Băng Thanh Thần Đế

Chương 348: Chương 348: Nhân Yên chết




Thiên Thanh Mạn Chi cách không xa thân ảnh màu vàng cảm thán, nhân ngư nhanh chóng bay tới công kích nàng, Nhân Yên nhân cơ hội nhìn xuống dưới.

Hắc ám nhân ngư, vô số lôi nguyên tố đánh xuống người đối phương, giống như là đang tích tụ lôi nguyên tố, Vân Phàm nằm trên đất, không thể động đây cơ thể.

Nàng đảo hướng nhanh chóng bay xuống dưới. Hắc ám nhân ngư, vừa lúc đứng trên cao tích tụ hoàn toàn lôi nguyên tố, đưa tay ra trước mắt.

Nhìn xuống Vân Phàm: "Kiến hôi nên chết." từ thân thể hắn một đạo quang bắn đi, Tô Hạo vừa chạy tới bị đạo quang này làm ngơ ngác, linh khí uy áp đánh bay hắn.

Vân Phàm càng là sợ hãi, ánh mắt nhìn đạo quang đang hướng xuống hắn. Lôi nguyên tố, cũng như hắc ám nguyên tố màu đỏ, bao phủ toàn bộ đạo quang.

Vân Phàm nuốt một ngụm khí lạnh, thân thể tàn tạ coi như, vừa mất đi huynh đệ. Tâm tình buồn chán, bi thương giờ đây lại đến với ta gặp huynh đệ sao?

Vân Phàm cười nhẹ, đạo quang gần sát đến, xung quanh Sói Lang, Cự Hùng, Đại Bàng run rẩy. Thân thân thể không tự nhủ, quỳ xuống.

Vô Ngạn nằm trên đất, thân thể tàn tạ đưa tay ra: "Vân Phàm, cầu ngươi né tránh. Ngươi không né tránh, ngươi sẽ chết ta không muốn mất ngươi."

Vô Ngạn khóc lóc, màu tím tóc không còn bóng mượt, mà là lấm lem bụi bẩn, tàn tạ tóc, tàn tạ y phục.

Nàng không cách nào biết, có hay không thắng đối phương, tâm tình lạc lõng. Vân Phàm ánh mắt nhìn trước mắt, rõ ràng đạo quang, ánh mắt không tự nhủ.

Mà nhắm mắt, Nhân Yên từ trên bỗng xuất hiện trước mắt Vân Phàm.

Trung tâm khu vực, phía đông trên đất cây xanh, có huyết nhục yêu tộc. Có nhiều hố to đất, một thân ảnh nằm trên đất nam nhân băng xanh y phục.

Tàn tạ, một đạo quang đánh từ trên cao xuống, đạo quang kéo dài, nam nhân nhắm mắt, trên cao hắc ám bao phủ toàn bộ cơ thể. Nam nhân càng là hắc hắc cười.

Bỗng một đạo màu xanh nguyên tố bay ra, ngăn chặn trước mắt nam nhân, nàng đưa thủy thương ngăn chặn đạo quang. Đạo quang to lớn, hơn nàng thân thể.

Màu xanh biếc y phục ngăn chặn đạo quang, tóc bay theo đạo lôi quang uy áp, vẻ mặt cứng rắn, ngăn chặn đạo quang. Vân Phàm thấy đạo quang chưa có đến?

Nghi ngờ mở mắt, ánh mắt hắn mập mờ thấy rõ, một thân ảnh màu xanh biếc y phục, theo vảy cá chiến giáp, uy áp vô số đánh ra ngăn chặn đạo quang.

Trên đầu còn đội vương miệng nhân ngư, ánh mắt sắc bén, cố gắng ngăn chặn đạo quang, thủy nguyên tố còn toát ra từ nàng mắt.

Vân Phàm thân thể run rẩy không ngừng, ánh mắt không kìm nổi, giọng nói run lẩy bẩy: "Yên Yên, nàng đừng ngăn chặn đạo quang!"

"Đạo quang ta có thể ngăn chặn." Nhân Yên ánh mắt hiện ra vô số nước mắt, ba màu mắt nhìn Vân Phàm: "Tiểu Nhiên, ta có khi không thể cùng ngươi, thực hiện lời hứa."

Đạo lôi quang mạnh mẽ, xuyên qua, thủy thương từ cán thương hiện ra vết nứt. Đạo thương rạn nứt, thủy thương tan thành tửng mảnh vụn, rơi xuống đất.

Đạo quang xuyên qua thủy thương, chạm đến Nhân Yên cơ thể.

Bùm.

Một đạo ánh sáng, chiếu sáng xung quanh. Làm ai nấy đều nhắm mắt, một hình cây nấm, to lớn bao phủ toàn bộ trung tâm khu vực.

Khói bay mịt mù, trong làn khói Vân Phàm, nước mắt chảy ròng rã: "Yên Yên, nàng không thể chết, ta còn chưa báo đáp nàng sao nàng có thể chết?"

Vân Phàm gắng gượng dùng chút sức còn lại đứng dậy, ánh mắt sợ hãi thân thể run mạnh, không thể kìm lại được. Hai tay run rẩy tìm kiếm nàng thân thể.

Thiên Thanh Mạn Chi trên cao, chú ý tới cái này không vừa ý. Căn bản không rõ, đối phương rốt cuộc muốn làm gì?

Vụ nổ lớn như vậy, ngay cả Nhân Ngư giống như, Nhân Nhã đều bị đánh bay, khói lan tỏa mịt mù, đều hiện ra một cây nấm khói khổng lồ.

Rừng Thanh Lang, Lang Thôn run nhẹ, tràn đầy nước mắt: "Nhân Yên chết? Vân Phàm ngươi đã hứa? Lại để nàng chết?"

Lang Thôn nhanh chóng hướng người chạy tới trung tâm khu vực, Nhân Yên nàng đừng có mệnh hệ, nếu không ta nhất định sẽ oán hận cả đời.

Bên này trung tâm khu vực. Vô số yêu tộc bị đánh bay, tới sát vách tường đá, Tô Hạo bị đánh bay, rơi xuống bên cạnh Hạ Cơ đang tu luyện.

Hạ Cơ cũng vì uy áp mạnh mẽ, làm nàng tỉnh lại, xung quanh là khói đen mù mịt. Vô Ngạn nàng không làm sao, vẫn là cách xa như vậy, nàng lo lắng Nhân Yên sư tỷ.

Không qua bao lâu khói tan đi, đôi tay run rẩy, Vân Phàm mới thấy Nhân Yên nằm thoi thóp trên đất.

Trung tâm khu vực, phía đông một hố to đất do vụ nổ tạo thành, một thân ảnh run rẩy, nhìn trước mắt nằm trên đất thi thể, gần như sắp chết.

Vân Phàm run rẩy bước tời ngồi quỳ xuống, hai tay đỡ ba màu tóc dậy, trên cổ Lộ Xà đã chết từ lâu, sinh mệnh khí tức căn bản không còn.

Nàng là đỡ đòn chịu nhiều nhất sát thương, Vân Phàm nhìn ba màu mắt thân ảnh nữ tử, tóc dài xanh biếc đã không còn đẹp đẽ.

Xanh biếc y phục, lấm lem bụi bặm, cũng như trên người vô số vết thương. Ánh mắt rưng rưng, được Vân Phàm đỡ dậy, nàng ánh mắt nhìn hắn.

Lộ ra vẻ ôn nhu, cười nhẹ: "Tiểu Nhiên, ta phải đi, không thể giữ lời hứa. Xong trận chiến này, cùng ngươi kết phu thê."

"Nhất định, kiếp sau ta sẽ cùng ngươi kết phu thế, Tiểu Nhiên nhất định đúng không?"

Nàng cười nhẹ, tay trái đưa lên cao, chạm mặt hắn. Vân Phàm tay ôm chặt lấy nàng kèm theo vảy cá tay, khóc lóc: "Yên Yên không thể."

Nhân Yên cười nhẹ: "Ta không còn nhiều thời gian." nàng ánh mắt nhìn lại, vương miện nhân ngưu, tay bị thương cố gắng đưa ra, nắm chặt lấy vương miện.

Đưa lên cao, Vân Phàm một tay ôm nàng tay, ánh mắt nhìn nàng, nước mắt không ngừng chảy ra. Nhân Yên đưa vương miệng đặt lên tay hắn.

"Tiểu Nhiên giữ lấy vương miện của ta." Vân Phàm không có từ chối nàng, nhận lấy. Nhân Yên thấy vậy, xanh nhạt môi cười nhẹ.

Trước khi nhắm mắt: "Tiểu Nhiên, không đúng Vân Phàm, phải sống tốt, bảo vệ tốt Rừng Thanh Lang, nơi đây là ta tam tỷ muội sinh ra, Lộ Xà nàng cũng vậy."

"Đều vì ngươi, cứu sống ngươi. Nhất định phải sống...." nàng nhắm mắt, tay bị Vân Phàm nắm chặt lấy mặt hắn, rơi xuống.

Vân Phàm tay cầm vương miện, nàng nằm trên hắn hai chân, đã chết sinh mệnh không còn.

"Yên Yên ta gọi Tiểu Nhiên, là ngươi tên gọi không phải Vân Phàm." hắn khóc lóc.

"Ta sẽ..."

Vân Phàm ngước đầu lên trời, thái dương vừa lúc lên cao, chiếu xuống hắn thân ảnh. Vân Phàm ngước đầu nhìn lên cao gầm thét.

"A a."

Nhớ tới một năm qua, chạy tới kêu hắn: "Tiểu Nhiên." đưa cho hắn linh thạch, xanh biếc tóc, hay chạy tới đưa hắn linh thạch, nhớ tới hắn ngồi trên cành cây.

Nàng hai tay đưa hắn yêu đan, linh thạch để bên cạnh hắn, nhớ tới cùng nàng ngồi bên cạnh hồ nước dưới vực.

Hắn nhớ tới tất cả khí ức, cùng nàng vui đùa. Cùng nàng ngồi trên cột đá, ngắm ánh trăng...

Vân Phàm khóc, hắn khóc thật to.