Tô Hạo cười, rồi nhanh chân nhảy xuống, đưa hai tay ra cao, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, xuyên qua người hắn.
Tạo nên một cảnh tượng đẹp đẽ, Vân Phàm nhảy xuống đáp đất, hắn đứng dậy nhìn lên cành cây phía xa xa liền nói: "Tô Hạo ngươi đợi ta."
Dứt lời hắn liền nhanh chân, chạy đến bên cạnh một gốc cây, chạy nhanh lên theo gốc cây đó, nhảy cao đến bên cạnh một cành cây.
Cành cây to hơn người hắn, đủ hắn nằm không sợ rơi xuống, xung quanh thành đều là cây xanh ba mươi năm tuổi trở lên, ít có cây dưới mười năm đi.
Tô Hạo nhìn trước mắt bên phải cành cây, hắn liền cười, Vân Phàm huynh đệ lần này ngươi thế nhưng không thể theo kịp ta đi.
Dứt lời hắn quay người lại, nhảy đi phía cành cây, bên phía một cây gỗ khác, hắn cứ như vậy nhảy đi nhảy lại qua từng cành cây gỗ to.
Vân Phàm nhìn Tô Hạo nhanh chân chạy đi, hắn liền nói: "Hảo Tô Hạo ngươi thế nhưng không đợi ta, còn muốn tỷ thí với ta."
"Hắc Hắc."
Vân Phàm liền nhảy lên cao, bước sải đi trên những lá cây, hắn chân chạm chúng một lá cây, liền sải bước tiếp đi. Nhanh chân chạy đi, Tô Hạo hắn quay đầu lại không có phát hiện Vân Phàm.
Hắn thắc mắc rốt cuộc Vân Phàm làm sao không thấy bóng hình, đang suy nghĩ hắn liền thấy có tiếng sau lưng hắn. Tô Hạo quay đầu nhìn lên cao.
Hắn liền mắt to nhìn Vân Phàm vậy mà chạy nhanh trên những lá cây, hắn tại sao có thể làm như vậy? Tô Hạo hơi tức giận nhìn về phía Vân Phàm.
Hắn liền rỗng to nói: "Vân Phàm ngươi vậy mà, có nội lực mạnh như vậy." Vân Phàm trên cao nhìn xuống tiểu tử Tô Hạo liền giơ ngón tay nói: "Tô Hạo ah Tô Hạo ngươi không thể đuổi kịp ta, ta mong chờ ngươi đuổi kịp ta đây."
Dứt lời hắn chạy nhanh thêm, liền dẫn trước Tô Hạo, Tô Hạo thấy vậy liền nhanh chân đuổi theo, nhưng hắn không ngờ tới là, Vân Phàm vậy mà ném lá cây xuống.
Từng lá cây phi qua người hắn, Tô Hạo xoay người, né tránh được một lá cây nhiều phi tiêu khác liền lao đến, lại đến. Hắn cúi người ra đằng sau, vừa đứng dậy nhìn thì, một lá cây lao đến.
Muốn đánh trúng tiểu đệ của ta? Tô Hạo khinh bỉ cười nói. Hắn liền dừng lại nhảy lên cao đưa hai chân ra ngang né lấy, lá cây như phi tiêu bay qua dưới người hắn.
Tô Hạo đưa hai chân khép lại đứng trên cành cây, liền thở dài: "Vân Phàm ngươi vậy mà muốn giết chết tiểu đệ của ta."
Dứt lời hắn đạp mạnh mẽ xuống cành cây, nhảy lên cao, hắn nhảy lên khỏi cành cây. Tiến đến đỉnh điểm cây xanh, vượt qua thêm cây xanh vài mét.
Trước mắt hắn liền là một thân ảnh chạy như bay trên lá cây, hắn liền từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một đạo đao, đưa tay chém về phía Vân Phàm.
Đao xoay xoay tròn bay đến, Vân Phàm hắn đang bước đi thì, cảm nhận đằng sau có sát khí, nhanh tay quay người lại, thấy một thanh đao xoay nhanh tới, Vân Phàm liền sáng mắt ra.
Tô Hạo ngươi vô sỉ, ta chỉ dùng lá cây ngươi vậy mà dùng đến đao kiếm đi, Vân Phàm né tránh đao bay xuyên qua người hắn, bay lên cao liền xoay ngược lại phía hắn.
Vân Phàm biết chắc sẽ là như vậy, bởi vì hắn xem tiểu thuyết quá nhiều nên biết được là việc thường tình, hắn liền đưa tay ra, xoay người. Thấy đang xoay xoay công kích đến hắn không sợ bị chém đứt tay.
Liền cầm lấy thanh đao, nhìn xuống phía dưới, Tô Hạo mới đáp xuống đến bên cành cây, thấy vậy liền ngơ ngác, ta thảo ngươi vậy mà có thể dễ dàng né tránh được Đao của ta.
Tô Hạo không khỏi cảm thán, Vân Phàm bên trên liền nói: "Tô Hạo chúng ta đi, đừng mất thời gian giao thủ nữa ta còn có việc đi trước một bước."
Dứt lời Vân Phàm quay người tốc độ nhanh thêm, Tô Hạo không còn nhìn thấy bóng dáng. Tô Hạo liền thở dài nhanh chân đuổi theo sau Vân Phàm.
Thiên gia phủ đệ lúc này, Thiên Thanh Nhi nàng đã thức dậy, trong phòng nàng cũng không có gì nhiều, một bàn trang điểm, một giường, một bộ bàn ghế, không còn cái gì nữa.
Phòng nàng rất đơn giản, đơn sơ làm
nếu người khác nhìn vào, tưởng rằng đây không phải phòng của tiểu thư đây.
Nàng đứng ngồi dậy, lau lau mí mắt, nhìn sang bên cạnh. Bên trái nàng liền xuất hiện một vết nứt màu đen, vô số ánh sao hiện trên đó, dần dần mở rộng ra.
Một bóng người liền từ đó ra, một bóng người nữ nhân trước đó từng gặp qua nàng, theo sau là một nữ nhân khác thường.
Nàng trên mình tỏa ra khí tức đáng sợ, trên đầu còn một đôi cánh chim đen hướng về phía trước, nàng không mặc y phục mà một áo giáp.
Bó lấy ngực, như một song bào, nhưng lộ phần bụng bên dưới, dưới chân nàng là mặc một bộ váy dài đến chân, trên người nàng tỏa ra khí tức đáng sợ, cùng với mái tóc đen dài.
Thiên Thanh Nhi nhìn trước mắt hai người liền nói: "Không biết sư tôn ngươi đến đây có việc gì không?"
Nữ nhân kia liền nói: "Ah ah Thanh Nhi vẫn là ta quá yêu triều con ah, lại đây sư tôn ôm ngươi một cái."
Thiên Thanh Nhi liền thở dài, hình tượng của người đây, làm ta thân là đồ đệ người cũng không khỏi thấy mất mặt thay người đi ah.
Nàng là Thanh Nhi sư tôn Thanh Như Yên , Thanh Như Yên bước đến ôm lấy Thanh Nhi đang ngồi trên giường, nữ nhân mặc áo bào đen trùm kín mặt liền nói: "Đại nhân người chú ý hình tượng đi."
Thanh Như Yên không trả lời nàng mà nói với Thanh Nhi trước mắt: "Thanh Nhi ngươi biết sư tôn nhớ ngươi nhiều lắm không, sư tôn thế nhưng muốn bên cạnh ngươi đây."
Sau lưng hai người, nữ nhân mặc áo bào đen kín mít, không biết phải nói như thế nào, nàng liền thở dài, nàng thân là nha hoàn theo thánh nữ mà bây giờ Đại Nhân không mang nàng đi theo Thanh Nhi.
Nàng cũng cảm thấy, thân phận của mình không phải nha hoàn, mà là người bảo vệ Thánh Nữ trong bóng tối đi.
Ừm thật sự như vậy, Thanh Nhi nàng ngồi nằm trên giường liền nói: "Sư tôn ngươi đến đây có việc gì không ah, ta thế nhưng không có nhận qua nhiệm vụ từ ngươi."
Thanh Như Yên liền lắc đầu, nắm lấy tay nhỏ Thanh Nhi nói gì đó.
Bên này Vân Phàm cùng Tô Hạo hai người đang di chuyển nhanh hơn thì, Vân Phàm bỗng phát hiện trước mắt dưới đất vậy mà có cướp bóc.
Tô Hạo cũng nhanh chân chạy đến, hắn nhìn trước mắt Vân Phàm núp trên cành cây, nhìn xuống dưới hắn liền nhảy đến bên cạnh Vân Phàm.
Vân Phàm nhìn sang bên phải thấy Tô Hạo tiến đến, liền đưa tay ra nói: "Chúng ta xem kịch hay, làm anh hùng cứu mỹ nhân giúp ngươi thu được lão bà haha."
Hắn thật sử không khỏi cảm thán người dưới kia thế nhưng khuynh nước khuynh thành đi, Tô Hạo gật đầu chăm trú nhìn dưới đất.
Dưới đất lúc này, một xe ngựa đứng trước mắt là một đám cướp và vài tên cận vệ cùng một nữ nhân, đang nắm trên tay thanh kiếm. Quay lại vài phút trước.
Trên xe ngựa, một nữ nhân ngồi suy tư, nàng thân là Lục Công Chúa, Mộng Liễu nành muốn đi Vân Quốc một chuyến, thành lập hảo minh hữu, kết hôn ước với độc nhất vô nhị hoàng tử Vân Phàm, tuy hai người cách nhau về tuổi tác hơi nhiều.
Nhưng đây là ý phụ hoàng nàng không thể cãi, nàng cũng biết được Vân Phàm thế nhưng mới sáu tuổi đã Luyện Khí cảnh ngũ giai, đây cũng là một thiên kiêu.
Nàng cũng rất mong chờ gặp hắn đây, nhưng đang suy nghĩ trên xe. Xe ngựa đột nhiên dừng lại xung quanh lính cận vệ, bảo hộ nàng cũng đột nhiên cầm vũ khí lên.
Xung quanh từ cánh rừng hai bên, liền xuất hiện một đạo cướp, bọn hắn cười ha hả tiến đến, xung quanh xe ngựa mấy tên lính cận vệ đều là Luyện Khí cảnh tứ giai trở xuống.
Cao nhất là nha hoàn bên cạnh nàng đi, bên cạnh nàng là Lý Phương, cũng là nha hoàn từ nhỏ nhìn thấy nàng lớn lên.