Lại là có thể lẫn nhau săn giết, cái này là do yêu tộc sẵn có, săn giết thuộc người đã cấp lệnh bài, bắt buộc phải nộp phạt, cũng như chịu tội.
Hài tử yêu tộc mới sinh ra, Vân Thiên Quốc có thể hỗ trợ giảng dạy, nhân tộc yêu tộc trí tuệ.
Bala bala.
Bây giờ cũng trời tối, làm một ngày bận bịa, Vân Thiên Quốc người đến càng là kinh ngạc, tướng lính mang thai còn là dán dán với nha hoàn.
Đối phương có chút dị nghị, nhưng nghe tới Tiểu Hoa khả năng cực mạnh trị liệu hồi sống người chết, lại thành sùng bái, đời tiếp theo Thiên Sứ.
Sợ rằng sinh ra hài tử, một tay cầm kiếm, tay còn lại phụ trợ, bá đạo như vậy. Ngươi giám dị nghị?
Không giám, nàng sinh ra hài tử lại một đời tiếp theo Thiên kiêu, mà đối phương còn đồng ý mang thiên gia tên, nhưng bắt buộc thêm một từ Tiểu trong tên.
Không quá khó, miễn là Thiên gia người, Vân Phàm bỗng gõ cửa, cùng Vô Ngạn bước vào.
"Thiên Uyên tỷ tỷ, mấy tháng nữa ngươi sinh, nghĩ tên đặt chưa a?"
Thiên Uyên nằm trên giường suy tư: "Thiên Tiểu Nguyệt? Thế nào đây là nguyệt, trong ánh trăng ta thích nha."
"Nguyệt liên quan tới trăng, ta Thiên gia cùng tiểu Hoa họ, Tiểu Nguyệt tên thật dễ nghe, còn có rất nhiều nghĩa."
Vân Phàm tuy vui vẻ, nhưng tâm tình vẫn buồn bã. Mất đi người bản thân yêu, hắn buồn bã giữ trong lòng, mỗi mình hắn nhớ tới nàng.
Tập trung làm việc, ước muốn quên đi nàng đáng tiếc đều không thể, trong đầu luôn nhớ tới Tiểu Nhiên từ ngữ.
Vô Ngạn không khác Vân Phàm là bao, ánh mắt hắn nhìn Thiên Thanh Mạn Chi vẫn buồn bã. Vân Phàm thở dài, Thiên Thanh Mạn Chi thấy vậy.
Nàng cúi người: "Các ngươi nói chuyện ta ra ngoài."
Nàng đứng dậy, y phục hoàn toàn sửa sang lại, màu vàng y phục bước ra ngoài, nàng nhìn lên hướng bắc.
Cùng Nhân Yên sư tỷ giao thủ Nhện Hoàng Chu biến dị, nàng bay tới đứng trên cột đá.
Xung quanh là tối đen, cây xanh cột đá, cách đó còn có kéo dài vết đất, cây xanh tuy bị phá hủy, mầm non cây cũng xanh lại, xung quanh đom đóm.
Động vật không phải yêu thú, kêu.
Thiên Thanh Mạn Chi thân ảnh màu vàng ngồi trên cột đá, bên cạnh cũng có một cột đá. Thiên Thanh Mạn Chi đang ủ rũ, hai tai siết chặt ngồi trên tảng đá.
"Sưu tỷ, ngươi đã hứa mang ta đi? Tại sao có thể chết? Ta còn không gặp ngươi lần cuối, Vân Phàm tên kia đã mang ngươi thi thể đi."
Bỗng nhiên năm đạo thân ảnh xuất hiện, đạo thứ năm thân ảnh từ đâu mà ra? Là Nhân Nhã, từ trước đó, chủ nhân hội họp sư muội, nàng không quan hệ.
Không có ra, nhìn đại thụ to lớn bị phá hủy từ xa, ngắm đối phương lần cuối.
Một giọng nói vang lên: "Mạn Chi đi thôi." giọng nói quen thuộc này, làm đang ngồi, hai tay siết chặt, Thiên Thanh Mạn Chi quay đầu, thấy năm thân ảnh.
Từ trước đó hồ ly tám đuôi, cười hì hì nhìn nàng, còn có ngực lớn nữ nhân, tóc xanh băng giống Vân Phàm. Nàng nhanh chóng dứng dậy.
Ôm lấy quen thuộc mùi: "Ô Ô, sư tỷ ngươi nói dối?" Áo bào đen cười: "Ta đã nói, ngươi theo kế sách mà làm, cư nhiên khóc lóc cái gì?"
Thiên Thanh Mạn Chi ôm chặt nàng không rời, bốn người minh bạch, biến mất để hai tỷ muội nhà này nói chuyện. Thiên Thanh Mạn Chi ôm chặt lấy áo bào đen.
"Sư tỷ ô ô, ngươi biết ta chịu ủy khuất sao? Ngươi biết ta nỗi buồn sao? Ta rất sợ, rất sợ mất đi ta yêu người, sư tỷ ta thích ngươi." nàng trực tiếp nói ra, sợ một ngày nào đó.
Sư tỷ gặp chuyện, nàng nhất định phải nói ra, áo bào đen cười nhẹ: "Ân, sư tỷ biết ngươi thích ta, ngoan đừng khóc sư tỷ hiểu ngươi, về sau ngoan ngoãn theo ta." nàng xoa xoa đầu Mạn Chi.
Thiên Thanh Mạn Chi gật đầu, hai người hàn huyên hồi lâu.
Thiên Thanh Mạn Chi lúc này, vẫn ôm chặt nàng, trên cột đá là một thân ảnh, màu vàng ôm chặt màu đen áo bào. Không thấy rõ mặt nữ tử thần bí.
Hai người ôm nhau, Mạn Chi nước mắt không còn, đổi lại là tâm trạng vui vẻ.
"Sư tỷ, ta đi theo ngươi. Thiên Uyên tỷ tỷ sợ rằng không có người bảo vệ, nàng còn cùng Tiểu Hoa dán dán, mang thai ta muốn nàng mạnh mẽ, thủ hộ Thiên gia."
Áo bào đen không nói gì, đưa cho nàng một nhẫn trữ vật, nàng minh bạch: "Ta sẽ đưa cho nàng, sư tỷ ngươi nhất định ở đây đợi ta?"
Áo bào đen thở dài: "Muội thấy ta lừa muội chưa?" Thiên Thanh Mạn Chi lắc đầu: "Hì hì sư tỷ chưa có nha."
Nàng rời đi, nhảy xuống dưới mấy căn nhà, trong nhà Vân Phàm đang nói chuyện.
"Thiên Uyên sư tỷ, chúng ta ngày mai sẽ quay trở về Vân Thiên Quốc, ta cần làm một số chuyện, ngươi có thể dưỡng thai."
"Ta làm xong việc, đi tới Diệp gia, hỏi xem đối phương đồng ý trở thành chúng ta Vân Thiên Quốc, một thành viên không, không chúng ta sợ rằng."
"Phải dùng đến kế sách, hoặc là từ bỏ." Thiên Uyên gật đầu, bỗng cửa mở ra, Thiên Thanh Mạn Chi bước vào, nàng nhìn xung quanh.
Nằm trên giường, đắp chăn mỏng nữ nhân, Tiểu Hoa bên cạnh, Vân Phàm ngồi ghế, Vô Ngạn cũng vậy. Thiên Thanh Mạn Chi bước tới bàn cần nắm lấy đồ vật.
Là nàng trước đó, lệnh bài.
Bước tới bên cạnh Thiên Uyên: "Thiên Uyên sư tỷ, ta phải rời đi. Đây là ta nhẫn trữ vật ngươi muốn linh thảo, về sau tu luyện mạnh mẽ, bảo hộ Thiên gia người."
Thiên Uyên ánh mắt nhìn nàng chăm chú, bốn mắt chạm nhau, thấy rõ Thiên Thanh Mạn Chi ánh mắt kiên định. Thở dài: "Ngươi lại như Thiên Thanh Nhi, đi không bao giờ quay trở về sao?"
Thiên Thanh Mạn Chi lắc đầu, đứng thẳng người: "Ta không rõ, nhưng ta bắt buộc, phải hoàn thành thiên sứ thần khảo nghiệm. Tiện thể tìm kiếm sư tỷ."
Tìm kiếm sư tỷ nàng không nói dối, mà là nàng đã tìm được rồi, Thiên Uyên không nói nhiều: "Thiên gia, ta nhất định lo liệu, ngươi cứ đi a."
Tiểu Hoa bên cạnh ánh mắt ngơ ngác: "Sư tôn, ngươi đi để lại ta một mình?" Thiên Uyên cười nhẹ: "Tiểu Hoa, ta làm sao có quên ngươi đây."
Nàng đưa ra nhẫn trữ vật: "Của ngươi, về sau cùng Thiên Uyên sư tỷ, bảo hộ tốt Thiên gia. Các ngươi hài tử khẳng định mạnh hơn ta."
Tiểu Hoa không chối từ, điều này là đúng, bởi các nàng hài tử.
Khônh thể nào là yếu.
Nàng cúi đầu: "Sư tôn, người đi thong thả." Thiên Thanh Mạn Chi quay đầu, Vân Phàm thấy nàng như vậy. Lại mất đi một chân thần a, nhưng nàng cũng chịu nhiều ủy khuất.
Vân Phàm hắn sẽ nghĩ cách sau.
"Mạn Chi sư muội ngươi đi?" Thiên Thanh Mạn Chi bước qua người hắn, gật đầu: "Ân, Vân Phàm ngươi phải bảo hộ tốt Vân Thiên Quốc."
"Mạn Chi sư muội, không cần sợ ta cũng là Hóa Thần cảnh đỉnh phong, nhất định bảo hộ tốt Vân Thiên Quốc."
Vô Ngạn thấy nàng rời đi, không nói lời nào, Thiên Thanh Mạn Chi không quay đầu, thân ảnh màu vàng tóc bước ra khỏi phòng, vừa đi ra gặp Tô Hạo.
Hạ Cơ đi tới, nàng không nói gì đi qua mấy người, Tô Hạo quay đầu nhìn lại, Mạn Chi sư muội, có chút khác biệt. Nàng khác biệt cũng là hảo, không còn là năm đó Mạn Chi.