[Bàng Sách] Phượng Thê Ngô

Chương 15-2: Phiên ngoại: Trở về




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Bàng suất tự thuật)

Trong viện mùi hoa thoang thoảng, giống như đêm ta đến, hắn khoác áo đứng trước mảng hoa mẫu đơn kia, ta nhớ đến hắn từng nói, tướng quân, rất giống hoa mẫu đơn.

Rốt cuộc ta khẳng định, chí ít, hắn nhớ đến ta.

Tối nay, lúc lại đến, một năm ly biệt, gió táp mưa sa, ta sợ, hắn quên mất hình dáng của ta.

Đương nhiên hắn sẽ không quên, nhưng mà trong lòng con người, có nhiều suy nghĩ này nọ, khó tránh khỏi lo được lo mất. Lúc hắn ở đây, sợ hắn đi, lúc hắn không ở đây, sợ hắn quên.

Hắn nhớ rõ, sợ hắn thương tâm, hắn quên mất… lại là chuyện ta sợ nhất.

Mà nhìn thấy ta sợ, hắn sẽ lại đau lòng.

Ai.

Bao Chửng ném câu nói kia rồi bước đi. Hắn nói, gió tanh mưa máu.

Câu này, ta cảm nhận rất nhiều, trong lòng dần dần chết lặng.

Công Tôn Sách nói, ta không cho phép ngươi, chịu oan ức như vậy.

Ở trên đời này, có người không cho phép ta thua, có người không cho phép ta thắng, có người không cho phép ta chết, có người không cho phép ta sống.

Hắn. Lại không cho phép ta, chịu oan ức.

Vóc dáng lưng áo của hắn đã gầy đến mức không thành hình, một năm nay, hắn chịu khổ, ta biết, nhưng cũng chỉ là biết.

Lại không có cách nào cảm nhận.

Hắn vươn tay vòng qua thắt lưng của ta, nhẹ nhàng run rẩy. Ngẩng đầu, bóng đêm thấm vào trong mắt hắn, toàn bộ thế giới đều bị chìm đắm đi.

Hắn nói: Bàng Thống, chúng ta vào nhà đi, bên ngoài, thật sự rất lạnh.

Đã là thời tiết cuối xuân, hắn còn sợ lạnh như vậy.

Hắn giống như biết ta đang suy nghĩ điều gì, hắn nói: Một năm ngươi đi, ta không cảm giác được lạnh, mùa đông đứng bên cửa sổ, nhìn cây hoa mai ở Khai Phong phủ, nhớ đến năm ấy ngươi đứng trong tuyết gọi tên của ta, tuyết rơi như màn mưa, bay cuộn xuống, giọng nói của ngươi, tựa như đang ở bên tai, ta cũng không cảm thấy lạnh.

Ta nói: Công Tôn Sách, ngươi đang rắp tâm, muốn chọc cho ta khóc sao?

Hắn nghiêng đầu cười: Ta thật sự, từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy ngươi khóc.

Lúc ta khóc, ngươi còn chưa được sinh ra đâu!

Ta ngồi ở trên ghế, hắn đi đến sau lưng ta, nói: Bàng Thống, ngươi cởi quần áo ra đi, để cho ta xem, vết thương của ngươi.

Sao ngươi biết ta có vết thương?!

Nếu không phải bị thương rất nặng, ngươi sẽ chờ lâu đến vậy sao?

A, ta quên mất, hắn là Đệ nhất tài tử Đại Tống, quả nhiên thật sự thông minh, chút suy luận nho nhỏ này, sao làm khó dễ được hắn.

Mũi tên bắn đến, xuyên ngực mà qua, khi đó, lần đầu tiên ta biết cái gì là, chết.

Ta nhớ mang máng, âm thanh của máu thịt vỡ tan khi mũi tên xuyên qua, trước mắt, một mảng đỏ sẫm.

Đầu ngón tay mát lạnh lướt qua vết thương sau lưng của ta, tuy rằng ta không thể thấy được, nhưng vẫn có thể tưởng tượng, vết sẹo kia, kinh khủng dữ tợn đến mức nào.

Hắn nói: Bàng Thống, nếu như ta ở đó, miệng vết thương của ngươi sẽ được xử lý đẹp hơn một chút.

A? Vậy sau này, lúc bản vương ra chiến trường sẽ dẫn công tử theo.

Hắn cười khẽ sau lưng ta: Ừ, ta chờ chính là chờ câu này của ngươi.

Đồ ngốc, cho dù ngươi vạn lần đồng ý, ta sao có thể cam lòng dẫn ngươi đi chứ!

Hắn áp sát mặt vào lưng ta, buồn bã nói: Bàng Thống, sau khi ngươi đi, ta thường mơ thấy một giấc mơ, trong mơ luôn là một cảnh tượng, ta đứng ở trên thành lâu đang cháy, thành cao trăm thước, bóng tối sâu không thấy đáy bò lan ra ở dưới chân, thế lửa từng tấc đốt cháy lên, ta không thể tiến hay lùi, rồi lại không biết bị ai đẩy mạnh một cái, cơ thể cứ như vậy mà rơi sâu xuống, vô thanh vô tức, vô bờ vô bến.

Bàng Thống.

Chất lỏng nóng ấm lướt qua da thịt sau lưng, ta biết, hắn vẫn không đành lòng, để cho ta nhìn thấy, nước mắt của hắn.

Sách, trong lúc ta đang trên đường hành quân, thấy bên đường của núi nhỏ có một loại hoa, hồng phấn tươi đẹp sáng ngời.

Trung Nguyên, xuân đã thấm sâu, đất Liêu, vẫn còn cái se lạnh của đầu xuân.

Cũng không biết tại sao, ta nhìn thấy hoa kia, trên đồi núi vẫn còn chưa xanh cỏ, màu sắc tươi đẹp sáng sủa, lại nghĩ đến ngươi.

Sau đó có người nói cho ta biết, đó là, hoa đỗ quyên.

Khí thế hừng hực, mở đầu những đêm hoặc là yên lặng hoặc là tiến công của ta.

Sách, cho đến đêm hôm lần đầu tiên ta tỉnh lại sau khi bị thương nặng, bên cạnh, là hàn quang ánh lên từ áo giáp của Phi Vân Kỵ.

Màn trời màu xanh đậm, trăng tròn sao thưa.

Ta đột nhiên nghĩ đến, là, Trung thu?

Ta cũng đột nhiên hiểu được, ngươi giống như hoa kia, là màu sắc tươi đẹp nhất, trong cuộc đời hoang vu của ta.

Ta cũng không sợ chết, dù sao hành quân đánh giặc, vốn đã là chuyện sống chết một đường.

Nếu sợ, trận này, cũng không cần phải đánh nữa.

Nhưng mà, ta sợ sau khi ta chết, ngươi còn sống, nửa đời sau sẽ không có ai trải giấy mài mực cho ngươi, nhưng nếu ngươi không sống nổi, ta lại trở thành tội nhân.

Phía sau đã có thể nghe thấy tiếng hắn khẽ nghẹn ngào, hắn nói: Nói bậy, bao nhiêu người chỉ mong ước được trải giấy mài mực cho bản công tử.

A, ta sợ nhất, chính là điều này, một ngày nào đó, ngươi quên mất ta.

Bụi tràn mặt, tóc như sương (1).

Sau khi ta chết, đứng ở bên cầu Nại Hà đợi ngươi, ngươi tới sớm, ta sợ, ngươi tới trễ, ta cũng sợ.

Cho nên, dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng không thể chết. Không thể.

Đôi tay của hắn ôm lấy cổ của ta, cằm gác lên vai ta, vẫn còn tiếng khóc nghẹn ngào, tóc dài rũ xuống trước ngực của ta, theo thanh âm của hắn mà khẽ lay.

Ta nói: Công Tôn Sách a Công Tôn Sách, ta thật sự không biết, ngươi muốn ta phải làm sao mới tốt đây.

Hắn vươn đầu từ sau lưng đến, trên mặt mang theo ý cười, nhưng mà đầy mặt vẫn lờ mờ nước mắt, hắn nói: Ngươi luôn hỏi ta, phải làm thế nào mới tốt, ta còn muốn hỏi ngươi đây, muốn ta làm gì ngươi mới tốt.

Ta vươn tay lau đi nước mắt trên mặt hắn, không ngờ lại giống như chạm vào mạch nguồn, nước mắt kia không thể kiềm chế mà lăn xuống từng giọt, thấm ướt lòng bàn tay.

Nhịn không được, hôn lên mắt của hắn.

Nước mắt mặn chát chậm rãi len vào kẽ răng, hắn bỗng dưng ngẩng đầu, hung hăng nhìn chằm chằm ta, sau đó lấy hai tay áp lên gò má của ta. Lúc này ta mới phát hiện, chính mình, lệ sớm đã rơi đầy mặt.

Ta không sợ chết, không sợ cách xa, chỉ sợ cuối cùng không thể gặp lại ngươi, càng sợ, gặp được ngươi rồi, cả hai đều hoàn toàn thay đổi.

Cho nên, chúng ta nhất định phải sống sót.

Hắn nói, giờ ta sửa lại, khoảng thời gian của ngươi lúc ta chưa sinh ra, là khoảng thời gian ngươi vẫn còn có thể khóc.

Ta giữ lấy mặt của hắn, tỉ mỉ nhìn hắn, nhìn dung mạo xinh đẹp, viễn sơn cận thủy*, nam tử như vậy, đến tột cùng là khi nào, đã đi vào tâm trí của ta, làm sao cũng không thể thả hắn đi?

(*Thanh phong minh nguyệt bổn vô giá. Cận thủy viễn sơn giai hữu tình: Gió mát trăng thanh vốn dĩ đã vô giá, núi xa nước gần (cảnh như thế nào) thì cũng là cảnh đẹp)

Khó kìm lòng được, hôn lên đôi môi tái nhợt nhưng thanh lãnh của hắn, giữa bờ môi của hắn, tận cùng là mùi dược hương thoang thoảng, hơi thở khó nhọc dọc theo hô hấp của cả hai, xuyên qua nhớ nhung không thể nào tiếp tục được nữa, máu ở nơi sâu nhất của cả hai, hòa tan vào nhau, rồi lại tách ra, rốt cuộc không phân biệt được.

Sách, ngươi có nghe thấy không, gió, không thổi tan được chiến tranh hỗn loạn.

Ngươi có thấy được không, hoa, không thể nhuộm lên nỗi nhớ quê nhà.

Nhưng mà ta biết, có ngươi, ở bên cạnh ta, trăng và tuyết, cũng trở nên ấm áp.

Sau khi hôn xong, nhìn thấy mặt hắn ửng đỏ hỗn loạn, không khỏi hỏi: Công Tôn Sách, trong khoảng thời gian này rốt cuộc ngươi uống bao nhiêu thuốc?

Ta cũng không biết, dù sao thì bọn họ đưa cho ta ta cứ uống thôi.

Thuốc có ba phần độc, ngươi không sợ uống nhiều hỏng người sao.

Không sợ, Bao Chửng và Triển Chiêu sẽ không hại ta.

Hắn cười, một bàn tay bám lên.

Công Tôn Sách! Tay của ngươi sờ chỗ nào vậy?!

Ta là thầy thuốc, kiểm tra một chút xem ngươi có còn chỗ nào bị thương nữa không.

Không có, quân y đã kiểm tra qua rồi.

Thiết, trong quân của ngươi là lang băm!

Có muốn ta kiểm tra xem ngươi có chỗ nào bị thương hay không?

Không cần, ngươi cũng không phải thầy thuốc.

Theo Công Tôn công tử được thời gian lâu như vậy, đã sớm thành thầy thuốc rồi.

Thật sao? Lấy giấy phép hành nghề ra cho ta xem.

Ta gặp phải ngươi, mệt nhất chính là khoản mồm mép!

Mi mắt dài của hắn khẽ chớp, trong mắt là ánh sáng  trong lành chảy xuôi, ta ôm hắn vào lòng, hắn nói: Bàng Thống, ta mệt rồi.

Nói xong, nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau, vậy mà đã ngủ say rồi.

Công Tôn Sách, tiểu tử ngươi, cứ vậy mà ngủ!

Có trời biết, ta vẫn chưa ăn cơm tối đâu!

—-

(1) Xuất phát từ bài “Giang thành tử” của Tô Đông Pha

江城子-乙卯正月二十日夜記夢

十年生死兩茫茫, 

不思量, 自難忘。 

千里孤墳, 無處話淒涼。 

縱使相逢應不識, 

塵滿面、 鬢如霜。 

夜來幽夢忽還鄉, 

小軒窗, 正梳妝。 

相顧無言, 惟有淚千行。

料得年年腸斷處, 

明月夜、 短松崗。

Giang thành tử – Đêm ngày 20 tháng giêng năm Ất Mão ghi lại giấc mộng (Người dịch: Xuân Như @ Xuân Như tạp lục)

Mười năm cách biệt muôn trùng

Dù không cố nhớ nhưng lòng chẳng quên

Làm sao tỏ cạn nỗi niềm

Nàng nơi ngàn dặm cỏ mềm mộ xanh

Thiên thu xa cách không đành

Nàng nơi chốn ấy một mình thê lương

Thân ta đã nhuốm bụi đường

Tóc ta đã nhuộm gió sương mất rồi

Gặp nhau còn được nữa thôi

Chắc gì đã nhận ra người ngày xưa

Ta về quê cũ trong mơ

Thấy nàng ngồi đó vẫn chờ bên hiên

Điểm trang nàng vẫn cười hiền

Nhìn nhau không nói lặng yên bên

giường

Nàng ơi có thấu đoạn trường

Đêm nay trăng sáng đồi sương với tùng

(2) Hoa đỗ quyên

chapter content

chapter content