Tô Hạo liền nói: "Vân Phàm tên cướp đã bị bắt. Chúng ta thế nhưng xuống xem tình hình hay không?"
Vân Phàm nhìn Tô Hạo rồi nói: "Chúng ta cùng xuống đi." Tô Hạo nghe vậy gật đầu biến mất tại chỗ.
Vân Phàm nhìn Tô Hạo không thấy bóng lưng nhìn xuống dưới, Tô Hạo hắn nhảy xuống nhanh như vậy, tiến đến xe ngựa đây.
Vân Phàm liền nhảy xuống theo sau, bên này Đứng đầu cận vệ vừa rời đi quay người lại, liền thấy một nam tử, tuổi chừng mười một mười hai, tả hữu bước đến.
Hắn liền rút kiếm ra, nói: "Vị huynh đệ này ngươi tiến đến đây có ác ý gì?" hắn cũng không ngốc tuy thiếu niên này tuổi ước trừng thấp hơn hắn.
Nhưng linh khí trên người thiếu niên này tỏa ra, cao hơn hắn vạn phần hắn không thể không đề phòng, Tô Hạo thấy vậy liền tươi cười bước thêm, làm đứng đầu cận vệ mồ hôi chảy dài.
Trong xe ngựa Lý Phương cảm nhận được Tô Hạo cũng mở rèm xe ngựa bước ra, Mộng Liễu nhìn Lý Phương nói: "Cẩn thận."
Lý Phương quay lại nhìn Mộng Liễu rồi gật đầu, nàng tin tưởng thiếu niên bên cạnh nàng xa xa đây thế nhưng nắm chắc cao hơn nàng ít nhất một cảnh giới nhỏ đi.
Nàng xuống xe ngựa, Cận vệ đứng đầu liền nói: "Lý Đại Nhân." Lý Phương nhìn hắn rồi nói: "Ngươi lui ra, bảo vệ tốt công chúa. Người này ngươi không thể xử lý."
Đứng đầu cận vệ liền gật đầu lui ra xe ngựa phía sau, Tô Hạo thấy vậy liền hiếu kỳ, ta tiến tới thế nhưng không có ác ý đây, các ngươi làm sao phòng bị ta như vậy, hắn nhìn trước mắt mà ngơ ngác.
Hắn không biết rằng, bản thân hắn làm mấy người mới trải qua vụ cướp, tâm lý liền phòng bị nâng cao thêm một tầng, Tô Hạo định tiến thêm thì Lý Phương rút kiếm hướng về phía Tô Hạo.
Làm Tô Hạo định bước chân ra khỏi đất thì dừng lại, hắn thật sự không hiểu truyện gì đang xảy ra.
Đang băn khoăn thì Vân Phàm tiến đến. Hắn cũng cảm thấy Tô Hạo đầu óc có vấn đề đi, tự nhiên xông tới làm người ta thế nhưng phòng bị.
Người ta không muốn ngươi tiến gần tới là đúng ah, còn muốn bước tới làm gì? Không suy nghĩ nhiều, hắn cần giải vây ah. Lý Phương thấy đằng sau Tô Hạo lại tiến thêm một người tâm động liền chuẩn bị dùng đến công pháp.
Vân Phàm thấy vậy liền dừng lại nói: "Cô nương ngươi đừng động thủ. Ta thế nhưng không có ác ý đây cũng là Bằng Hữu của ta, ngươi có thể rút kiếm lại được không?"
Vân Phàm nhìn trước mắt Lý Phương vẫn không thu hồi kiếm lại, hắn liền lấy bên hông một tấm lệnh bài ném qua cho Lý Phương.
Lý Phương nhìn trước mắt Vân Phàm tháo bên hông một tấm lệnh bài ném qua phía nàng, nàng theo bản năng liền né tránh. Lệnh bài rơi xuống đất cũng không có gài bẫy gì xảy ra.
Nhưng nàng vẫn vạn phần nắm chắc. Liền dùng kiếm đâm tới, không có phản ứng gì mới bước đến cầm tấm lệnh bài lên, nhìn bên trên có khắc tên Vân Phàm, còn có dấu ấn long hoàng của Vân Quốc.
Nàng liền ngơ ngác mà nhìn rồi mới quay người nhìn về phía Vân Phàm, quỳ xuống một chân nói: "Tiểu nữ, gặp qua Vân Phàm hoàng tử."
Nghe vậy xung quanh, Đám Cận Vệ đều há hốc mồm, ngay cả trong xe ngựa Mộng Liễu đang uống nước đều phun ra ngoài. Nàng nhìn qua cửa sổ xe ngựa có thể thấy được Vân Phàm cùng Tô Hạo giao hảo với Lý Phương.
Nhưng nàng không ngờ tới. Đối phương một thiếu niên vậy mà là nàng đối tượng kết hôn ước. Đây cũng quá trùng hợp đi, nàng nhìn về phía Vân Phàm.
Không khỏi cảm thán, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cảnh giới bất chi bất giác Luyện Khí cảnh ngũ giai.
Còn siêu việt hơn nàng kết hôn ước thật sự không thiệt thòi nàng, nhìn dáng vẻ của hắn sáu bảy tuổi tả hữu đi, về sau nếu hắn lớn lên vậy cảnh giới cao thâm liền có thể bảo hộ nàng.
Nàng liền dùng tay nắm lên mặt, mặt nàng đã đỏ chót suy nghĩ về cảnh tượng cùng Vân Phàm thành thân.
Nếu Vân Phàm nghe được vậy chắc chắn hắn phản ứng cực kỳ mạnh mẽ đi. Mỹ nữ ta thế nhưng chưa quen biết ngươi, ngươi liền nói truyện thành thân với ta ah.
Ta thế nhưng là cái xuyên việt người, nên biết lòng nữ nhân độc ác như thế nào đây. Bên ngoài thấy Lý Phương phản ứng như vậy, mấy tên Cận vệ đều quỳ xuống một chân một tay ôm bụng nói.
"Gặp qua Hoàng Tử điện hạ." tên cướp còn đứng đấy vẫn ngơ ngác mà nhìn mấy người, đứng đầu cận vệ liền lườm hắn ý chỉ hắn quỳ xuống.
Tiểu cướp cảm nhận được ánh mắt sát ý. Từ đứng đầu cận vệ liền quỳ xuống nói: "Gặp qua hoàng tử bệ hạ."
Vân Phàm nhìn cảnh trước mắt liền nói: "Các ngươi đứng dậy đi, chúng ta thế nhưng chỉ đi ngang qua không có ác ý."
Nghe vậy mấy người liền thở dài, Vân Quốc độc nhất hoàng tử mà ra ta với mấy người bọn họ, không có đường thoát là tả hữu.
Lý Phương liền tiến tới bên cạnh Vân Phàm nói: "Vân Phàm hoàng tử, mời người đi đến bên cạnh xe ngựa, nói truyện."
Vân Phàm gật đầu, Tô Hạo thấy vậy liền nói: "Vân Phàm ngươi đợi ta." dứt lời hắn nhanh chân tới bên cạnh Vân Phàm.
Lý Phương dẫn hắn đi tới trước xe ngựa, nàng liền mở miệng nhìn xe ngựa nói: "Công chúa người ra đi."
Mộng Liễu bên trong liền cầm theo cây quạt mở cửa rèm đi đến, nàng bước ra quay người, nhìn thấy Vân Phàm Tô Hạo, Lý Phương.
Nàng liền bước xuống xe ngựa, được Lý Phương đón lấy. Mộng Liễu nhìn trước mắt Vân Phàm liền cúi người nói: "Gặp qua Vân Phàm hoàng tử điện hạ."
Vân Phàm liền phất tay nói: "Không đáng ngại không đáng ngại." Mộng Liễu gật đầu, liền cùng Vân Phàm, Tô Hạo nói chuyện phiếm.
Bên này trong Thiên gia phủ. Thiên Thanh Nhi nghe sư tôn nàng nói vậy liền ngơ ngác mà nhìn Thanh Như Yên.
Thanh Như Yên cười nói: "Ta thật muốn ngươi quay về tông môn một chuyến." Thanh Nhi ngồi trên giường liền nhìn về phía Thanh Như Yên.
Nàng thở dài nói: "Vậy được ah, ta cùng sư tôn đi cũng không có việc gì, nhưng ta không thể ở quá lâu, phụ mẫu ta thế nhưng sẽ biết."
Thanh Như Yên liền nói: "Hảo ah vậy ngươi đi theo ta." dứt lời nàng quay đầu, phất tay liền nở ra một vết nứt cánh cửa.
Thanh Như Yên quay người lại nhìn Thanh Nhi nằm ngồi trên giường, liền đứng dậy đi theo Thanh Như Yên tiến vào trong vết nứt.
Theo sau là nữ nhân bóng đem thần bí, nành nhìn xung quanh rồi thở dài, nàng thân là thị nữ vậy mà không thể theo Thanh Nhi.
Nàng là Tuyết Liên, cảnh giới nàng bây giờ đang ở Trúc Cơ cảnh, là ẩn tàng để bảo vệ Thanh Nhi thánh nữ.
Nàng thế nhưng muốn theo Thanh Nhi đây, cảnh giới thật sự của nàng cũng không phải Trúc Cơ cảnh, cảnh giới của nàng đến bây giờ nàng cũng không rõ.
Đại nhân thế nhưng phong bế lại tu vi của nàng, không cho nàng biết rõ cảnh giới thật sự của mình. Nàng cũng không phản kháng mà chấp nhận.
Còn về lúc trước, nàng tiến gặp Thanh Nhi. Thanh Nhi cho nàng là ma huyết, thân là đệ tử ma tông, nên Thanh Nhi thật sự có nhiều đây.
Mỗi lần nàng hoàn thành nhiệm vụ, Thanh Nhi thánh nữ đều thưởng cho nàng, mà thật sự Thanh Nhi không phải thánh nữ, mà nàng tự tâng bốc lên.