Băng Thanh Thần Đế

Chương 423: Chương 423: Mượn nhờ thần lực lượng




Hư không đè ép mấy đầu thần thú sợ hãi, đại ca vậy mà sợ bị giết chết.

Mấy đầu yêu thú, ngồi quỳ hoặc trực tiếp nằm trên đất nhìn Lăng Thanh: "Ngươi muốn làm gì?"

Lăng Thanh cười ha ha: "Ta muốn làm gì?"

"Dĩ nhiên là giết chết các ngươi thần thú đứng đầu a."

Các thần thú sợ hãi, ngay cả nằm trên đất thần thú đại ca, mặc trên thân màu đen y phục, bụng bị đâm xuyên qua bởi một rễ cây, rễ cây lại không ngừng ăn mòn hắn linh khí.

Thần thú: "Chỉ bằng một mình hư không khống chế người, đã đem chúng ta đánh thành dạng này, nàng rốt cuộc mạnh mẽ cỡ nào?"

Một người lắc đầu, biểu thị không rõ.

Vân Phàm bên dưới lúc này, hắn càng là không rõ ràng.

"Băng Kiếm Thần, cho ta mượn sức mạnh không thể để nàng giết thần thú đại ca." Vân Phàm biết, nếu như thần thú đại ca chết tại đây.

Thứ nhất, thần thú tất cả đều sẽ không ổn định ít nhất chia làm hai phe, chắc chắn sẽ xảy ra nội chiến, không có thần thú đại ca, thân xuất binh.

Cho nên Vân Phàm cần cứu hắn, thứ hai nói đến thần thú một khi chết. Lăng Thanh chắc hẳn một kích chu diệt toàn bộ người ở đây.

Khả năng thứ hai chính xác rất cao, Vân Phàm cúi đầu, biết bản thân cần lực lượng mạnh mẽ để bảo hộ.

Băng Kiếm Thần truyền âm: "Đây là lần thứ hai ngươi mượn nhờ sức mạnh từ ta, cố lên Vân Phàm."

Vân Phàm trên thân, một lượng lớn băng nguyên tố, đâm thẳng lên trời cao, ánh mắt hắn xung quanh: "Lăng Thanh nên chết."

Hư không trên thân hắn đè ép xuống hoàn toàn tiêu thất.

Chỉ thấy, Vân Phàm trên thân bộc phát vô số băng nguyên tố, ánh mắt hắn nhìn xung quanh, vô số binh lính quỳ trên đất, bây giờ hắn cảnh giới không có cách nào.

Cứu bọn đi ra, Lăng Thanh quay đầu nhìn trước mắt, một cột sáng màu xanh băng, bay lên cao, Vân Phàm đứng trước cột sáng, hắn nhìn xuống nàng.

"Vân Phàm ngươi làm như vậy ta thật sự sợ hãi, vậy nên là, ngươi cảm nhận ta một kiếm khai thiên."

Nàng đưa kiếm lên cao, thân ảnh bay trong gió, màu đen y phục bay qua sau lưng, ánh mắt nàng nhìn Vân Phàm: "Nên chết, Mộc Chi Kiếm."

Thanh kiếm đưa lên cao, vô số lá cây tụ tập tại nàng thanh kiếm, thần thú đại ca nằm trên đất hét to: "Vân Phàm, đừng để nàng chém ra đạo này kiếm khí."

"Một khí nàng chém ra, ngay cả ngươi cũng không thể ngăn chặn."

Vân Phàm gật đầu, trên thân băng kiếm lao nhanh về phía trước, Lăng Liên cùng lúc nhảy lên, nàng trên tay thương hiện ra một thương đánh ra.

Vân Phàm thân ảnh hóa thành băng tinh, vỡ tan biến mất trong trời cao, xuất hiện lần nữa chính bên cạnh Lăng Thanh.

Một kiếm chém xuống, Lăng Thanh nhanh chóng hủy bỏ công pháp, từng rễ cây, lá cây cành cây không ngừng xoay quanh cột sáng.

Vậy mà hoàn toàn tiêu thất, Lăng Thanh tay trái cầm kiếm, ngăn chặn trước mắt, băng kiếm chạm tới mộc kiếm, vậy mà không đóng băng.

Vân Phàm nhìn nàng: "Ngươi cảnh giới rất mạnh".

Lăng Thanh không nói nhiều, một thân nhảy ra sau: "Các ngươi còn có hơn tám mươi đầu thần thú, ta nên để các ngươi giảm xuống số lượng a."

Nàng thân ảnh lùi ra sau, nhìn mấy người bị trên cao, mây xanh hoàn toàn không có gì, mà là một mảnh hư không vô tận, linh khí không ngừng truyền xuống.

Đánh xuống trên thân hơn tám mươi thân thể, Lăng Thanh trên thanh kiếm, dần dần hình thành một bông hoa, nàng chém một hình bán nguyệt ngang.

Vân Phàm cảnh giới cao thâm, bản thân cũng chém ra một đạo băng kiếm.

Nội môn quảng trường lúc này.

Trên cao từ đại điện chém xuống, một màu xanh cỏ, bán nguyệt to lớn từ trên cao không ngừng công kích tới, tốc độ mắt thường nhìn thấy.

Vân Phàm bên dưới không thua kém, trước mắt hắn một đạo màu xanh băng. Hình thành giống như một hình vuông tấm gỗ, ngăn chặn đạo bán nguyệt kiếm.

Lăng Thanh đứng trên cao bậc thang cười nhẹ: "Ngu dốt." nàng đưa tay ra sau, mở ra bàn tay, một mảnh hư không xuất hiện sau lưng nàng.

Vân Phàm nhìn nàng muốn rời đi: "Lăng Thanh ngươi có gan đừng chạy?" Lăng Liên thấy vậy, nhanh chóng thoát ẩn hiện ra bên cạnh hư không.

Quay đầu nhìn xuống dưới, đi vào trong hư không không nói nhiều,.

Tiêu Nhiên nhanh chóng bay vào theo sau, Vân Phàm không đuổi theo quay đầu nhìn lại thần thú đại ca: "Ngươi không sao chứ?"

Thần thú đại ca khó khăn từ dưới đất, bị rễ cây không ngừng ăn mòn yêu đan, gật đầu đứng dậy: "Hảo Vân Phàm, ngươi vậy mà có thể mượn nhờ thần sức mạnh!"

Vân Phàm lắc đầu: "Ta chỉ là mượn nhờ mà thôi, không đáng nhắc tới." Thần thú đại ca bình tĩnh: "Nàng quả nhiên mạnh, thoát ẩn thoát hiện, may mắn có ngươi!"

Vân Phàm nhìn trước mắt nam nhân, cúi đầu phủ bụi, trên ngực vết thương dần dần hồi phục. Trên cao mảnh hư không cần dần tan biết!

Yêu thú vô số nhanh chóng chạy tới, nhìn một chút đại ca: "Đại ca ngươi không sao chứ?" Thần thú đại ca nhìn lại sau lưng: "May mắn có Vân Phàm nếu không ta thật sự không xong."

Thần thú đại ca nhìn hơn tám mươi yêu thú trước mắt, gật đầu: "Dù các ngươi cảnh giới cao, lại bị linh hồn thể trạng thái nữ tử cho đè ép."

"Nàng tu luyện lại là hư không." hơn tám mươi yêu thú, đều nhìn nhau: "Nàng rất mạnh, ba nàng sợ rằng đều có thể, đè chúng ta ra đánh?"

"Đại ca phải làm sao đây?" Thần Thú đại ca nhìn mấy người: "Chúng ta cứ một mực, tấn công nàng thành trì là hảo."

Mấy người gật đầu, Vân Phàm nhìn xung quanh không biết đang suy nghĩ cái gì, hắn rất muốn biết tại sao ở đây lại không có nàng gài bẫy?

Giống như chiếm đóng rồi vứt bỏ một dạng, nghe hắn tấn công mới có đệ tử tới. Ma Nữ Tông hơn một trăm đệ tử là hắn minh bạch, vậy mà yếu thế như vậy?

Đây là hắn mạnh, hay thần thú mạnh? Vân Phàm không hiểu thấu, hắn chỉ biết bản thân nên làm thế nào, chính là tấn công, giết sạch Ma Nữ Tông người.

Bên này.

Lăng Thanh quay lại Ma Nữ Tông điện, nhanh chóng bay lên cao nhồi trên ghế, nhìn xuống Lăng Liên, cùng Tiêu Nhiên cùng nhau xuất hiện nàng thở dài nói.