Băng Thanh Thần Đế

Chương 403: Chương 403: Dương Anh sắp chết




"Dương Anh?"

Thiên Uyên đang ăn cơm, nhìn trước mắt Thẩm Thẩm: "A là Thẩm Thẩm nha, ngồi xuống ăn cơm."

Thẩm Thẩm kinh ngạc, nhào tới ôm lấy Dương Anh, Thiên Uyên nhận thân phận Dương Anh, cười nhẹ: "Thẩm Thẩm ngươi ôm ta quá chặt nha, không muốn ôm ta quá lâu."

Nàng nhận Dương Anh thân phận, cho nên gọi Dương Anh: "Thẩm Thẩm ngồi xuống ăn cơm."

Thẩm Thẩm dù khóc lóc, vẫn bỏ ra ôm nàng, ngồi xuống thôn làng thấy vậy, một trong đó nói: "Dương Anh, ngươi nói Vân Phàm lão đệ hắn còn sống không?"

Một trung niên lão nhân, cầm trên tay gậy gỗ, bước về phía trước, Dương Anh quay đầu cúi đầu: "Vân Phàm đại ca a."

"Lúc đó."

Dương Anh theo khí ức, hắc bào nữ truyền lại cho nàng, hai người nếu không có nàng, cùng Vân Phàm chân chính bây giờ mà nói.

Hai người tu luyện vẫn có, vẫn là tràng cảnh hang động, ma chú ký tự khó hiểu, Vân Phàm nhìn Dương Anh: "Không ngờ muội vẫn là."

"Tu luyện giống ta nha? Là ai dạy muội Tiểu Anh?" Tiểu Anh hừ nhẹ: "Vân Phàm đại ca, ngươi hỏi nhiều quá a, chúng ta còn muốn cứu ta tỷ tỷ."

Vân Phàm cười, cùng nàng tới ma chú khó hiểu vẫn là hắc ám nguyên tố đi ra, Vân Phàm cùng hắc ám Vân Phàm lão đệ giao thủ.

Dương Anh mười mấy tuổi, nhân lúc đó thân ảnh hóa thành một đạo gió, hư ảo đạo màu xanh lá gió, theo hướng ma chú bước vào.

Trước mắt nàng, giống như lại hiện ra một thân ảnh, giống y hệt nàng, Dương Anh né tránh ra bên cạnh, nàng muốn tránh ra thân ảnh này cứu đi ra tỷ tỷ.

Nhưng mà, không dễ như nàng suy nghĩ, nàng suy nghĩ cái gì đối phương đều hiểu rõ, càng không để nàng tiến vào.

Dương Anh cắn chặt răng, bị chính bản thân Phong Chi Tốc Độ cho đánh bay ra ngoài, hình tròn ma chú khó hiểu, Vân Phàm đại ca.

Nàng nhìn qua Vân Phàm đại ca, mong hắn có thể kéo dài thời gian, làm nàng vạn vạn không nghĩ tới, Vân Phàm đại ca vậy mà nằm ngay bên cạnh nàng.

Hai đạo hắc án nguyên tố, giống như tan vỡ đồng dạng, hắc ám bay ra sau tiêu thất, Dương Anh nhìn trước mắt, suy nghĩ tới cái gì đó.

"Vân Phàm đại ca, ta giống như hiểu ra." Vân Phàm đại ca gật đầu: "Tiểu Anh a, ta cũng hiểu ra, ta đấu với đối phương ta nghĩ cái gì đó ma chú ký tự khó hiểu!"

"Đều làm theo ta suy nghĩ hoặc biết, trước cho nên ta bước vào ma chú ký tự vòng tròn khó hiểu, muội dùng Phong Chi Tốc Độ chạy tới Tiểu Đào trên thân."

"Mang nàng rời khỏi, minh bạch sao?"

Dương Anh vẻ mặt không giám tin, ánh mắt nhìn chăm chú Vân Phàm đại ca: "Vân Phàm đại ca nhưng mà, ngươi suy nghĩ tới một mình giao chiến hai hắc ám."

"Ngươi làm sao chịu được? Trong lòng muốn suy nghĩ ta tấn công hai ngươi, mới có thể đem đối phương kéo tới."

Vân Phàm đại ca lắc đầu, hắn vẻ mặt nhìn Dương Anh: "Tiểu Anh ngoan, nghe lời Vân Phàm đại ca lời nói, không muốn chết, hảo hảo giống tốt cùng sư tỷ."

Dương Anh nghẹn lời, nàng muốn nói điều gì đó, lại không nói nên lời, Vân Phàm chỉ đành nhìn nàng: "Cha, Thẩm Thẩm của ngươi còn có nhà để về."

"Nên bắt buộc ngươi phải sống sót." Dương Anh ánh mắt rơi lệ, nhìn Vân Phàm bước vào ma chú khó hiểu ý tự, trước khi chân trái Vân Phàm đại ca chạm vào ma chú.

Nàng giọng nói nghẹn ngào truyền đến: "Vân Phàm đại ca, ngươi không có nhà sao?"

Vân Phàm đại ca thu chân quay đầu lại, nhìn Dương Anh một mắt cười nhẹ: "Ta không có nhà, nhà là một nơi mà kiếp này ta không có được."

Dứt lời hắn đi vào trong ma chú ký tự, Dương Anh dù mười mấy tiểu hài tử, nàng đều biết rõ không có nhà mà nói, chính là không có thân nhân trong nhà.

Vân Phàm đại ca từ nơi xa tới, Vân Phàm đại ca đang ở chỉ là thuê nhà mà có, cho nên Vân Phàm đại ca mới nói: "Nhà là ta không có được sao?"

Nàng không hoài nghi chút nào, nhanh chóng đi vào, hắc ám Vân Phàm đại ca hiện ra, đối phương chạy tới một kiếm đánh ra.

Vân Phàm suy nghĩ, ngươi không đánh ra là ta muốn đánh ngươi đầu rồi, xem ta đánh ngươi đầu, hắc ám Vân Phàm đại ca nên minh bạch cách đánh Vân Phàm.

Nhanh chóng lui ra, Dương Anh càng là dùng Phong Chi Tốc Độ bước vào, đối phương cách đó không xa, hiện ra một thân ảnh dùng tới Phong Chi Tốc Độ.

Dương Anh đầu nghĩ tới khác sự việc, bởi nàng không thể không suy nghĩ, nàng suy nghĩ tới, tu luyện Phong Chi Tốc Độ tăng cao tốc độ.

Trở về nhà ăn cơm, đối phương càng là không thấy nàng tinh thần ác ý, nhanh chóng tốc độ tăng tốc tới, muốn giết nàng lại cảm nhận được hắc ám Vân Phàm đại ca.

Truyền tới, qua đây nếu không hai người bọn hắn, muốn hai đánh một.

Làm hắc ám Dương Anh đổi tốc độ, hướng Vân Phàm mà đi, Dương Anh tốc độ tăng cao nàng tay chạm vào Dương Anh thi thể.

Hắc ám trên cao, năm đạo đánh thắng vào người nàng, Dương Anh thân thể run run cơn đau kịch liệt truyền đến, hắc ám nguyên tố này, may mắn không dẫn dụ hai thân ảnh tới.

Vân Phàm đại ca nhìn thoáng qua, Dương Anh lắc đầu không giám suy nghĩ, mà tiếp tục suy nghĩ, đối phương đã hai đánh một, Dương Anh sắp tới.

Càng là Dương Anh hắc ám không rời đi, liên tục dùng Phong Chi Tốc Độ đánh hắn lui ra. Hắc ám Vân Phàm kiếm tốc độ tăng cao, không ngừng đâm về phía hắn.

Vân Phàm đại ca lui ra sau.

Dương Anh bên này, nàng tay run rẩy mạch máu từng đạo bị xé rách máu tươi văng tung tóe, nàng không muốn từ bỏ dù cơn đau nhức.

Truyền tới, nàng vẫn muốn đưa tay đánh thức sư tỷ, nàng không muốn bỏ cuộc, muốn thắng không muốn mất sư tỷ, nàng không muốn.

Ngất đi, Dương Đào thân thể nhỏ nhoi bị hắc ám nguyên tố đánh lên tay, không ngừng tuôn ra máu, nàng hai tay mềm nhũn ngồi xuống đất.

Tay vẫn không đưa ra, nếu đưa ra nàng muốn đưa vào lại rất khó khăn, Dương Anh cắn chặt răng ta không muốn từ bỏ: "Ta không muốn, ta muốn cứu tỷ tỷ."

"Nàng chưa có cho ta nấu cơm, sao ta có thể chết." nàng tay còn lại gắng gượng, đưa ra hai tay cùng nắm lấy Dương Đào nằm trên tảng đá.

Bắt được, nàng cười nhẹ kéo ra Dương Đào thân thể, lại không có sức lực? "Không muốn a, ta không muốn từ bỏ, chỉ cần kéo đi ra."

"Ta có thể." Nàng muốn kéo ra, thân thể đã không cho nàng cơ hội, mười mấy tuổi thí hài, cảnh giới dù cho tu luyện, có thể kéo dài lâu như vậy?

Đã là nàng kiên cường, nàng ánh mắt nhìn tỷ tỷ: "Tỷ tỷ, ta không muốn từ bỏ nhưng mà ta bỏ cuộc a, ta không thể cứu ngươi vẫn lạc cùng ngươi."

"Bên cạnh ngươi, làm ta rất vui vẻ rồi."

Dương Anh nhắn mắt, không còn khí lực. Vân Phàm đại ca đang giao thủ: "Tiểu Anh, muội tới nước này, còn không muốn cố gắng sao?"

"Nhanh thức dậy cho ta, Tiểu Anh ngươi còn có nhà, không thể chết ở đây." Dương Anh không trả lời, nàng vẫn nằm dựa vào tảng đá.

Nàng đau nhức căn bản không còn cảm nhận được nữa

Cửa tử chỉ cách nàng một bước.