Băng Thanh Thần Đế

Chương 412: Chương 412: Nhanh như vậy?




Hắn đi ra khỏi Phong Thủy Quốc, nhìn trước mắt to lớn rừng đại ngàn: "Đây là Thần Thú Đại Sâm Lâm".

Hắn thêm từ đại bởi vì quá lớn.

Vân Phàm thân ảnh màu xanh băng, đứng trên cao, tóc bay theo gió: "Không biết thần thú ở đâu, vẫn nên dùng Vô Ngạn đưa cho ta phù lục."

Vân Phàm vừa đưa ra phù lục, một đạo thân ảnh nam nhân xuất hiện bên cạnh hắn: "Ngươi chính là tới nhờ chúng ta ra tay đi?"

Vân Phàm giật mình quay đầu lại, thấy rõ một nam nhân, hắn kinh ngạc vậy mà không phát hiện đối phương cảnh giới.

Nuốt một ngụm khí lạnh, nhìn bên cạnh nam nhân cúi đầu, chắp tay: "Tiền bối, người chính là thần thú?"

Nam nhân vẻ mặt đắc ý cười: "Ta chính là thần thú mà ngươi nói tới." Vân Phàm nghe vậy, vẻ mặt vui vẻ không thể che giấu.

"Thần thú, đại nhân ta tới đây chính là mời ngài ra tay." Nam nhân nghe vậy lắc đầu, Vân Phàm tưởng rằng không thể, lại nghe đến nam nhân tiền bối giọng.

"Một mình ta là không thể bất quá ta còn có đại ca, ngươi theo ta mà nói sẽ rõ." Vân Phàm gật đầu, bị đối phương nắm lấy sau lưng cổ áo.

Hai người liền biến mất trên cao, để lại một vòng linh khí.

Vân Phàm mở mắt ra lần nữa, hiện ra là một lớn rừng, cung điện rộng lớn đứng trên cao là một thân ảnh, ngồi trên ghế nhìn xuống Vân Phàm.

Vân Phàm cúi đầu, chắp tay: "Tiền bối, ngươi chính là thần thú đại ca a?" Nam nhân nghe vậy cười nhẹ: "Ta không phải thần thú tất cả đại ca."

"Ngươi kể hắn nghe." bên cạnh nam nhân gật đầu: "Ngươi cũng biết, thần thú chúng ta chính là tới từ Tây vực, chúng ta tới đây không phải vì di cư."

"Chính là bị Ma Nữ Tông đời trước lão tổ đánh chạy."

Vân Phàm giật mình, hóa ra ẩn tình năm đó là như vậy,

"Cho nên chúng ta thần thú, một bị đánh chạy là ta, chúng ta được chia làm hai lãnh địa, trung lập cũng như đối lập khu rừng."

"Mà đối lập là chúng ta, dù là tên đối lập chúng ta vẫn hòa hợp."

"Không có xảy ra mâu thuẫn, chỉ là một khi xảy ra chiến đấu mà nói, chúng ta hai phe sẽ khác nhau tấn công, lần này ngươi phù lục."

"Chính là chúng ta phe đối lập ra tay." Vân Phàm nghe vậy cúi đầu: "Đa tạ chư vị thần thú."

"Ra tay cứu giúp." Nghe vậy nam nhân đứng trên ghế cao cười nhẹ.

Thần Thú Sâm Lâm, không biết ở một nơi nào đó khu vực, một thân ảnh ghế ngồi trên cao, một đường bậc thang đi lên, xung quanh là từng cột đá.

Có cây xanh, đáng tiếc không có mái nhà, Vân Phàm một bên cúi thấp người.

"Ngươi không cần như vậy, chúng ta đều vì báo thù, năm đó Ma Nữ Tông cũng như vậy, ỷ vào một mình nàng càn quét chúng ta thần thú."

"Lần này, hậu bối nàng lại muốn tấn công làm như năm đó sao?"

Nam nhân vỗ mạnh tay xuống thế ngồi, một đạo xung kích đi ra cánh rừng. Tất cả xung quanh hắn yêu thú quỳ một chân xuống đất.

"Đại ca, lần này không để nàng đắc ý." Nam nhân nghe vậy gật đầu: "Ta đi, ngày mai liền khởi hành, ngươi gọi Vân Phàm? Chỉ cần nếu như chúng ta thua."

"Nguyền rủa đều rơi trên thân ngươi, ngươi chấp nhận?" Vân Phàm quỳ xuống một chân gật đầu: "Vân Phàm ta thề giữa thiên đạo, nếu như trận chiến này thua."

"Ta nguyện dùng chúng chính bản thân thấp bé, nhận hết tất cả nguyền rủa." Nghe Vân Phàm thề trước thiên đạo, xung quanh hơn mười mấy thần thú cười.

"Ha ha nếu như ngươi đã thề nguyện như vậy, vậy thì ngày mai chúng ta xuất phát." Vân Phàm hớn hở trong lòng, không thể không nói vậy mà dễ dàng.

Liền đem mấy đầu yêu thú, dẫn đến bên người, không đúng ra tay trợ giúp, Vân Phàm cúi đầu: "Chư vị tiền bối đa tạ"

Mấy người lắc đầu: "Chúng ta có hơn trăm vị, không biết bao nhiêu đầu yêu cảnh giới đều tại thần thú cấp bậc."

"Cho nên ngươi không cần phải sợ hãi, Ma Nữ Tông lần này muốn diệt, hơn vạn năm qua đi các ngươi đều mạnh như vậy, muốn kết thúc."

Vân Phàm cúi đầu: "Đa tạ chư vị tiền bối, tại hạ còn có lão bà đi theo, cho nên muốn tới bảo hộ các nàng."

Nam nhân ngồi trên cao cười cười: "Tốt tốt, ngươi đi đi, lão bà không tốt hưởng thụ, như chúng ta cẩu độc thân sợ rằng không tốt."

Nam nhân nói đều là thật lòng. Nhìn Vân Phàm bị ban đầu nam nhân, mang tới rời đi.

Hắn nói đều thật lòng, phe đối lập thần thú còn là nữ nhân căn bản rất ít, rất ít yêu thú muốn ân ái, cho nên bọn hắn đều nhịn.

Đối lập phe tuy ít, nhưng phe còn lại rất nhiều. Các nàng không hiện thân, một mực ẩn nhẫn tu luyện, nên không gặp là đương nhiên.

Ngày mai muốn xuất phát.

Vân Phàm bên này, hắn bay trên cao nhìn xuống dưới, thấy một đám người vây quanh một tên ăn mày, hắn nhanh chóng đáp xuống.

Dù sao tới đây vài phút, muốn rời đi. Không muốn như vậy nhanh, muốn cứu được một ít người tại Đông Vực cũng tốt, dù sao bản thân không còn ở lại đây lâu.

Vân Phàm đáp xuống.

Bên trong cánh rừng, cây cao hơn mười mấy mét, đây chủ yếu đều là cây thông. Vân Phàm không thể tin vào mắt mình, đây quá giống hắn kiếp trước cây!

Vân Phàm đáp xuống một đường đất, cách đó không xa rõ ràng được trải bằng đá, Vân Phàm trong đầu nảy số, nếu Vân Gia Thành, Vân Thiên Quốc chiến thắng.

Hắn muốn tiến thêm đó chính là thời kỳ hơi nước, mới tiếp tục đi lên: "Các ngươi muốn làm gì?" Vân Phàm nhìn mười ba tên đeo mặt nạ.

Mười ba tên đeo mặt nạ đen, bịt kín quay đầu nhìn Vân Phàm ánh mắt khinh thường: "Không cảm nhận được linh khí, một phàm nhân từ đâu chui ra?"

Vân Phàm giật nảy mình, đây chẳng phải cẩu huyết tác giả, để thiên mệnh chi tử gặp phải chuyện sao? Sao lại tới tay hắn rồi? Bất quá hắn không muốn bị bọn này chửi xong.

Mới đánh, Vân Phàm phất tay áo lên cao, một đạo băng tinh bay đi, mười ba tên cướp chưa kịp làm gì, thân thể đã bị đóng băng.

Mười ba tên cướp vẻ mặt khó tin, trước khi bị đóng băng. Vân Phàm cảnh giới cao thâm, nhìn qua đối phương khí ức, giết người cướp của, hãm hiếp nữ hài.

"Hừ loại người này, không nên sống!" Vân Phàm vẻ mặt tuấn tú bước đi, tay còn búng nhẹ, liền làm mười ba tên cướp đóng băng tan nát.

Hắn chậm rãi bước tới, cúi người đưa hai tay đỡ lão ăn mày dậy: "Thúc thúc, người không sao chứ?" Lão nhân gia lắc đầu: "Cảm tạ chàng trai trẻ, nếu không có ngươi."

"Ta muốn bị mười mấy tên cướp, cướp mất đồ để lại ta cháu trai." Vân Phàm cười nhẹ lắc đầu: "Thúc thúc, ngươi không sao là tốt."

Lão ăn mày nhìn Vân Phàm, tuấn tú khuôn mặt: "Trời muốn điểm tối, để lão già này mời vị thiếu niên về nhà ta ăn một bữa cơm."

Vân Phàm lắc đầu: "Thúc thúc, người đừng như vậy, ta còn có việc thúc thúc nên về với cháu trai!" Vân Phàm vẻ mặt tươi cười nói với thúc thúc.

Vị thúc thúc cười nhẹ: "Người trẻ tuổi không muốn thì thôi a, ta không ép buộc!"

"Như vậy đi, ta đưa ngươi một món quà coi như đa tạ ngươi cứu ta." Vân Phàm không từ chối, dù sao cứu giúp đối phương, còn là khó khăn nhà.

Không muốn nhận đối phương cũng phải nhận, bởi người khó khăn rất biết đồng cảm.