Băng Thanh Thần Đế

Chương 415: Chương 415: Cổ Nhược Ca tấn công Thiên Đế Đô (3)




Vân Phàm an bài hoàn tất, nhanh chóng đi ra bến cảng, hoàn tất trở về khởi hành.

Tây Vực.

Vô Ngạn thở dài, đám này căn bản không có giúp nàng việc tốt, nhìn Ưu Linh: "Ưu Linh ngươi lên đi a."

Ưu Linh hai mắt che bằng vải đen, dù mắt mù với nàng cảnh giới bây giờ có thể nhìn rõ, giật mình đưa tay ra loay hoay: "Vô Ngạn nể tình chúng ta đều là Tiên Đạo Tông đệ tử."

"Đừng có bắt ta đi lên a, ta thế nhưng mắt không nhìn rõ!" Vô Ngạn khinh bỉ nhìn nàng: "Ngươi mù nhưng tinh thần xung kích, hoàn toàn có thể cảm nhận đối phương."

"Với ngươi một đạo ý chí, đều có thể đem đối phương giết."

Ưu Linh bĩu môi, Cổ Hà ánh mắt không thể tin được nhìn Ưu Linh: "Chẳng lẽ nói là? Nàng cảnh giới đã cao đến nhường nào?"

Vô Ngạn: "Ngươi còn không được ôm nàng, hôn nàng, đến cảnh giới của nàng, ngươi làm sao biết?"

Cổ Hà cúi đầu, Ưu Linh lại cười nhẹ: "Ta không muốn ra tay quá nhiều lần, lần này giúp ngươi một lần."

Ưu Linh tóc xanh, mắt che bằng vải đen, màu đen y phục một chân đạp xuống đất, thân ảnh bay lên cao: "Tử Đằng Tế Gian."

Nàng vừa dứt lời, sau lưng nàng trên cao hiện ra một to lớn cây, đây chính là Hoa Tử Đằng, cành hoa phủ xuống dưới, một màu đỏ.

Cành cây to lớn, hiện trên bầu trời Thiên Đế Đô, làm ai cũng nhìn tới, mắt không ngừng mở to: "Đây là ai chân thân?"

"Không đúng, chân thân bây giờ tu luyện, chính là phế vật, đối phương hoàn toàn có thể cho bản thân ngươi chân thân, lĩnh vực toàn bộ biến mất!"

Mấy người cúi đầu, nhìn màu đỏ hoa tử đằng từ trên cao, từng cánh hoa rơi xuống phát nổ. Vẻ mắt mấy người kinh ngạc: "Đây là giúp chúng ta, mau mau tấn công thi quỷ."

Nhìn hơn ngàn, hơn vạn, thi quỷ trước mắt, bị cánh hoa rơi xuống phát nổ chết, xung quanh tu sĩ, lại bước qua huynh đệ thi thể.

Tấn công.

Sau lưng chính là kỵ sĩ, một tay cầm thương, thành một đường kéo dài, ngăn chặn thi quỷ tấn công, sau lưng cung thủ. Đại pháo từ một hố nhỏ tường thành bắn ra.

"Giết thi quỷ."

Hơn ngàn kỵ sĩ, binh lính tấn công. Vô Ngạn đứng trên cao nhìn xuống, Cổ Gia người cùng binh lính, kỵ sĩ ngăn chặn thi quỷ.

Trong đó có Tiên Tông.

Nàng nhìn bên trái: "Tô Hạo, Hạ Cơ các ngươi đợi ở đây, đợi đối phương tới Thiên Đế Đô, các ngươi giữ thực thực tấn công."

Nàng nhìn xuống dưới trận chiến, mũi tên bay như mưa, một bên hoa rơi xuống nổ không ngừng, ánh sáng màu vàng chiếu xuống.

Trước mắt cánh rừng tươi xanh, đều hoang tàn.

Ưu Linh dùng đến Tử Đằng công pháp, rơi xuống như mưa hoa. Cổ Nhược Ca đứng trên cao, dĩ nhiên không để nàng dương quai đắc ý: "Phá."

Trên thân nàng, giáp tản mát ra hắc ám nguyên tố đánh bay hoa tử đằng hư ảo. Ưu Linh thân thể đứng trên cao thụ thương, thân thể bị thương, cùng màu đen y phục rách rưới vài nơi phản hệ bị đánh ra xa.

Bên dưới binh lính thấy vậy.

Muốn bình phục lại sức lực, lại không vạn vạn nghĩ tới, ánh sáng trên cao chiếu xuống, Vân Lang vừa tái xuất.

Thấy trên cao đạo ánh sáng màu vàng, mây xanh tản đi: "Thái dương chỉ dẫn, đưa ta tới xa chân trời, Tử Dương." hiện trên cao, một thân ảnh nữ tử, than ảnh này chỉ là hư ảo.

Nằm nghiêng, đột nhiên mở mắt, ánh sáng như một cột đá, chiếu xuống bên dưới, ánh sáng cực hạn vừa chiếu xuống. Kỵ sĩ cầm khiêng, thương ngăn trước mắt.

Bị tiêu đốt, ngựa hay binh lính căn bản không thấy, khi ánh sáng chiếu qua. Thân thể không còn thấy rõ, chỉ thấy ánh sáng màu vàng đi qua, nơi đâu đều trở về như cũ.

Vân Lang một bên cắn chặt răng: "Thôi được rồi, ta dùng mạng của ta, cứu các ngươi."

Vân Lang bay lên cao, đứng trước ánh sáng màu vàng, cực hạn chiếu xuống người, da thịt hắn dần dần bị thiêu đốt.

Vân Lang trên thân thể bộc phát lượng lớn nguyên tố: "Dùng linh khí của ta, mở ra đại hộ trận, dùng máu của ta, ngăn chặn hết tất cả công kích."

Dứt lời, thân thể Vân Lang từng mảnh bị tách ra, máu trên người bay tung tóe, hình thành một mảnh linh khí, màu đỏ ngăn chặn tất cả.

Máu của hắn, ngăn chặn hết thảy, chân nguyên linh khí, mở ra đại trận hồi phục binh lính sức lực, bất quá hắn hiến tế.

"Không thể a, Vân gia lão tổ người mất đi chúng ta Thiên Đế Đô, làm sao có thể vui vẻ sống tiếp." binh lính cúi đầu.

Vô Ngạn đứng trên tường thành, nhìn cảnh trước mắt, bên dưới đất binh lính hồi phục thể lực, Cổ gia người thiêu đốt, Tiên Đạo Tông đệ tử dù chết.

Có thương vong, lại không ngừng chiến đấu. Đại trận ánh sáng màu vàng chiếu xuống, ngay trước mắt nàng, màu đỏ máu mặc chặn một mảng lớn.

"Hắn hiến tế quá nhanh, ta còn không rõ ý định hắn thế nào, nhưng mà theo tình thế hiện tại." Nàng nhìn cách đó không xa, đứng đầu thi quỷ nam nhân.

Không ngừng tàn sát cảnh giới cao thâm người, lại nhìn về phía Vân Lang hiến tế máu: "Không còn kịp nữa, ta phải ra tay."

Nàng đang định bay tới, Tiên Tông thân ảnh bay lên cao: "Dùng mạng của ta, giúp ngươi ngăn chặn ánh sáng, duy trì trận này đại hộ."

Hàn Thuyên, Hắc Nhân hai người chiến đấu, đẩy ra thi quỷ, nhìn lên cao Tiên Tông hiến tế bản thân, giúp ngăn chặn thần cấp công kích.

Hai người thân ảnh nhảy lên cao, dù một người tu luyện lại, không có cao thâm, cũng muốn mạng của mình, ngăn chặn giết hơn hơn vạn binh lính ở đây.

Hai người chậm rãi bay lên cao nhìn xuống dưới: "Các vị huynh đệ, chúng ta phải chiến thắng, không thể để Ma Nữ Tông như vậy lộng hành."

Hắn nhìn bên cạnh Hắc Nhân: "Ta thấy người từng nói hay ta nói, chúng ta phải sống hảo rời khỏi đây, nhưng mà hôm nay muốn chết rồi."

"Ngươi hối hận sao?" Hắc Nhân lắc đầu: "Ta muốn vì một Tây Vực thống nhất, không muốn đời sau lại lâm vào cảnh như ta!"

"Ha Ha vậy ngươi cùng ta trí hướng rồi, hảo huynh đệ cùng lên." Hai người hóa thành màu đỏ máu, cùng Tiên Tông dung nhập vào đại trận.

Cổ Sơn nghe mấy người nói: "Ta cũng vì ngăn chặn tiểu thư, không muốn đâm đầu vào con đường ma đạo." Hắn vẻ mặt trung niên nam nhân cúi đầu.

"Tiểu Thư người không nên tiếp tục sa vào ma đạo."

Hắn thân ảnh bay lên cao: "Ta cũng hiến tế." Cứ như vậy bốn người tu luyện mạnh nhất, lại nguyện hiến tế.

Binh lính cúi đầu: "Chúng ta nhất định sẽ chiến thắng." Mấy người cúi đầu lau nhẹ nước mắt, không nên bị thương. Vô Ngạn nàng cúi thấp đầu, coi như vì bốn người tưởng niệm.

"Hy vọng các ngươi hy sinh vì Thiên Đế Đô, vì Vân Thiên Quốc, siêu thoát thật tốt." Mấy người cúi đầu, tưởng niệm vài giây lại đi tới trận chiến.

Nguyệt Sa Sa đứng trên mây: "Các ngươi dùng bốn mạng người, chỉ phá hủy đi thần cấp công pháp của ta?"

Nàng khinh bỉ mấy người, binh lính bên dưới, không nói một câu nhìn màu đỏ to lớn ngăn chặn, hết tất cả ánh sáng chiếu xuống.

Cổ Nhược Ca đứng trên cao: "Súc sinh mà thôi, nam nhân thi quỷ ngươi tốc độ nhanh lên giết hết tất cả cho ta!"

Nghe vậy nam nhân đứng đầu tất cả thi quỷ gật gật đầu, nhìn hoang tàn cảnh tượng.