Hoàng im lặng…vẻ mặt trở nên nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào cậu đàn em…Quân cảm thấy dường như mình vừa làm cho không khí căng thẳng hơn, anh đã nói điều gì sai sao…?
- Cậu… – Hoàng thở dài – đừng nhắc đến em trai Vũ trước mặt nó, nghe chưa?
- Tại sao?
- Vì em trai Vũ mất rồi.!
“Đùng!!” như 1 tiếng sét đánh ngang tai Quân, anh lắp bắp lặp lại lời Hoàng 1 cách cẩn thận, gặng hỏi lại chàng đội phó:
- Em…trai…mất…rồi..?!!
- Anh cũng không biết sao cậu lại hay hôm qua là sinh nhật Thiên Vinh, nhưng… – Hoàng kề sát tai Quân, vẫn cách dặn dò cẩn thận thường thấy – cậu tuyệt đối nhớ 2 điều sau đây: không được nhắc đến em trai Vũ trước mặt nó và đừng bao giờ rủ Vũ đi đâu khi trời mưa…
Quân bước chầm chậm xuống những bậc thang, đầu óc rối bời…xen lẫn 1 chút sợ hãi… Vậy tin nhắn hôm qua là như thế nào? Vũ nhắn tin cho đứa em trai đã mất ư?? Trời! thật không thể tin nổi!!
—————†—————
Buổi tối chủ nhật mát mẻ, trời thanh thanh, dịu dịu, khiến tâm hồn con người ta lâng lâng…dễ chìm vào những cảm xúc nồng nàng khó tả của tình yêu…Quân hôm nay trông thật lịch sự trong chiếc áo sơ mi màu xanh lục kết hợp với chiếc quần jean đen tuyền. Anh đã đứng trước cửa nhà Hân được 15 phút mà vẫn chưa thấy bóng dáng “đả nữ” đâu cả. Quân ngước lên, khá bực mình khi thấy phòng Hân vẫn còn sáng đèn, lại có thêm tiếng nhạc dance dồn dập vang lên nữa chứ! Giống như chẳng đoái hoài gì đến anh chàng đang mỏi cổ ngóng chờ cô ở ngoài này. Tức tối, Quân lấy hơi, nói thật to vang vọng khắp con hẻm:
- Gia Hân!!! Xuống đây! Cậu chơi vậy không đẹp chút nào hết!!!
Tiếng nhạc bỗng ngưng hẳn, Hân vẫn mặc nguyên chiếc áo ba lỗ ( trang phục quen thuộc khi ở nhà ), ló đầu ra cửa sổ, nhìn Quân nói vẻ thách thức:
- Có rảnh thì đứng đó la hét 1 mình đi, tới sáng cũng được!
- Con bé này… – Quân chống tay lên hông, tức giận – hứa mà không giữ lời à??!
- Tôi đã hứa gì sao…? – cô đảo mắt, tỏ ý châm chọc
- Đừng có giả nai nữa cô nương – anh nheo mắt – tôi sẽ đứng ngoài này, quấy rầy Hân cho đến khi nào chịu ra đây đi chơi với tôi thì thôi.!
- Được thôi, vậy cứ đứng đó đi, đồ điên!! – Hân trả lời gọn ơ, đóng xầm cửa sổ lại.
Sau đó, Quân cứ đứng trước cửa nhà Hân, hát hò, réo gọi trong khi cô nàng vẫn thản nhiên nằm phịch trên giường nghe nhạc…nhưng thật ra, Hân nghe không sót 1 chữ của Quân; rồi lại còn nhoẽn miệng cười trước những hành động trẻ con của anh. 2 giờ trôi qua…đã 9 giờ tối, Hân giựt mình dậy sau khi đã ngủ quên 1 giấc khá say mê. Không còn nghe Quân quấy rầy nữa, cô cười nhếch mép vẻ xem thường rồi tắt nhạc phát ra từ chiếc máy hát. Nhưng…Hân đã thật sự không tin vào mắt mình khi vẫn còn trông thấy Quân đang ngồi nhổm trước cửa nhà qua khe hở của khung cửa sổ…với vẻ rất đáng thương… Cảnh tượng đó khiến Hân cảm thấy…bực bội vô cùng! Cô đảo mắt suy nghĩ, rồi nhanh tay với lấy 1 điếu thuốc, bật lửa và đi ra ngoài…
Bảo Quân “lì lợm” ngước mặt lên vẻ đắc thắng, có pha chút…niềm vui khi thấy Hân đang tiến gần lại mình…Quân đứng lên, định chỉnh lại trang phục nhưng…anh liền bị khựng lại khi thấy 1 làn khói trắng đục, quyện vào nhau; tỏa ra từ đôi môi xinh xắn kia. Hàng lông mày anh chau lại, nói giọng nghiêm nghị khác hẳn Bảo Quân thường ngày:
- Đừng có dùng điếu thuốc mà hù dọa Quân, tập tành làm gì cái thói xấu đó?!
- Về đi. – Hân lại thở ra 1 làn khói nhỏ, nói giọng bất cần – tôi không thích con trai, nói thẳng ra tôi là les, cậu nên ngưng mấy chuyện vớ vẩn, vô ích đó đi.
- Vậy sao? – Quân cười phá lên – tôi không tin đâu, với lại…coi cái kiểu hút thuốc thiếu chuyên nghiệp của cậu kìa
- Cái gì?? – Hân lúng túng, chau mày lại
Đoạn Quân bước đến gần cô hơn, nhẹ nhàng lấy điếu thuốc từ môi cô, rồi đặt lên môi mình…rít 1 hơi hài trông rất điệu nghệ…anh nheo mắt lại, thở ra 1 làn khói đục bay lõa xõa trước mặt Hân, nhưng những làn khói mỏng đó, không thể nào che giấu đi được sự bối rối xen lẫn tức giận đang hiện lên trong đôi mắt cô
- Đây mới là “real – smoking” cô nương học đòi à – Quân phì cười , rồi vứt điếu thuốc xuống đất, dí chân lên nó thật mạnh.
Hân mím chặt môi đến tái nhợt, trừng trừng nhìn Quân với vẻ vô cùng giận dữ… đến nỗi không biết nói gì…Anh chàng lại lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng:
- Làm gì nhìn dữ vậy, lần đầu thấy “mọt sách” như tôi hút thuốc hả?
- Đúng rồi, như thằng điên ấy!
- À mà nói nghe này – Quân đặt tay lên môi Hân – đừng hút thuốc nữa, nó sẽ làm ôi cậu chẳng còn hồng hào như thế này nữa đâu…
Hân tự dưng lại bị…cứng đờ trước sự ấm áp của ngón tay đang đặt trên môi mình…cô bất động nhìn chằm chằm vào Quân như bị thôi miên vậy…trái tim mà cô tưởng đã chai sạn…giờ đây lại đập liên hồi…trước 1 người con trai…Quân cũng nhìn Hân bằng 1 ánh mắt thật nhẹ nhàng… 2 người chìm thật sâu vào đôi mắt của nhau…giây phút đó như 1 bản nhạc không lời…không ai hiểu ý nghĩa của nó là gì nhưng vẫn cảm nhận được sự sâu lắng và da diết của bản nhạc đó…
- Nè…! Làm gì vậy??…biến…thái..!! – Hân như vừa thoát khỏi thuật thôi miên, cô gạt phăng tay anh ra với vẻ bối rối…
- Haha mặt đỏ lên hết rồi, vậy mà bảo không thích con trai.
- Đi về giùm tôi đi! Nhìn bản mặt mấy người là tôi thấy h ãm tài rồi!!
- Không được, công sức tôi đợi Hân gần 3 giờ đồng hồ – Quân nói vẻ tinh ranh – phải có đền bù xứng đáng chứ
- Vậy hả? – Hân giương nắm đấm lên định đấm cho anh chàng này 1 phát, nhưng đã bị anh kịp thời chộp tay lại, và ép sát cô vào tường… kề sát mặt cô, đến nỗi môi 2 người suýt nữa thì chạm vào nhau…
- Hân nghĩ mình mạnh mẽ đến mức không cần 1 người con trai nào để dựa vào sao?
- Đúng vậy! – cô đáp ngay 1 cách chắc chắn
- Con gái dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có giây phút họ yếu lòng và khi đó họ cần đến bờ vai của 1 người con trai – Quân nói chậm rãi – Hân không biết sao?
- Vớ vẩn! tôi chẳng cần ai cả, các người chỉ lợi dụng giây phút yếu lòng đó để làm những việc nhằm thỏa mãn nhu cầu của các người mà thôi! – Hân rít qua kẽ răng – giờ thì thả tôi ra!!
- Thật ra…nhìn gần Hân xinh hơn nhiều đó… – Quân cười hiền…vẫn ánh mắt nhẹ nhàng, ấm áp ấy
“Chát!!” , Hân tát thật mạnh vào mặt Quân khi anh đang sơ hở vì say mê nhìn cô, rồi Hân chạy thẳng vào trong nhà…cố gắng điều chỉnh lại nhịp đập trái tim của mình…
Ngày thứ 2 hôm đó, Vũ nghỉ học, nên lệnh triệu tập cũng được hoãn lại. Ai nấy trong Killer cũng vui vẻ cùng kéo nhau đi bida, café để ngồi tha hồ ngắm những cô em chân dài xinh đẹp. Nhưng những người có mặt ở quán nhậu 707 hôm đó lại bắt đầu cảm thấy lo lắng cho vị thủ lĩnh hơn là thấy thoải mái, tự do như bây giờ… Hoàng khoác vai Bảo Quân vừa đi về phía cổng trường, vừa bàn tán sôi nổi về mấy em xinh xắn đang lượn lờ trước mắt anh. Quân ậm ừ, cười nhạt cho qua chuyện chứ thật sự anh chả có tý hứng thú nào để mà ngắm nghía ai trong lúc này… Nhưng khi đi phớt qua 1 cô bé tóc tém kia, Quân lại thấy…nhớ nhớ Gia Hân…mặc dù lúc đầu anh chỉ định tán tỉnh cho bỏ ghét…lạ thật…? Cô gái này có 1 sức hút kì lạ khiến anh khó mà cưỡng lại được…anh muốn bảo vệ tâm hồn yếu đuối được bao bọc bởi vẻ ngoài cứng rắn của cô…Cảm xúc sâu lắng với Hân hôm qua…thật khó quên làm sao…!
- Ủa Vũ??! – Tiếng Hoàng thốt lên cắt ngang suy nghĩ và những dòng cảm xúc của Quân, anh ngước lên, láo liên nhìn về phía cổng trường…
Vũ đội chiếc nón kết màu đen cùng chiếc áo thun body cũng đen nốt; đang ngoắc ngoắc ngón tay ý gọi anh và Hoàng lại gần. Quân tự dưng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn vào cánh tay đã được băng bó cẩn thận của Vũ, anh bước đến gật nhẹ đầu chào Vũ trước sự ngạc nhiên của 2 người đứng đầu băng nhóm lừng lẫy này. Vị thủ lĩnh khẽ nhướng mày, điềm đạm nói:
- Được rồi, về đi.
- Tôi gửi điện thoại của anh cho Hoàng rồi, thằng Khởi Sơn Khởi Siếc gì kiếm anh đấy, chào 2 anh – Quân nói rồi bước nhanh qua Vũ
Hoàng nhướng mày vẻ khó hiểu nhìn theo bóng Quân, tự hỏi điều gì đã khiến “vua biểu tình” vốn lì lợm này lại trở nên ngoan ngoãn đến thế…
- Cuối cùng cũng trị được. – Vũ thở dài nhìn sang đội phó của mình – ờ nhờ ông cái, ông gọi Trung ra quán café Thúy hộ tôi, tôi ra đó trước.
- Ok, cần tôi ra đó luôn không?
- Cần chứ – anh khẽ ngoáy đầu lại, nở nụ cười nhẹ hiếm hoi – cánh tay trái đắc lực của tôi.
- Mẹ ơi hú hồn… – Hoàng lầm bầm khi Vũ đã đi khuất – chơi với nhau 3 năm mà 8 tháng mình mới thấy nó cười như thế này…
Vũ ngồi 1 mình ở cuối dãy của quán nước. Anh từ tốn gỡ chiếc nón kết xuống ;rồi vuốt lại mái tóc hung đỏ đã rối bù của mình. Làn gió ướp theo hương hoa lài cứ như 1 cô đào gợi cảm dịu dàng quấn lấy anh…Vũ ngước mặt lên, nhẹ nhàng hứng những tia nắng ấm đang khẽ xuyên qua từng khóm lá xanh tươi… Những lúc như thế này, anh cảm thấy tâm trạng thoải mái và bình yên hơn bao giờ hết. Rồi 1 giọng nói hời hợt cất lên, phá vỡ bầu không khí thư giãn yêu thích của vị thủ lĩnh
- Chào anh.
- Cho 2 ly café người đẹp ơi!! – Hoàng nháy mắt trêu chị chủ quán rồi kéo ghế ngồi cạnh Trung, đối diện với Vũ
Vũ nheo mắt 1 cách khó chịu, nhìn vào gương mặt phụng phịu của cậu đàn em, anh nghiêm giọng:
- Dạo này cậu sao vậy?!
- Sao đâu. – Trung nói nhưng không nhìn vào mắt anh – anh gọi có chuyện gì?
- Tạm thời đừng đến quán nhậu 707, mệnh lệnh đấy! – Vũ nói nhanh 1 cách chắn chắc
- Bây giờ anh cấm em đến cả chuyện đó à?!
- Anh không cấm cậu nhậu nhẹt! – Vũ nhau mày – muốn thì đến quán khác!
- Cái gì anh cũng làm khó làm dễ em! – Trung sừng sộ trước sự ngạc nhiên của vị thủ lĩnh – trong mắt anh thì lúc nào em cũng là thằng cá biệt! anh xem thường em đến mức chọn Bảo Quân thay vì em trong trận đấu vừa rồi.! Phải, em đang rất bực bội anh! Có bao giờ anh tin em không Vũ? Hay anh chỉ làm việc theo cảm tính và lúc nào phục tùng cái sĩ diện trong con người của mình??
- Thôi đi cái thằng này! mày quá rồi đó! – Hoàng trừng mắt, đánh vào đầu Trung – mày đần đến mức không nghĩ mấy thằng đó sẽ còn trả thù mày hay sao?
- Hm…tôi hỏi cậu – Vũ gằng giọng nói sau hồi im lặng – lần đầu xin vào nhóm, cậu đã chịu được mấy đòn của tôi?
Trung nghiêng đầu, nhướng mày vẻ khó hiểu…
- Trả lời đi! – anh chau mày
- 1 đòn.
- Rồi sao nữa?
- Anh bảo về luyện tập hít đất, xà đơn, chạy bộ,…đủ thứ hết, khi nào chịu được 3 đòn thì quay lại
- Cuối cùng thì sao?
- Em quay lại, chịu được 3 đòn của anh rồi… thốn mấy ngày…!
- Còn bây giờ – Vũ nhấp ngụm café đắng – tôi nói cậu chịu được 10 đòn của tôi, cậu tin không?
Trung thoáng giật mình như vừa hiểu ra được điều gì đó, anh nhìn chằm chằm vị thủ lĩnh không chớp mắt
- Anh luôn tin đàn em của mình… – Vũ điềm đạm – chuyện anh phạt cậu đủ thứ chỉ là lấy cớ để cậu chịu luyện tập thôi.
- Vậy thà anh cứ nói thẳng…
- Cậu lười chảy thây ra! Long nhong ngoài đường suốt ngày, chịu tập tành quái gì đâu mà nói với chả thẳng? – Vũ trừng mắt, đe đọa – kì này còn bị giáng sao nữa, anh trục xuất cậu đấy, liệu hồn mà rèn luyện cái cơ thể yếu đuối của cậu đi.
- Thôi 2 anh em huề đi, mệt não quá..á…á… – Hoàng ngáp 1 hơi dài
- Em xin lỗi – Trung thở dài, khẽ cúi mặt xuống
- Được rồi thằng đần. – Vũ khẽ nhìn sang Hoàng – nãy thằng Quân nói Khởi Sơn gọi kiếm tôi à?
- Ừ, gọi cho nó thử xem.