạy trốn, hơn nữa báo cảnh sát, nói cho cảnh sát biết biển số xe của Khâu Chí, Tiểu Hi tin tưởng có cảnh sát hỗ trợ, nhất định Khâu Chí không thể thoát được. Tương phản với Tiểu Hi đang bình tĩnh là Tư Băng giờ phút này giống như con sư tử phát cuồng, xúc động táo bạo. Cũng chỉ có Mộ Tuyết mới làm cho Tư Băng không thể khống chế như vậy.

"Tư Tư rốt cuộc ở nơi nào, vì sao em ấy không đích thân đến đón tôi?" Khâu Chí cũng không trả lời câu hỏi của Mộ Tuyết, mà là nói một tràng khiến Mộ Tuyết không hiểu gì cả.

"Mày biết không? từ nhỏ không cha không mẹ có bao nhiêu đáng thương, đều là bởi vì tụi bây nên tao mới biến thành cái dạng này. Mẹ biết ba bị ở tù thì bệnh không dậy nổi, bởi vì ba phạm tội nên đương nhiên không có người chịu giúp tao, mẹ vì vậy mà chết, tao và mẹ có làm gì sai. Ba kì thực rất yêu mẹ, đều là do tụi bây hại chết mẹ, ba mới vì vậy mà vượt ngục đi trả thù, kết quả ngay cả ba tao cũng không có. Chính là bởi vì tao là con tội phạm, trong cô nhi viện những đứa khác cũng không muốn chơi với tao, lại còn cùng nhau ức hiếp tao. Đây đều là do tụi bây hại, tao muốn trả thù, tao muốn tụi bây mất hết tất cả, tao muốn tụi bây cũng nếm mùi vị sinh ly tử biệt. Đừng có trách tao, muốn trách thì hãy trách mày là con gái của Hạ Lâm. Những chuyện ba chưa làm xong thì để con giúp ba làm, ha ha ha......"

Mộ Tuyết nghe tiếng cười như thế, giống như quay trở về mười mấy năm trước: Mẹ dẫn Mộ Tuyết đi mua quà sinh nhật cho Tư Băng, khi trở về mẹ phát hiện bị người theo dõi. Trước kia không phải chưa gặp qua loại tình huống này, chính là mẹ không nghĩ tới lần này sẽ là như vậy. Đối phương lái xe đuổi theo mẹ, mẹ dần dần hoảng, tựa hồ đoán trước chạy trời không khỏi nắng, mẹ đem xe chạy đến một ngõ cụt, giấu Mộ Tuyết trong đống rác, dặn Mộ Tuyết đừng lên tiếng. Tiếp theo liền vang lên tiếng cười đáng sợ giống như hiện tại cùng với tiếng mẹ bất lực khóc la.

"Đừng!" Mộ Tuyết quả nhiên nhớ tới tình cảnh khủng bố trong hẻm nhỏ kia, Khâu Chí phát điên muốn tái diễn lại vụ án mười mấy năm trước.

"Buông, Tư Tư cứu chị, Tư Tư.....Mẹ, mẹ....."

.............

"Chị mau tỉnh lại, không có việc gì, chị...thực xin lỗi thực xin lỗi, chị, chị mau tỉnh lại đi..." Mộ Tuyết đã hôn mê một ngày một đêm, miệng không ngừng phát ra tiếng cầu cứu hoảng sợ.

Tư Băng nhìn bộ dáng thống khổ của chị mà thật sâu tự trách cùng bất an, chị nhất định sẽ không có việc gì, đều do em không coi trọng chị mới khiến tên bại hoại kia thừa cơ, đều do em. Tư Băng đau khổ cầm lấy tóc của mình.