Băng Thanh Thần Đế

Chương 92: Chương 92: Tràng thứ nhất kết thúc




Chương 92:

Trên cao, chấp sự trư bát nhìn xuống dưới: "Các đệ tử sửa sang lại khán đài." tiếp đó liền có hơn mười mấy tên đệ tử mang theo vô số dụng cụ đi lên khán đài.

Mang theo nhiều đồ vật, Lăng Thanh nàng tỉnh mới nhìn rõ ràng. Có đệ tử chưởng khống nguyên tố đất cùng đá, tạo nên sàn đấu, lại dùng đến búa để gõ chúng vào trong rãnh hố.

Rãnh nứt từ trước đó cho nên việc này cũng dễ dàng. Lăng Thanh nhìn thấy vậy vô vị, sắp đến trận thứ ba, thế nhưng không có gì đặc sắc quá nhiều. Ngoại môn tiếp tục tu sửa khán đài.

Nội môn lúc này Vân Phàm hắn đang củng cố Trúc Cơ cảnh trung kỳ, Tô Hạo một bên ngồi trên bàn, nhìn xem sách hậu cung ba ngàn.

Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, Mạn Chi tiến vào trong, tiếng cửa làm Tô Hạo giật mình, liền nhìn sang Mạn Chi.

Mạn Chi chạy vào trong liền nói: "Vân Phàm ca, Tô Hạo ca, chúng ta đi ngoại môn xem tỷ thí võ đài đây. Nội môn thế nhưng còn mười năm ngày, chúng ta đi xem đi."

Tô Hạo nghe vậy cũng trầm tư, rồi gật đầu: "Hảo chúng ta đi, nhưng mà Vân Phàm hắn đang tu luyện, nhưng mà với tính cách của ta sẽ đánh thức hắn dậy."

Tô Hạo từ trên ghế đứng dậy, liền nhảy ra một cước đá Vân Phàm ngã xuống đất. Vân Phàm vừa tu luyện liền thức dậy. Nhìn Tô Hạo liền bực tức.

"Tô Hạo ngươi lại phá toái ta tu luyện." Tô Hạo không đáp lời mà nhìn Mạn Chi, Mạn Chi liền minh bạch: "Vân Phàm ca, thật ra ta muốn cùng các ngươi đi ngoại môn xem tỷ thí."

Vân Phàm suy nghĩ gật đầu. "hảo, chúng ta đi." Mạn Chi nghe vậy tươi cười, ba người liền ra khỏi cửa hóa thành một đạo linh khí đi đến ngoại môn ngọn núi, không qua bao lâu mấy người từ trên cao nhìn xuống.

Đã thấy được đại điện trước khán đài rộng lớn, có đông đúc người xem. Ba người liền hóa thành một đạo linh khí đi xuống, Trư Bát đang trước đại điền nhìn xuống dưới gật đầu.

Bỗng nhiên ba đạo linh khí từ trên cao rơi xuống, Ba đạo thân hình cũng dần dần hiện ra. Trư Bát nhìn thân hình bên cạnh lệnh bài liên minh bạch.

Đối phương là nội môn đệ tử, Trư Bát thấy vậy liền chắp tay: "Không biết ba vị đệ tử nội môn đến đây có việc gì không?"

Tô Hạo cũng chắp tay cười : "Chấp sự tiền bối, chúng ta làm phiền, đến đây có việc muốn nhìn xem các vị huynh đệ ngoại môn tỷ thí.

"Chấp sự có thể hay không đừng công bố chúng ta ra ngoài?" Trư Bát nghe vậy cũng không có gì đáng ngại liền gật đầu, ba người nhìn nhau liền tiến tới ngồi xuống.

Trư Bát cũng mời ba người, Vân Phàm cũng đưa tay ra mời lại Trư Bát, bởi vì trên cao trước cửa đại điện cũng có xếp một hàng dài ghế.

Nhưng mà chỉ có Trư Bát ngồi, giờ đây lại thêm ba người nên cũng coi như có không khí tông môn. Trư Bát thấy bên dưới khán đài tu sửa thành công liền từ trên cao truyền xuống.

"Vòng Thứ Tư tràng thứ nhất, trận thứ ba đệ tử Mộc Tranh với Nạp Yến ."

Trận đấu cứ như vậy ròng rã đi hết trận thứ mười, một trăm đệ tử chỉ còn lại chín mươi người, loại đi mười người. Trên cao Trư Bát thấy trời sắc tối liền ho to.

"Hôm nay đến đây là kết thúc tràng thứ nhất, ngày mai tràng thứ hai tổ đội đấu, bây giờ ta xin nói mười trận đấu hôm nay đệ tử nào đã thắng."

"Trận thứ nhất Lăng Thanh thắng."

"Trận thứ thứ hai Thiết Ngưu thắng."

"Trận Thứ ba Nạp Yến thắng."

...

"Tiếp đó nếu ai muốn bỏ thi đấu có thể cáo trạng với đệ tử thi hành nhiệm vụ, ngày mai bắt đầu tỷ thí tổ đội hôm nay kết thúc tại đây."

Xung quanh đệ tử nghe vậy, cũng có người hướng đệ tử đang ngồi cạnh khán đài đợi người bỏ cuộc đi đến. Một số đệ tử liền hướng đi đến bởi vì sợ hãi đây, đều là cao thủ ẩn giấu thực lực.

Mấy tên đệ tử này không có khả năng chiến thắng, nên đều hướng bỏ thi đấu, bên này. Lăng Thanh đang ngủ thì Lăng Liên đưa tay kêu nàng dậy.

"Sư muội dậy trời dần tối." Lăng Thanh ngơ ngác dần dần mở mắt, dùng hai tay xoa xao mí mắt, dần dần nhìn rõ Lăng Liên rồi miệng nhỏ mở ra.

"Sư tỷ tràng thứ nhất thắng?" Lăng Liên gật đầu "ân." Lăng Thanh cũng không muốn ngủ tiếp, liền muốn đứng dậy nhưng vừa đứng dậy chân run run muốn ngã xuống. Lăng Liên đưa tay ra đỡ lấy.

"Sư muội ngươi thế nhưng bệnh tình càng nặng?" Lăng Thanh không phải bệnh tình càng nặng, mà mỗi lần nàng ngủ trưa hay ngủ không phải buổi tối nhiều lần thức dậy.

đầu ong ong cực kỳ đau, không hiểu truyện gì não giống như ngừng hoạt động, cái này từ kiếp trước nàng đã có. Nên nàng không bao giờ muốn ngủ trưa, nhưng mà kiếp này.

Nàng không ngủ thì không có sức, nên cần phải liên tục ngủ nhưng mà đầu ong ong, không muốn đây. Cảnh giới thấp thật sự khổ cực.

Lăng Liên thấy Lăng Thanh ngơ ngác liền ngồi xuông Lăng Thanh ngã trên lưng Lăng Liên. Nàng liền cõng theo sư muội hướng khe núi đi đến, đó là nhà của hai nàng ở ngoại môn.

Lăng Thần xa xa nhìn thấy vậy, sư muội thật khả ái, thì Hoa Vũ tiến tới cầm lấy tay hắn. "Vân Phàm ta thế nhưng đã là Luyện Khí cảnh lục giai, ngươi thấy ta tư chất mạnh hay không mạnh?"

Lăng Thần gật đầu: "Mạnh, tư chất ngươi rất mạnh." Hoa Vũ cười hì hì, liền dẫn theo Hoa Vũ lại tiếp tục bồi tiếp tình cảm. Trên cao Trư Bát nhìn thấy đệ tử bắt đầu giải tán.

Hắn hướng ba người chắp tay: "Ba vị đệ tử nội môn, nếu như ba vị lại muốn xem tiếp thì chỉ có ngày mai đây." Vân Phàm, Tô Hạo, Mạn Chi gật đầu.

Liền chắp tay tạm biệt Trư Bát hóa thành một đạo linh khí bay đi đến nội môn. Vừa đi Mạn Chi thất thần, bởi vì nàng nhìn thấy Sư tỷ cùng Tuyết Liên sư tỷ, hai vị đệ tử đó cực giống.

Tính cách, cũng như sư tỷ của nàng thường ngày làm, không ngủ thì cũng ngồi tu luyện, còn Tuyết Liên sư tỷ luôn bồi tiếp bên cạnh. Nàng chắc chắn không có đoán sai, hai người đó.

Chắc chắn là sư tỷ của nàng, lâu ngày sống chung nên nàng có thể nắm chắc. Ngày mai phải hỏi cho rõ ràng, Vân Phàm đang bay trước hai người ngước nhìn hướng đông.

Mạn Chi thất thần làm hắn hiếu kỳ? " Mạn Chi sư muội ngươi làm sao nha? "Mạn Chi thất thần lắc đầu: "Không có việc gì." Vân Phàm không hiểu truyện gì tiếp tục bay đi.

Tốc độ càng nhanh, chỉ thấy trên cao ba đạo linh khí hướng nội môn mà bay đi. Trời dần dần tối, mặt trăng cũng hiện trên cao.

Lăng Liên trong phòng đang nấu cơm, Lăng Thanh ngồi trước cửa, nàng bây giờ đã làm ra một cái ghế dài gỗ ngồi, bên dưới là Hoa Bỉ Ngạn, bên trên không quá cao là nàng ghế ngồi.

Nàng nhìn lên mặt trăng, tại sao thế giới này có thể tu luyện. Mà địa cầu nàng từng sống không thể? Một điều rất thường thấy nhưng nàng không thể lý giải.

Nếu như nếu như lúc đó ta cũng có tu vi như bây giờ sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà bị đánh gãy một tay.