Vậy thì đại khái mấu chốt của việc này là viên đá trong đồng hồ, nhưng chắc hẳn phải có một quy tắc nào đó chứ làm gì có chuyện hệ thống cho phép chạy nhảy vô tội vạ trong phó bản, nhóm Linh hẳn đã mắc phải sai lầm nên mới bị kẹt lại.
Nhìn bọn Linh có vẻ sốt ruột khi không rời đi được, chắc chắn có thứ gì đó đáng sợ đang tới.
"Hệ thống!"
[Rất hân hạnh được phục vụ chủ nhân.]
"Mỗi chặng chơi thì người chơi đều bị trộn lẫn, không nhất thiết tôi đang cấp 1 thì sẽ vào chặng chơi cùng cấp độ đúng không?"
[...]
"Vậy là giờ đã có cơ sở để khẳng định nghi vấn trước đây về việc manh mối tôi được cho khá sát nghĩa, việc này là nguyên nhân Linh cần manh mối của tôi vì có thể người chơi cấp càng cao thì manh mối được cho sẽ càng ít và khó. Lúc đầu tôi để lộ việc mình là người chơi tân thủ, mới bị kẹt ở đây lần đầu để làm lòng tham của họ trỗi dậy đồng thời thăm dò tình hình, bên đó cũng có không ít người là tân binh, đều mang vẻ mặt buồn bã như vừa đi đám về, khó coi chết đi được."
[Nhưng nếu cô ấy nghi ngờ thân phận của ký chủ thì sao, có rất nhiều người giả danh tân thủ để làm ngư ông đắc lợi. Hơn nữa ký chủ biểu hiện thành thục như vậy cô ta không nghi ngờ mới lạ.]
"Nghi ngờ có ăn được không?"
[???]
Tôi nhìn màn hình đang phát sáng mập mờ trước mặt mình cười hiền từ, giải thích:
"Cô ấy nghi ngờ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, nếu xảy ra xung đột tôi tự dưng nổi điên lên chạy đi đồ sát thì bên kia thế mạnh người đông tôi có lợi hại cách mấy cũng không toàn vẹn mà quay về, với lại chắc các người không điên đến nỗi nhét chung các top severe với tân thủ chung một chỗ đâu nhỉ. Hơn nữa đã qua hai tư tiếng, nỗi tuyệt vọng đấy đủ lớn để cô ấy chấp nhận mọi rủi ro, không nên quá khắt khe với một cô bé đâu nhưng nhỏ tuổi đến mấy thì chắc chắn cũng phải biết nguyên tắc trong giao dịch là phải công bằng. Mà nếu như có chuyện không may xảy ra thật thì chết trong tay người vẫn tốt hơn là bị ngấu nghiến bởi những thứ vô danh đáng sợ trong game chứ. Quan trọng nhất là..."
Tôi chỉ tay vào mặt mình, không hề ngượng miệng cất tiếng: "Quan trọng nhất là nhìn mặt tôi đẹp, đáng tin cậy."
'Loảng xoảng'
Bỗng trên tầng hai phòng trưng bày đồ cổ vang lên tiếng đập phá đồ đạc và thủy tinh vỡ. Phải biết là một món trong đó giá cũng trên dưới trăm triệu, mặc dù không phải thế giới thật nhưng tiền mất thì vẫn phải sót.
"Mới nghỉ giải lao chưa được năm phút mà cái gì đấy." Tâm trạng vừa tốt lên một chút đã bị phá hủy triệt để, đụng gì thì đụng chứ đụng vào tiền của Tuấn Anh này là không xong đâu.
[Tình tiết chính của trò chơi đã triển khai.]
Hệ thống bất lương này lật mặt nhanh ghê.
Tôi nắm chặt thanh đao trong tay, trốn vào tủ đựng quần áo của căn phòng giặt ủi đối diện. Ngay sau đó điện của toàn bộ căn nhà đều bị cắt, cả không gian bao trùm bởi bóng tối lạnh lẽo. Suốt ngần ấy năm viết tiểu thuyết, tôi đã rất nhiều lần mơ thấy cảnh tượng bản thân bị nhốt trong một không gian kín và bắt buộc phải trốn chạy một con quái vật đáng sợ, chỉ để hóa thân hoàn hảo vào nhân vật. Thế nhưng khi đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết tôi vẫn không thể nào thích nghi nổi.
Thường thì chẳng ai sẽ đi ném con át chủ bài vào đầu trận đấu cả, điều đó là dễ hiểu thôi khi mà hệ thống cho những quái vật cấp thấp chỉ biết dùng vũ lực để giải quyết vấn đề vào một chặng chơi cấp độ thấp. Ví như thứ 'háu đói' tôi gặp lúc đầu, trông có vẻ khủng bố nhưng thật ra chỉ là một gã đồ tể ngu ngốc đi loanh quanh và gào thét. Do khiếm khuyết về mặt nhận thức, chúng thường bị mất một số giác quan, phổ biến nhất là loại mắt kém nhưng tai và mũi thì lại rất thính.
ads
Nhưng sao nãy giờ lại im lặng quá vậy?
... Không đúng, chết tiệt không ổn rồi.
Tôi cố phủ nhận ý nghĩ điên rồ vừa nhảy ra trong đầu, nắm chặt cánh tay đã đổ đầy mồ hôi lạnh và nổi đầy gân xanh.
'Cạch'
Cuối cùng điều tồi tệ đó cũng xảy đến, cửa phòng chầm chậm mở ra kèm theo âm sắc 'kẹt' mỏng nhẹ đâm thẳng vào ánh sáng hy vọng cuối cùng trong tâm trí.
Đừng mà. Xin đấy...
Tôi căng chặt mắt nhìn qua khe hở nhỏ bé trên mặt tủ, không muốn bỏ sót bất kỳ động tĩnh nào. Ánh sáng mờ mờ ảo ảo theo lỗ hổng nhỏ chiếu vào bên trong.
Một đôi mắt màu đỏ.
Trái tim hẫng một nhịp, đập dồn dập, phổi thắt lại còn đại não chết máy trống rỗng một màu đen.
1, 2, 3, 4, 5.
Ánh đèn điện sáng lên, mọi thứ trở lại như cũ, dường như tôi vừa bừng tỉnh sau cơn ác mộng dài. Tôi không dám tin mình đã đối mắt với thứ đó trong năm giây liền.
Tôi ngồi thụp xuống rồi nằm ngả ra đống quần áo thơm tho phía sau, đặt tay lên mắt che đi hết thứ ánh sáng công nghiệp vô tri đang cố gắng len lỏi vào không gian tối tăm này.
Trong năm giây ngắn ngủi đấy, tôi biết mình có thể chết bất cứ lúc nào.
Cảm nhận thanh đao trong tay đã trở nên trơn trượt vì lượng mồ hôi tiết ra quá nhiều, tôi bỗng thấy nhục nhã kinh khủng. Lý do duy nhất đã giữ lại mạng sống của tôi lúc này là vì tôi đã không vung đao lên và đâm vào con mắt quái thai đó. Điều này làm 'nó' thấy thích thú và quyết định để lại cái mạng 'quèn' cho con mồi để vờn đã rồi mới giết.
Nói một cách nghiêm túc, như này là phạm quy rồi.
"Hệ thống!"
[Đang khởi động lại.]
[Hân hạnh được phục vụ bạn A055.]
"Mấy người sáng lập bị ngu à?"
[???]
"Để một quái vật có trí năng cho tân thủ giải quyết, đúng là muốn mạng mà."
[Hệ thống từ chối khiếu nại của bạn.]
"Haha." Tôi thở hắt một hơi, đẩy cửa quay lại phòng khách rồi lại nằm vật ra ghế sô pha, "Đến từ đâu thì lăn về đó đi."
[Sao lại tức giận rồi..]
[Chấp hành mệnh lệnh đăng xuất.]
Tôi sờ lên ngực mình, may là nó đã đập bình thường, hơi thở cũng ổn, một dấu hiệu tốt đấy chứ.
Đồng hồ trên tường đã lùi lại một phút, năm đổi một, có vẻ lời nhỉ. Tôi cười chào phúng, vứt con dao lên bàn rồi dần chìm vào mê man.
Tôi đã mơ, tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa và bước ra ngoài cửa, đón chờ không phải là khoảng chân không đầy ảm đạm mà thay vào đó là những tia sáng ban mai ấm áp. Đôi khi người ta nhận ra niềm hạnh phúc nhỏ nhặt xung quanh mình chỉ khi đã đánh mất đi nó. Và tôi đã bị sự mệt mỏi đánh gục như thế đấy, nhìn vào dáng vẻ đáng thương hại đó mà xem, một nỗi nhục nhã ê chề.
Lần nữa tỉnh lại đập vào mắt tôi là trần nhà màu hồng nhạt và một chùm đèn pha lê lộng lẫy. Tôi lấy đà bật dậy, đi loanh quanh căn phòng xa lạ mà chẳng biết ai đã mang mình tới đây.
Đây là tầng hai của một ngôi biệt thự xa hoa, nội thất hường phấn và một đống đồ phụ tùng dễ thương minh chứng đây là nơi ở của một cô gái trẻ giàu có.
"Lại người quen, phiền ghê." Tôi ngắm nghía bức hình chụp chung của chủ nhà và bên cạnh là gương mặt đang cười toe toét của đứa bạn thân nối khố.
Thằng Nguyên nhìn thì có vẻ cà lơ phất phơ nhưng trên phương diện tình cảm trai gái lại là một đứa có trách nhiệm. Nó hẹn hò với rất nhiều người, lần nào trong một mối quan hệ cũng đóng vai trò là người đàn ông tinh tế, biết lo toan cho bạn gái. Thế nhưng với bản tính thích làm điều hòa trung tâm đấy, chẳng có mấy người là nó yêu thật lòng, vậy nên chuyện chia tay rồi lại quen người mới xảy ra như cơm bữa. Và chủ của căn biệt thự hoành tráng được thiết kế y như nhà của búp bê barbie này là một trong những cô nàng đã đá thằng nhóc đó vào danh sách blacklist dành riêng cho người yêu cũ. Gia thế thì khỏi bàn, nhìn những món đồ đắt đỏ bày bừa lung tung kia mà xem, cô ấy là thiên kim duy nhất của CEO công ty mà thằng Nguyên đang làm, hai người cũng được giới thiệu thông qua vị CEO đáng kính ấy.
Diễm My quen Nguyên được hơn sáu tháng, có lần tôi được mời đến chơi nhà cổ nhưng vào đến phòng ngủ này thì chưa, mọi thứ vẫn không thay đổi trừ màu tường được sơn mới lại, lúc trước nó có màu trắng be và giờ lại là màu hồng. Phong trào hậu chia tay vui vẻ, yêu đời năm nay lại hot trở lại rồi.
Nhìn qua ô cửa sổ, tôi thấy những căn nhà đối diện có cái lạ mắt nhưng một số cũng rất quen, vị trí thì đã bị xáo trộn hết cả. Trên tường nhà đồng hồ vẫn chỉ mười hai giờ bốn phút, có dấu vết của những cuộc xô xát mờ ám.
Không có chuyện tôi sẽ mất cảnh giác mà thiếp đi trong một hoàn cảnh nguy hiểm như hiện tại, kể cả khi mệt đến ngất xỉu thì tôi cũng phải tự làm đau mình để giữ tinh thần tỉnh táo và đảm bảo không có điều gì tồi tệ xảy đến khi mất đi ý thức. Vậy chỉ còn một khả năng việc này là cơ chế của trò chơi, không thể kháng cự lại vòng lặp được lập trình sẵn nên dù tâm lý có mạnh đến đâu cũng vô dụng.
Quái vật có thể xuất hiện bất cứ khi nào nhưng chúng không thể giết người bừa bãi. Trong khoảng thời gian chuyển giao để lùi lại một phút trên đồng hồ chúng sẽ bắt đầu cuộc đi săn thực thụ. Điều đáng lo nhất ở đây là không chỉ có những con quái thiểu năng cấp thấp, vẫn rình rập đâu đó lũ 'tay săn' cấp cao có trí khôn và nhận thức không khác gì con người.
Thời gian được hiển thị ở mỗi căn nhà đều nhất quán, có lẽ phải lùi kim phút đến một mốc thời điểm được chỉ định thì sẽ tìm được một thứ gì đó quan trọng. Đáng lo là vẫn chưa biết được nguyên nhân của việc khởi động kim phút lùi lại, chỉ biết mỗi lần lùi giờ cần trải qua một buổi "tâm sự ngắn" với lũ quái vật ngoài kia.
Là vì mở cửa sao? Không phải, lúc mình mở ra đã thấy đám người kia mở từ trước rồi.
Hay là... Tôi tiến tới nhấc chiếc đồng hồ treo tường xuống.
Không phải.
Đồng hồ báo thức.
Không phải.
Đồng hồ để bàn.
Không phải.
Tôi chạy xuống lầu tiếp tục kiểm tra, không mấy ngạc nhiên khi mọi thứ đều lộn xộn và đổ vỡ, những vết cào cấu đầy máu trên tường, đồ đạc lộn xộn vung vãi khắp nơi, bắt mắt nhất là vũng máu đã khô, to bằng cả thân người.
Tìm thấy rồi.
Đằng sau chiếc đồng hồ quả lắc ở phòng khách, tường đã bị xước một mảng, đó là hậu quả của việc đẩy ngã một đồ vật nặng nằm sát tường. Đúng như tôi nghĩ, hiện trạng trong căn nhà đều được giữ nguyên ngoại trừ những chiếc đồng hồ, chúng đều được khôi phục như ban đầu, kể cả là hòn đá đã bị đập lấy mất. Vậy hòn đá đặc biệt hay đại loại một thứ giấu trong đồng hồ sẽ kích hoạt vòng quay kim phút.
'Rầm'
Một thanh niên đang mặc áo gió màu đỏ rực bước từ cửa chính vào, tay ôm khư khư chiếc Rolex với vẻ mặt non choẹt búng ra sữa.
[Thông báo nhiệm vụ phụ tuyến: A055 thân mến, bạn sẽ có vinh dự bảo vệ người đang sở hữu đồng hồ đeo tay duy nhất trong chặng chơi. Những người chơi khác sẽ truy lùng viên đá phép bên trong nên bạn lưu ý cẩn thận nhé. Chỉ khi người sở hữu giảm 50% HP thì viên đá mới hoạt động được, sau 24h đá sẽ tự động kích hoạt nếu không bị phá hủy bởi đội đối kháng. Phe nào thắng sẽ được chọn một ngôi nhà bảo hộ trong suốt quãng thời gian quái vật được thả ra, lệnh thi hành từ lúc hoàn thành nhiệm vụ đến khi hoàn thành chặng chơi.]
[Hình phạt nhiệm vụ thất bại: Chết.]
[Phần thưởng nhiệm vụ ẩn:
Số cầu vồng:???
Điểm kinh nghiệm:???]
"Nhóc, vào chặng này bao lâu rồi." Tôi chạy vào bếp lấy ra một cây chày cán bánh bằng gỗ, cũng được sơn màu hồng.
"Tổng hơn ba ngày ạ, em bắt đầu được truyền tống đến từ lúc mười hai giờ mười phút." Tuân ngoan ngoãn trả lời và bám theo ngay phía sau tôi.
"Cậu thấy bảng thông báo nhiệm vụ của tôi rồi đúng không. Bên cậu có gì khác không."
"Thật ra chiếc đồng hồ đó là vật phẩm cố định, người cầm nó sẽ có khả năng khởi động thời gian quay ngược lại giới hạn trong vòng một phút. Và những người đầu tiên vật chủ gặp sau khi kết thúc một đợt quay ngược sẽ trở thành người bảo vệ, như thân phận anh bây giờ." Tuân không nói tiếp mà quay ra chớp mắt với tôi.
Tôi đang lắng nghe chăm chú thì giật mình vì Tuân dừng lại đột ngột, nhìn vào nét mặt đó tôi biết cậu ta muốn gì nhưng thà làm ngơ đi còn hơn là...
"Tốt lắm, tốt lắm, nói tiếp đi." Tên nhóc nhỏ mọn này vẫn để đụng chuyện mình chê cậu ta ẻo lả, phiền hà đây mà.
Tuân gật gù tỏ vẻ hài lòng, được lúc cậu ấy tiếp lời: "E hèm, tuy vậy đây là lần đầu tiên em thấy thông báo sẽ có sự bảo hộ cho tới khi thoát ra khỏi chặng chơi đấy vì mấy lần trước chỉ thông báo là được miễn đợt đi săn một lần thôi. Nhưng có hơi phiền một chút là lúc trước em có đụng độ với những người chơi khác và họ đều biết em đang giữ chiếc đồng hồ nên có lẽ chúng ta sẽ phải trốn chạy khá vất vả trong hai tư giờ tới đấy."
Tôi còn đang lên kế hoạch A cho việc trà trộn vào đám người phe Linh nhưng ai ngờ. Nhưng cậu ta chịu tiết lộ nhiều thông tin như vậy sao, từ lúc nhìn khuôn mặt nai tơ đó tôi đã biết Tuân chẳng phải loại 'bánh bột lọc' để mặc người nhào nặn.
Linh cảm một đường, thực tế lại là một việc khác. Trong cái vòng tròn hỗn loạn chẳng bị ràng buộc bởi luật pháp hay bất cứ một tiêu chuẩn đạo đức nào, những thằng khốn lợi dụng khuôn mặt ưa nhìn để đi lừa gạt người khác luôn là những thành phần khó đối phó nhất. Bởi bọn chúng có một da mặt dày và một bộ óc thâm niên đầy mưu mẹo, thứ có thể đẩy ta từ nạn nhân thành kẻ gây rối trước.
Lúc đầu tôi còn muốn giả vờ không đánh hơi được mùi cáo già trên người cậu ta nhưng có vẻ người bạn nhỏ này không thích điều đó, nhất định phải lật bài mở mới chịu.
Không sao cả, muốn cược một ván thì tôi theo cùng cậu, để xem ai là người mất cả chì lẫn chài nào.
Tôi phang mạnh chày cán bánh vào mặt kính của đồng hồ quả lắc, những mảnh vỡ văng tung tóe và âm vang thanh thúy của thủy tinh vỡ khiến da đầu run lên thích thú.
"Hết thời gian bàn luận lý huyết rồi, giờ đã đến lúc thực hành." Tôi thò tay với lấy mảnh đá màu đen được dấu phía trên chốt gắn hai quả lắc, tiến ra cửa và bóp vụn nó.
"Bụp"
Không biết được làm bằng chất liệu kì lạ gì nhưng viên đá này bóp nát rất dễ, hơn nữa còn có chút sướng tay..
Ngay sau khi tôi nghĩ đến hình dáng và vị trí căn nhà phía bên phải cách đó 30 mét, một dải ánh sáng trắng bắc ngang từ dưới chân cửa nơi tôi đang đứng sang bên kia. Dù đã mường tượng mang máng hình dạng của nó nhưng tôi vẫn rất hào hứng khi được trực tiếp chạm chân lên con đường này.
Thật ra trò chơi này cũng không tệ lắm đâu, nhất là trong khoản đồ họa, làm đặc biệt tỉ mỉ.
Đã trôi qua một nửa thời gian làm nhiệm vụ, tôi và Tuân đã di chuyển qua hơn năm căn nhà, đụng độ lại nhóm của Linh và một số người chơi khác nữa nhưng hầu hết họ đều lựa chọn thỏa hiệp dựa trên tinh thần 'tự nguyện một cách bắt buộc'.
Ôi cuộc đời này nó mới tươi đẹp làm s-
[Hệ thống thông báo: Tổ đội 'Cá chép hóa rồng' vừa hoàn thành nhiệm vụ ẩn, nhận được phần thưởng 'Nguyện ước đêm trăng' và lựa chọn lợi thế truyền tống trực tiếp đến nơi mà đối tượng nhiệm vụ phụ tuyến đang đứng. Xin hãy cẩn thận tầm mắt, dịch chuyển tức thời có thể làm choáng tầm nhìn gần của bạn.]
Chưa kịp đọc hết chữ trên bảng thông báo ở trước mặt, một luồng sáng mạnh mẽ đâm thẳng vào thị giác.
Tôi đứng lên loạng choạng suýt ngã, may mà với được cạnh tường bên cạnh mới miễn cưỡng không vồ ếch trước bàn dân thiên hạ.
Đưa tay lên không nhìn thấy năm ngón, xung quanh trắng lóa còn đầu óc thì mơ mơ hồ hồ, trong một khoảnh khắc tôi còn tưởng mình đã quay trở lại cái ngày tháng địa ngục mà mình còn lăn lộn trên chiếc giường cứng như đá nơi trần nhà trắng xóa và mùi thuốc khử trùng luôn xộc thẳng lên mũi.
Phải mất một lúc để tôi lấy lại tiêu cự và bình tĩnh hơn một chút, bấy giờ tôi mới nhận ra 'cạnh tường' tôi dựa vào nãy giờ là thân cao mét chín của 'bánh bột lọc'.
Mất mặt, mất mặt, mất mặt quá. Thân già một mẩu này biết đi đâu tìm cái lỗ vừa mà chui xuống bây giờ.
Cũng may ở đây không chỉ có mình tôi bị lóa đến trời đất nở hoa, đám người tầm mười trai hai gái vừa bước ra từ luồng sáng kia cũng không khá hơn là bao, thậm chí nhìn tình hình của bọn họ còn có vẻ thê thảm hơn.