Lăng Thần sư tôn dương kiếm lên cao, thanh ngân sắc kiếm bùng cháy, Hỏa Vũ Kiếm.
Sư tôn Lăng Thần không vì sắc đẹp nàng mà mê mẩn. Lăng Thần sư tôn cẩn trọng càng thêm cẩn trọng.
Càng khuynh nước khuynh thành nữ tử, tâm địa càng độc ác. Lăng Thần sư tôn chăm trú nhìn nàng.
Tuyết Đông cũng ý thức được, Lăng Thần vẻ mặt: "Ngươi không cần cảnh giác, ta đưa ngươi điều kiện mang theo ngươi ưu thích nữ tử rời đi."
"Ta tha ngươi mạng chó." Lăng Thần sư tôn cười nhẹ: "Không thể nào, ta muốn toàn bộ đệ tử trưởng lão ở đây, tất cả rời đi."
Tuyết Đông nhíu mày? Chúng đệ tử cũng giật mình, bởi vì nếu như Nguyên Anh cảnh cao tầng khác tông môn.
Một mực gặp như vậy kẻ địch trăm phần trăm rời đi, còn mang theo đệ tử đi. Đây cỡ nào là uy vũ a, đám đệ tử chợt nhớ ra Lăng Thần bỗng nhiên bộc phát thực lực.
Nhớ đến yêu thú đoạt xác cơ thể hắn, đám nữ đệ tử ngay cả nam đệ tử: "Hừ, ngươi thấy ta, Lăng Thần uy vũ sao?" một nữ đệ tử miệng dương lên.
Nam đệ tự gật đầu: "Lăng Thần bây giờ ta mới biết, cho dù bị yêu thú đoạt xác, vẫn như vậy hảo hảo bảo vệ đệ tử!"
Chúng đệ tử ánh mắt khác nhìn Lăng Thần, sư tôn lần Thần thấy được thân ảnh nữ tử.
Không một động tĩnh: "Ngươi đồng ý?" hắn hỏi lại một nữa, Tuyết Đông thở dài: "Nhanh rời đi, ta cho các ngươi một nén nhang thời gian!"
Tuyết Đông cũng không muốn, cùng vị này giao thủ. Nàng biết Nguyên Anh cảnh viên mãn không phải hắn chân chính thực lực.
Nàng cũng vậy, đáng tiếc nàng mong muốn đã đạt thành Hồ Ly Nữ có hay không không quan trọng.
Tuyết Đông lần này tha cho Tiên Đạo Tông mạng cẩu, là vì chủ nhân đang ở đây mới chính là nàng ý định. Sư tôn Lăng Thần gật đầu, quay đầu nhanh chóng rời đi.
Cô Cô theo sau lưng hắn, nàng ngước nhìn thân ảnh Tuyết Đông, lòng run rẩy. Nữ nhân này quá múa nghịch thiên, nàng đời này triệt thể.
Không thể báo thù sao? Cô Cô cúi thấp đầu rời đi, chúng đệ tử nhanh chóng gật đầu, đệ tử thương vong tử vong rất nhiều.
Hơn mấy ngàn đệ tử, bây giờ còn sót lại chưa đến một ngàn đệ tử. Mai táng cũng đã an nhàn, nhưng nhìn lại còn có thi thể.
Chư vị đệ tử chỉ biết lắc đầu, dùng hỏa thiêu đốt đồng môn thi thể, hai vị đại trưởng thân ảnh quay đầu, bảo vật không thể cướp.
Mất đi, Hồ Ly Nữ khu vực, hai mạng già hắn còn là hảo, chúng đệ tử nhanh chóng chưa đến một nén nhang đồng loạt rời đi.
Tuyết Đông cười nhẹ, các ngươi ta tha mạng cẩu, có hay không thoát khỏi đầu yêu thú.
Nàng nhắc đến là Ma Hổ, đáng tiếc Ma Hổ đã bị làm thịt. Tuyết Đông không hề hay biết mà thôi!
Vân Phàm hắn đứng thất thần, quay đầu nhìn lại trên cao mây tạo thành xoáy, dần dần tiêu tán. Dưới hồ mặt nước cũng trở lại như thường!
Vân Phàm hắn không có ý định tiến tới: "Vân Phàm lần sao lại tới. Còn thứ hai bảo vật, cũng không thể lên. Chờ ngươi quay trở lại rồi lấy đi!"
Băng Kiếm Thần truyền âm than thở, Vân Phàm gật đầu, hắn ý định như vậy, cảnh giới của hắn chỉ có Kết Đan cảnh, Tinh Tây các nàng còn nói với hắn.
"Vân Phàm, chúng ta xà tinh tộc không thể lại cùng ngươi một mực giúp ngươi tu luyện!"
Vân Phàm nghe vậy giật mình: "Tinh tây làm sao mà?" Tinh Tây thở dài: "Là do ngươi, năng lượng chúng ta nhận được không hề ổn định."
"Thuần túy năng lượng, chúng ta có thể hấp thu. Ta giúp chàng một lần, vì vậy cho nên năng lượng linh khí càng không ổn định!"
"Thiếp cùng chư vị tỷ muội, coi như là ngủ đông rất lâu thời gian ngắn nhất là hai trăm năm!" Vân Phàm hơi giật mình, nhưng cũng gật đầu!
Hắn linh khí năng lượng là Băng Kiếm Thần, hắn hậu cung cũng khó có thể nắm giữ nhưng là hai trăm năm sau, như vậy hảo hảo yêu một nữ tử cũng được.
Về sau các nàng thức tỉnh, hắn biết là được a! Vân Phàm quay đầu rời khỏi, Thiên Thanh Mạn Chi bước đi: "Thiên Sứ Thần ta tam khảo thế nhưng yêu thú?"
Thiên Sứ Thần suy nghĩ: "Tam khảo của ngươi, yêu thú bị dọa sợ chạy!" Nàng cũng không thể nói là ngươi sư tỷ dọa nó chạy.
Thiên Sứ Thần đành truyền âm: "Theo ta chỉ dẫn, ngươi theo đó mà đi!"
Thiên Thanh Mạn Chi gật đầu, theo Thiên Sứ Thần chỉ dẫn quay đầu hướng đông mà đi khu vực rời khỏi chúng đệ tử, Vân Phàm Tô Hạo bốn mắt nhìn nhau.
"Mạn Chi sư muội là?" Tô Hạo hiếu kỳ, Vân Phàm hắn nhanh đáp: "Theo nàng, Mạn Chi sư muội, không có việc gì sẽ không đi như vậy!"
Thiên Thanh Mạn Chi thân thể sáu cánh mọc ra bay lên cao, nàng hướng dòng sông đi tới, nàng vừa đáp xuống nhìn dòng sông trước mắt.
Nhìn xuống xa xa, một hố đất to lớn, cách nàng không xa lắm. Nhìn xuống dưới cách đó hư không hư ảo sương mù.
Là ngã tam giao dòng sông, Thiên Thanh Mạn Chi thở dài, nhìn đỉnh núi trước mắt, nơi đây là cách đó không xa đi lên hướng tây dòng sông.
Lăng Thanh từng gặp Vực Ngoại Thiên Ma, Thiên Thanh Mạn Chi nàng nhìn đỉnh núi, cây xanh bảo phủ. Còn có vài nơi có nhiều tảng đá dốc cao.
Không cách nào trèo lên được, Thiên Thanh Mạn Chi nàng định bay lên: "Không cần, ngươi cần tìm đã có, đi về phía trước không xa, ngươi gặp một đầu cây màu trắng!"
"Lá cây màu vàng, chính là nơi yêu thú tụ tập nơi!" Thiên Thanh Mạn Chi gật đầu, theo đỉnh núi đi vào, nàng thấy được một đầu cây.
Thân cây màu trắng, lá cây màu vàng kim. Nhiều cánh từng đạo rơi xuống đất, xung quanh nó không có cây xanh nào, mà là một hình tròn.
Không có cây xanh, hay cỏ. Một hình tròn đất, Thiên Thanh Mạn Chi chui ra từ bụi cỏ, nàng chân vừa chạm xuống đất.
Từ đỉnh núi, một hang động. Một đầu báo bước ra, Thiên Sứ Thần truyền âm: "Quang Minh Báo Yêu." Thiên Sứ Thần nhìn qua.
Đây là một đầu yêu thú, lông vàng giống như báo yêu bình thường, nhưng mà là màu vàng kim lông.
Quang Minh Báo Yêu như tên yêu thú, còn kèm theo quang minh thuộc tính, từng đạo Quang Minh thuộc tính bao quanh lấy thân thể lông.
"Đây là ngươi, tam khảo tiêu diệt Quang Minh Báo Yêu Kim Đan cảnh nhị giai." Thiên Thanh Mạn Chi gật đầu.
Tô Hạo, Vân Phàm vừa đến thấy được cảnh trước mắt. Giật mình đây là một đầu báo yêu quang minh thuộc tính.
"Đây là Quang Minh Báo Yêu." Vân Phàm tê, nàng tam khảo? Băng Kiếm Thần truyền âm: "Đây là nàng tam khao tiêu diệt."
"Quang Minh Báo Yêu, nàng tam khảo, ngươi có thể giúp nàng!" Vân Phàm gật đầu, Tô Hạo cũng giật mình.
"Các ngươi truyền thừa, rốt cuộc là cái gì nha?" Vân Phàm nhìn Tô Hạo cười: "Là thần."
Tô Hạo cũng biết được thần mạnh cỡ nào gật đầu, Đầu Quang Minh Báo Yêu nhìn Thiên Thanh Mạn Chi.
"Ngươi là ai?" Thiên Thanh Mạn Chi đứng thẳng cười nhẹ: "Quả nhiên ngươi đã có linh trí!" Thiên Thanh Mạn Chi sau lưng mang ra cây đàn.
Vân Phàm, Tô Hạo từ bên cạnh bước ra: "Thiên Thanh Mạn Chi, ngươi chạy đi một mình, làm chúng ta rất lo lắng cho ngươi a sư muội."
"Ta giúp ngươi hoàn thành Tam khảo." Thiên Thanh Mạn Chi vẻ mặt giật mình: "Vân Phàm ca ca, ngươi biết ta tam khảo?"
Vân Hoàn gật đầu: "Ngươi quên mất ta, Băng Kiếm Thần truyền thừa? Ta đến đây để giúp ngươi, ngươi thần tam khảo có hay không có thể giúp đỡ?"