Vũ bất chợt cảm thấy không gian xung quanh anh như ngưng lại, tựa như màn hình tivi bị bấm pause bởi 1 chiếc remote vậy.! Vân thản nhiên bước đến, lảng tránh ánh mắt của Vũ vẻ như chưa nhìn thấy anh, nhưng trái tim cô thì sao có thể không trông thấy anh được cơ chứ? Khi nó cứ đập liên hồi vì anh như thế này…
Vân ngồi xuống cạnh Quân, khoác vai cậu em rồi trò chuyện rất vui vẻ, chẳng thèm đoái hoài gì đến anh chàng tóc đỏ đang ngồi đối diện, chống cằm nhìn chằm chằm 2 chị em. Nói thật, thái độ lúc này của Vân làm Vũ bất an vô cùng, dường như xen lẫn 1 chút hụt hẫng nữa… thà là cô cứ tức giận túm lấy áo anh rồi hét lên như lần trước, có lẽ anh sẽ thấy yên tâm hơn… Nhưng…!đây không phải là mục đích của việc anh tránh mặt Vân sao? Ừ sao anh lại phải lấy làm lạ nhỉ…? Chỉ là anh hơi hụt hẫng khi thấy cô không còn chạy về phía anh, lăn xăn như chú mèo con khi xưa nữa…hạnh phúc đã thật sự qua đi rồi…
Cơn mưa bên ngoài đang dần tạnh đi, Vân đứng phắt dậy, định vào quầy lấy món đồ để quên rồi ra về. Quân khẽ gật đầu, cười tươi với cô thay cho 1 lời chào, còn Vũ thì vội liếc sang chiếc đồng hồ đeo tay đã điểm 10g15 của mình, rồi không chút lưỡng lự, anh nhổm người dậy, nắm lấy cánh tay Vân, nhẹ nhàng:
- Để anh đưa em về, đường khuya nguy hiểm lắm.
Lúc trước đây là chuyện bình thường đối với Vân, nhưng sau ngần ấy thời gian xa nhau, đối diện với sự lẩn tránh và lạnh nhạt của Vũ, thì quả thật bây giờ, anh làm cô ngạc nhiên…
- Khỏi đi… – Vân cố gắng nói 1 cách lạnh lùng trong vẻ mặt bối rối
Vũ không đáp lại, vì đã biết rõ tính cách của cô nàng lì lợm này. Muốn cô làm theo ý mình thì không chỉ dùng lời nói thôi được… Anh quay sang Quân, nói 1 câu ngắn gọn :”Anh về trước” rồi kéo tay Vân bước ra khỏi cửa 1 cách dứt khoát.! Còn Quân thì cứ trố mắt nhìn chằm chằm vào 2 người đang dằn co nhau như cố tìm ình 1 câu trả lời về mối quan hệ của họ…
Đứng trước xe Vũ, Vân vẫn lì lợm không chịu leo lên xe, lại còn hất mạnh tay Vũ ra, rồi dùng dằn bỏ đi… bất chợt ngay lúc đó, 1 chiếc ô tô bóng mượt màu đen lao như bay về phía Vân… hoảng sợ trước tiếng kèn inh ỏi bất ngờ của nó, 2 chân cô tự dưng lại bị chôn chặt ngay trên làn đường dành cho người đi bộ và sững sờ nhìn vào luồng ánh sáng chói lòa kia… rồi…
Nhanh như cắt, 1 hành động bất ngờ tựa 1 đòn bẩy, giật ngược lại mớ ký ức hạnh phúc xa xôi…đã ngủ quên trong tâm thức cô… Vũ đưa bàn tay khỏe mạnh, ấm áp của mình kéo ngược Vân lại, rồi ôm chặt vào lòng…xoay cô vào phía trong để đảm bảo an toàn cho cô…thấp thoáng qua bờ vai rắn chắc ấy…cô có thể thấy chiếc xe ô tô màu đen lạnh lùng vụt qua, để lại phía sau những làn khói xám xịt khó chịu… Vân khẽ rùng mình khi nghĩ đến chuyện mình sẽ như thế nào nếu còn đứng đấy trong vài giây trước…?
- Em điên rồi hả??! – Vũ buộc miệng quát lớn
Vân đẩy anh ra, khẽ lùi về phía sau, ngẩng gương mặt vẫn còn thoáng chút đờ đẫn, thản nhiên nói:
- Anh cứ nắng mưa như thế này, tôi không phát điên cũng uổng. Thôi tôi về đây.
Chẳng nói chẳng rằng, Vũ chau mày vẻ tức giận rồi bồng cô đặt lên yên xe phía trước, còn anh thì ngồi ra sau, chồm người lên cầm tay lái… giống như anh sợ cô sẽ nhảy khỏi xe nếu được ngồi sau vậy, à mà cũng đúng, cô là cascaduer mà.! Vân bắt đầu đỏ hết cả mặt trước cái kiểu ngồi…kì cục này của hai người…cô hét um trời lên…nhưng Vũ vẫn mặc kệ và phóng xe đi…
Nhà Vân khá gần đấy nên chưa đầy 5 phút là đã đến nơi. Vân đột nhiên ngồi trầm ngâm trước Vũ, khác hẳn thái độ cáu gắt lúc nãy…rồi sau 1 tiếng thở dài, cô nói vẻ ngán ngẩm:
- Tôi ghét lý do khiến anh rời xa tôi, nhưng tôi ghét anh gấp mấy lần cái lý do đó. Vũ à, yêu anh làm tôi đau đớn, ghét anh càng làm tôi đau đớn hơn, tại sao vậy chứ?
Vũ vẫn im lặng như những lần anh giả câm với cô…chẳng qua là anh không biết nói gì cả…làm cô buồn như vậy thật sự anh cũng đau lòng lắm…
- Anh cứ việc im lặng đi, đem theo cái lý trí chết tiệt trong cái đầu lạnh băng của anh đến hết quãng đời còn lại đi – Vân bước chầm chậm xuống xe, nhìn thẳng vào mắt Vũ – tôi sẽ không chạy theo anh như 1 con ngốc nữa, nửa năm qua đã quá đủ rồi Vũ à, tôi…quyết định rồi…
- Em quyết định gì?
- Kể từ bây giờ, tôi – Vân chỉ vào ngực mình – Khởi Vân, em gái kẻ thù của Killer, và cũng là kẻ thù của anh.!
- Vân à…! – Vũ chau mày, cảm giác khó chịu đến dương vô cực
- Như ý anh muốn thôi, không phải sao “sát thủ tóc đỏ”?
Vân lạnh lùng quay lưng vào nhà, đôi vai khẽ run lên, rồi lại dịu xuống… Vũ ngồi trên xe nhìn 1 cách buồn bã vào tấm lưng nhỏ nhắn ấy, rồi bất giác anh nhớ đến lần mà cô gọi thất thanh tên anh…nhưng anh không hề quay lại…Vân đã gánh chịu cảm giác hụt hẫng đến não lòng vậy sao…?