Chương 158: Thanh Lâu Các, một đêm biến mất?
Hắn cấm túc các nàng đều là tốt cho các nàng, chưa đủ mạnh không thể ra ngoài, nếu các nàng muốn theo hắn đây.
Hắn cũng là ý tốt đối với lão bà của hắn, Vân Phàm cấm túc cũng là điều đương nhiên.
Tinh Tây nhìn hắn suy nghĩ: "Vân Lang ngươi làm sao nha?" Vân Phàm xoa đầu nàng nói: "Tây nhi ngươi cùng các tỷ muội, nguyện ý theo ta sao?"
Tinh Tây gật đầu: "Phu quân đi đâu chúng ta theo đó." Vân Phàm gật đầu, hắn đứng dậy đi ra ngoài cửa nhìn toà thanh lâu các trước mắt phất tay.
Một khu vực rộng lớn Thanh Lâu Các biến mất, Tinh Tây bên trong Thanh Lâu Các giật mình, bước ra cửa Thanh lâu.
Nhìn trước mắt là đồng cỏ chảy, có sơn mạch, rừng, thảo nguyên. Nơi đây linh khí còn tốt cho các nàng tu luyện.
Hai trăm vị tỷ muội, đều ra ngoài nhìn thấy vậy ánh mắt sáng. Vân Lang hắn chu đáo như vậy, hắn có một hư không tiểu thế giới nhỏ.
Vậy chúng ta chỉ cần ở đây an nhàn tu luyện, sinh cho hắn vài tiểu bảo bảo là hảo. Các nàng cười khẽ, giọng nói từ xa truyền đến.
"Các nàng ở đây, sẽ không thiếu tài nguyên tu luyện, ta lần sau cố gắng tìm kiếm ma thạch to lớn cho các ngươi tu luyện."
Hai trăm phu nhân nghe vậy, ánh mắt rưng rưng. Phu quân đối tốt với các nàng như vậy. Nhất là tiểu hồng nàng được Vân Lang ưu ái.
Nàng yêu nhất Vân Lang, hì hì nàng ánh mắt tươi cười thầm, Tinh Tây thấy nàng như vậy: "Tiểu Hồng ngươi làm sao?"
Tiểu Hồng lắc đầu: "Không có việc gì Tinh Tây đại tỷ." nàng thay đổi cách xưng hô, không còn là Tinh Tây đại nhân mà là đại tỷ.
Các nàng cưới cùng một phu quân, không có như vậy gọi đại nhân cách xa tình cảm đây.
Tinh Tây xoa xoa đầu nàng, Vân Phàm bên ngoài hắn bay đi hướng Tiên Đạo Tông, hắn sung sướng cùng nữ nhân, đã còn là hai trăm vị.
Mà ma thạch Cự Nham dung hắn đã đưa trong hư không tiểu thế giới, tăng nồng độ linh khí trong đó. Cho nên các nàng mới cảm nhận linh khí nồng đậm như vậy.
Vân Phàm bay nhanh đi.
Sáng sớm hôm sau.
Nam nhân, bị ném trước cửa thanh lâu mơ màng tỉnh dậy, xung quanh cũng có người đi qua.
Một nam nhân trong đó đứng dậy, nhìn xuang quanh, ngước nhìn thanh lâu, hốt hảong hét lớn: "Thanh Lâu rốt cuộc đã đi đâu?" hắn không rõ làm sao một đêm, thanh lâu to như vậy.
Một đêm biến mất, xung quanh dân chúng vừa đến, cũng ngạc nhiên: "Thanh lâu rốt cuộc đi đâu nha?" xung quanh bàn tán.
Lên đến Tiêu gia tộc, Lưu gia tộc, ... Đều ngơ ngác nhưng biết chắc Thanh Lâu đã bị một vị cao thâm cảnh giới, một đêm sàn bằng bình địa.
Cũng ẩn dấu truyện này đi, sợ rằng các thế lực khác dòm ngó đến.
Một nơi nào đó, trong tửu quán: "Ngươi nói xem, hôm qua Thanh Lâu Các ở tiêu gia thành, một đêm cứ như vậy biến mất.
Bên cạnh hắn nam nhân đưa tay ra ngăn hắn lại, nói nhỏ: "Ngươi quên Tiêu gia thành, đại gia tộc đã nói, ai lan truyền tin này giết không tha."
"Ngươi im mồm đi a." nam nhân vừa nói ra gật đầu vẻ mặt sợ hãi, nam nhân thả lỏng tay, Vân Phàm một góc đang nhắm rượu cùng thịt gà cười khẽ.
Hắn vài phút trước phi hành đi đáp xuống một tửu quán, nghe được câu này cười khẽ, các ngươi đều bị các nàng lừa.
Bấy lâu nay không biết hắc hắ. Vân Phàm uống một ngụm nước trè, dùng đũa gắp một hạt đậu, bỏ trong miệng.
Nhìn xung quanh, hừ thịt bò tại sao không có, hừ quả nhiên trong tiểu thuyết phim đều là lừa, thịt bò, thịt ngưu, đều là thú nuôi cần thiết.
Cho nên ngươi nói cho ta hai cân thịt bò, không bị chủ quầy đánh là may mắn cho ngươi. Hắn đang ngồi suy nghĩ một đám người tiến tới.
"Ha Ha hôm nay bản thiếu gia mời các ngươi hảo hảo ăn cơm." một thiếu gia mặc trên mình hoàng bào mạnh mẽ bước vào trong.
Vân Phàm biết đây chính là phản diện, hắn không cần quan tâm truyện như vậy. Nhanh chóng quay người rời khỏi.
Vân Phàm đứng dậy đặt quan tiền trên bàn, tiểu nhị thấy vậy nhanh chóng chạy đến. Dọn bàn, nắm lấy quan tiền ném lên cao hắc hắc, lại có thêm tiền.
Trong tửu quán, xung quanh có bầy trí bàn ghế ngồi, một đường cao lên lầu, trước mắt là một quầy hàng, bên cạnh là cửa vào bếp.
Chủ quầy cũng không có ở đây, mà là hai tiểu nhị, chủ quầy chắc rằng đang trong bếp. Vân Phàm hắn quay người vừa ra khỏi cửa.
Thiếu gia Kiếm Tông liền hướng hắn hỏi: "Vị thiếu hiệp này, ngươi rời đi thế nhưng không có chào qua bổn đại gia." thiếu gia Kiếm Tông kiêu ngạo nói.
Vân Phàm cúi người, không muốn cùng phản diện dây xưa: "Đại ca, mắt tiểu đệ có như mù. Tiểu đệ chào đại ca, có việc đại ca cứ thong thả mà làm, tiểu đệ rời đi trước."
Vân Phàm hắn cúi người nói ra, Thiếu gia Kiếm Tông thấy vậy cười nhẹ: "Hảo tiểu tử ngươi biết điều, bổn đạo gia thích ngươi nhận lấy."
Hắn thuận tay ném ra một túi linh thạch hạ phẩm, Vân Phàm mắt to, cúi người: "Đa tạ đại ca, ban thưởng tiểu đệ."
Thiếu gia kiếm tông phất tay, biểu thị lăn. Vân Phàm gật đầu nhanh chóng rời đi: "Ha Ha đi ăn mất quan tiền, lại có thêm một túi linh thạch."
Vân Phàm cười ha ha bay nhanh chóng đi về Tiên Đạo Tông. Quả nhiên như hắn nghĩ, phản diện nếu như ngươi biết cách, lời ngon ngọt mà nói.
Phản diện cũng rất tuỳ hứng, ngươi làm hắn vui hắn cho ngươi linh thạch cả đời tu luyện không hết. Có khi đời sau còn có thể dùng đến.
Vân Phàm nhếch nhẹ miệng, bản thân hắn thật thông minh. Hừ nhẹ, nhưng nhanh chóng phi kiếm về Tiên Đạo Tông.
Hắn kiếm bay hướng Tiên Đạo Tông nhanh chóng.
Tiên Đạo Tông nội môn bên này, đang có rất nhiều đệ tử. Xây dựng trang trí đồ sộ đến nội môn tỷ thí.
Lăng Thần hắn một bên nhìn, suy nghĩ hắn cả ngày mới có thể giải thoát khỏi hai nàng, sư tôn Lăng Thần truyền âm: "Lăng Nhi ngươi nhìn, mấy người trang trí, thật đẹp mắt."
Vân Phàm cười khẽ: "Sư tôn ngươi thế nhưng không có nhìn qua?" Sư tôn Lăng Thần cười nhẹ: " hừ, Ta làm sao chưa nhìn qua nha, chỉ là chưa đến lúc mà thôi!"
Lăng Thần cười nhẹ, không để ý đến sư tôn Lăng Thần. Hắn nhìn xung quanh đệ tử dậy dựng lên khán đài, còn có đặc sắc chỗ ngồi.
Khán đài bị bao quanh lấy ghế ngồi, trên cao được bầy bố chưa kịp hoàn thành. Năm ngày này nhanh chóng xây dựng a.
Lăng Thần đi đến, hắn suy nghĩ. Vân Phàm đúng lúc bay qua hắn nhìn xuống dưới Lăng Thần, nhìn hắn cũng không thấy nội môn đệ tử, tiến tới gần hắn.
Thiên Mệnh chi Tử, Vân Phàm tê, không liên qua ta cũng không cùbg hắn quan hệ, ta thế nhưng là qua đường vai phụ.
Sống sót đột phá thành thần, Vân Phàm phi kiếm bay đến động phủ.
Lăng Thần dưới đất, sư tôn hắn truyền âm: "Có người nhìn qua ngươi, không có ác ý."
Lăng Thần gật đầu, hắn cũng không muốn gây hoạ cho người. Đối thủ không có ác ý hắn cũng không mạo phạm.
Lăng Thần hắn đi tìm sư tỷ a, nàng có hay không có đồ tốt. Hắn muốn trao đổi, sư tỷ không có nhớ qua hắn.